Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 6:




Nước tới nơi, 1 ly sữa tươi, 1 ly café đen và 2 điều thuốc. 
- Thôi, cho mình gửi lại 2 điếu thuốc. 
Bạn phục vụ vâng dạ rồi cho 2 điếu thuốc trong cái dĩa nhỏ lên mâm bưng vô. 
- Hehhe 
- Sao lại cười? 
- Ko có gì hết. 
- Bạn thích uống sữa à, uống nhiều đi, hết thì kêu thêm 1 ly, gầy như cây sậy uống sữa nhiều cũng tốt. 
Vừa ngậm ống hút vừa hút tôi vừa gật gù : 
- Ừa, em thích uống sữa, sữa ngon. Mà mẹ em còn nói đi vs người lạ thì nên uống sữa, sữa giải độc, khi người ta bỏ thuốc mê thì uống sữa sẽ ko bị mê!
Người lạ sặc cười, tay che miệng lại. 
- Sao lại cười, em nói thiệt mà! 
- Ừ thì thiệt, ko có gì. 
- Anh cười vậy coi được hơn, nhìn mặt anh nãy giờ như là cai ngục, xấu còn đáng ghét! 
- Giờ hết rồi hả? 
- Uhm …
Anh ta cười thêm lần nữa, cười lớn hơn, cười sảng khoái hơn! 
Thấy vậy tôi cũng cười hưởng ứng theo. 
- Bạn có nghĩ là nên biết tên tôi ko? Để khi bạn kể cho ai đó nghe về tráng sĩ của mình, ko lẻ bạn cứ kể là “ anh kia, anh nọ “?
- Anh tên gì? 
Người lạ tiếp tục cười, cười ha hả luôn. 
- Thôi bây giờ hay phiên nhau giới thiệu đi, ko lẻ tôi khi kể về bạn cũng chỉ biết “ con bé kia, con bé nọ “. Ha! 
- Nhưng anh biết tên em rồi! Mà sao anh biết tên em, sao biết em ở đó? 
- Hôm trước tôi đi café, ko thấy bạn, hôm qua cũng ko thấy, tôi hỏi 1 bạn phục vụ trong quán là bạn đâu, thì bạn đó nói bạn nghĩ làm rồi. Nhưng vẫn chưa rõ nên tôi hỏi tên bạn luôn, thì bạn đó nói bạn là Dung ròm! 
- Ờ, anh Bảo trong quán nói em là ròm. – À còn nhà trọ, sao anh biết? 
- Hôm trước khi bạn đến nhà tôi, có gọi điện về nhà gặp cô chủ nhà, tôi lục số đó và hỏi tổng đài ngược lại số nhà trọ, vì hôm trước tôi ko nhớ số nhà. 
- À, à đúng là thời đại thông tin, cái gì cũng tổng đài tổng đài là biết hết. 
Tôi gật gù có vẻ như cũng thán phục. 
- Mà anh tìm em làm gì? 
- Bạn thiếu tiền tôi, phải biết chỗ bạn ở chứ? 
- Ủa mà anh tên gì? 
- Thái! 
- Mà em thiếu anh tiền, em thế chấp tài sản rồi còn gì? 
- Nói chung tôi kỹ tính lắm, ko thể để con nít qua mặt đâu. 
- Con nít cái búa, tháng 1 này em 18 tuổi rồi đó!
- Ngày nào? 
Ôi, tự nhiên buồn, hôm nay qua tháng 12 rồi, còn chừng 1 tháng nữa là tới sinh nhật, sinh nhật cận tết, năm nào cũng đc lì xì nhiều, năm nào mẹ với ngoại cũng sắm thiệt nhiều đồ đẹp …. Ôi, cái cuộc đời này, năm nay có khi ko ai tìm thì phải ăn tết 1 mình ngoài xã hội, ko tiền, sinh nhật ko quà. Nghỉ tới đó thôi thì mắt nghe cay quá, hốc mắt nóng hổi, lấy tay dụi dụi, cuối mặt. Suy nghĩ, ko lẻ mình nên về, tết mà 1 mình ên chắc chết vì buồn, rồi thèm bánh tét, thèm dưa món, rồi năm nào cũng được đi chợ An Đông mua bánh mứt, thích nhất giai đoạn thử trước khi mua ấy …. Mà nếu về thì mẹ coi ra cái gì nữa. Sắp khóc rồi!
- Sao vậy? 
- Ko có sao, thôi về đi, em ko ngồi nữa? 
- Sao lại khóc? 
- Em đã nói ko sao mà? 
- Sinh nhật ngày nào? 
- Anh hỏi làm gì? 
- Hỏi cho biết! 
- Bộ anh là công an hay sao mà điều tra dữ vậy? Đi về đi 
- Sao lại về, ngồi chút nữa đi, máy lạnh có mát và dễ chịu hơn ở ngoài ko! 
- Em mệt, em đi cả ngày ngoài đường nên mệt! 
- Đi đâu cả ngày? 
- Tìm việc làm, còn trả tiền cho anh, còn phải mua điện thoại khác! 
- Chưa tìm đc việc à? 
Tôi ngước nhìn vào mặt người lạ, lắc lắc đầu. 
- Yêu cầu công việc như thế nào? 
- Ko yêu cầu gì hết, có việc thì làm? 
- Vậy sao mà tìm cả ngày ko đc, thấy nhu cầu tuyển dụng đầy đường mà? 
- Thấy ko hợp nên em ko làm 
- Sao nói ko yêu cầu, gì làm cũng đc!
- Mệt anh quá, đi về đi, em trả tiền nước cho!
- Dẹp, ngồi thêm lát đi. Mà bạn ko hỏi gì về tôi à? Ko có muốn biết gì à? 
- Ko! 
- Thật à? 
