Nếu Không Là Chị Em Chẳng Cần Ai Cả

Chương 2:




9.
Thành thật mà nói thì Từ Cẩm An là một đứa trẻ rất biết giả vờ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn là con ngoan trò giỏi, đến thầy cô và bạn bè cũng phải khen không dứt lời, thường được miêu tả bằng những từ ngữ như “lịch sự” hay “trưởng thành chín chắn”.
Cho dù chú rắn độc nhỏ này có không ưa ai, hay cắn ai làm họ trúng độc, thì cũng chưa từng bị ai phát hiện.
Nhưng vụ việc lần này lại là một chuyện khác.
“Sao em lại đánh nhau với bạn cùng lớp?”
Trong văn phòng chỉ có mỗi Từ Cẩm An đứng đó, còn người bạn cùng lớp của cậu đã được đưa đến bệnh viện. Tôi đã được xem hình của người đó, mặt mũi bầm dập, những vết thương trên người trông còn đáng sợ hơn.
Nhìn thôi cũng biết người ra tay đã ra toàn đòn chí mạng.
Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên đập bàn: “Em có biết là nếu mình đánh mạnh hơn chút nữa thì đã có án mạng xảy ra không hả!”
Từ Cẩm An vẫn đứng im bất động, chỉ có gương mặt vô cảm là liên tục liên mắt nhìn tôi.
Nhưng ánh mắt ấy, không hiểu sao lại rất đáng sợ.
Đó là một ánh mắt mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ.
Giáo viên chủ nhiệm vẫn tiếp tục nổi giận.
Nhưng ngay giây sau, tôi đã đứng lên, hành động nhanh hơn não: “Thầy giáo à, để tôi và em ấy nói chuyện riêng một chút nhé.”
“Chuyện này nhất định là có uẩn khúc gì đó. Từ Cẩm An nhà tôi vốn không phải một người bạo lực.”
10.
“Sao em lại đánh người ta?”
Đây là lần thứ ba tôi hỏi cậu như vậy.
Từ Cẩm An không thèm trả lời, lạnh lùng quay ngoắt đầu nhìn ra bên ngoài.
Trò chuyện thất bại.
Thằng nhóc ngỗ nghịch này làm tôi tức điên lên: “Không nói đúng không? Được, cứ làm như em muốn đi, chẳng phải chuyện của chị. Chị về đây. Tốt nhất là cố mà sống sót khỏi tay bố mẹ mình đi.”
Bố mẹ Từ rất nghiêm khắc với cậu.
Tổng kết điểm đạt hạng nhất cũng chỉ mới là yêu cầu cơ bản, nói gì đến việc tuân thủ nội quy trường. Chỉ cần có một chút khuyết điểm thôi thì họ sẽ đánh Từ Cẩm An gần chế.t.
Tôi đỡ trán, trong lòng thầm nghĩ ước gì cậu bị đánh chế.t luôn cho rồi.
“Chị lo cho tôi à?”
Đột nhiên Từ Cẩm An lên tiếng. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm tôi, không hiểu sao lại có chút đáng yêu: “Đáng lẽ chị phải ước tôi chế.t đi cho rồi mới đúng chứ?”
Tôi ngẩn ra.
Nói đi cũng phải nói lại, dù sao cậu cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.
Từ nhỏ đã bị