- Em ko thích hỏi nhiều về người khác, nhất là người lạ. 
- À, thì ra là như vậy, người như bạn hiếm gặp thật. Con gái gặp tôi là hỏi nhiều lắm. 
- Kệ họ. 
Tự nhiên thấy vẻ mặt người lạ lại trùng xuống, ánh mắt có vẻ buồn hơn, ko tươi như khi nãy. 
- Bạn đã hết bịnh hẳn chưa? 
- Rồi anh 
- Hôm nọ đã mệt lại còn dọn dẹp làm gì, tôi tự làm đc. 
- Em dẹp gì đâu? 
- Thì đồ, giặt chi cho cực? Rồi còn đồ tôi bày, tự tôi dọn đc. 
- Anh tìm em chỉ để hỏi mấy cái đó thôi à? 
- Ko, tôi đem đồ qua cho bạn. 
- Em có đồ rồi, ko lấy đâu. 
- Tôi mua cho bạn, bạn ko lấy thì làm sao mà tính tiền cho bạn trả đc, với lại tôi ko mặc đc đồ con gái đâu. 
- Tại sao lại tốt với em như vậy?
- À, cuối cùng cũng hỏi câu này. Ra là cũng biết thắc mắc chứ bộ. 
- Tại sao?
- Vì con người mà, gặp hoạn nạn phải giúp chứ? Nếu người khác tôi cũng làm vậy thôi, gặp ai thì giúp ng đó, gặp bạn nên giúp bạn, hôm đó mà ko đưa bạn đi viện chắc có khi bạn băng hà luôn. 
- Ừ, vậy có khi tốt hơn! 
- Sao lại nói gở? 
- Em thấy vậy tốt cho em hơn! 
Tôi lại thấy hụt hẫng, có khi tôi chết luôn có phải thích hơn ko? Buồn lòng quá đi thôi, nhưng sao cái người này nhây vậy? Sao ko cho về, ngồi đây liên thiên quá! Bực mình thiệt, tôi nói tiếp. 
- Thôi anh đưa đồ em, em lấy, nữa tính nợ luôn 1 lần. Chờ em xin đc việc, lãnh lương em sẽ trả tiền anh. Giờ em cũng còn ít tiền nhưng em phải dùng đến khi tìm đc việc cái đã. Ko thì anh bán nhẫn của em đỡ đi, coi bao nhiêu rồi còn bao nhiêu em em trả sau, ko thì anh lấy thêm 1 chiếc nữa đi, em đưa luôn cho nè. 
Người kia tay chống cằm, nhìn tôi đăm đăm, có vẻ đang cố đọc ý nghĩ của tôi hay sao đó. 
Tôi tháo luôn chiếc nhẫn ở ngón giữa tay còn lại, để lên bàn. 
- Được, tôi lấy luôn cái này, khi nào có tiền bạn phải đem tới trả đủ cho tôi. 
- Bao nhiêu? 
- 3 triệu. 
- Sao dữ vậy, bữa anh nói tiền bệnh viện 200k, lặt vặt mua có 2 3 cái quần áo mà anh lấy em 3 triệu bạc, tiền đâu mà trả. Nhưng anh hỏi coi 2 cái nhẫn em là bao nhiêu? 
- Tôi tên gì? 
- ……. (ko nhớ nữa, vừa nãy nói tên gì mình ko chú ý nữa) 
- Vừa nói xong mà bạn còn ko nhớ mà, hôm nọ tôi nói tiền bệnh viện là 2 triệu! Lặt vặt thêm 1 triệu là 3 triệu. 
Ôi trời, thôi xong, gặp ngay tên lừa đảo rồi mà bữa giờ mình tin là người tốt, hắn ta ko lợi dụng gì nhưng giờ nói 3 triệu thì mình phải chịu thôi, hắn ta cũng biết nhà của mình trọ rồi, chán thật, nhưng mình ko thể lấy tiền mình đang có mà trả, mình còn phải sống. Nghĩ vậy tôi quay sang nhanh nhảu, tỏ vẻ bình tỉnh sáng suốt :
- Thôi anh trả nhẫn lại đây, tôi đem đi bán, nếu ko đủ thi bán cả dây chuyền, bông tai trả đủ 3 triệu cho anh, xong đừng tìm tôi nữa nha. 
- Hahha, (lại cái kiểu cười sảng khoái lúc nãy, chắc là đắc chí vì sắp lừa đc tiền 1 con bé 17t đây mà). 
- Nè cô Dung ròm, cô sổ sàng quá đó nha, vừa nãy còn em giờ sang tôi thật là nhanh! 
- Ko vui rồi, ko chơi ko café cà pháo gì nữa, đi, đi bán vàng! 
- Sinh nhật bạn ngày nào?
- Anh đừng hỏi tào lao nữa, biết ngày sinh để bỏ bùa tôi luôn à, tính tiền nhanh đi rồi qua chợ Phú Lâm bán vàng! 
- Ko 
- Sao lại ko? – Anh ơi tính tiền! 
Phục vụ chạy vô quầy ghi ghi thì anh ta kêu lại : 
- Chưa đâu em, bồ anh giận hờn vậy thôi. Lát khi nào tính anh kêu. 
Tên phục vụ lại dạ vâng, ánh mắt đầy tò mò nhìn tôi, đúng là tôi đang điên thiệt! 
- Tết ko về quê sao?
- Dẹp, ko nói chuyện nữa! – Tôi quát, cầm chiếc nhẫn lên, tôi để mạnh dằn mặt lên cái bàn nước. Tôi đùng đùng quay đi, ấm ức tột độ, bực mình ko tả đc. Cho đáng đời cái tật, con ranh mà bỏ nhà đi, ra đời bị chửi, bị ăn hiếp giờ còn bị lừa đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.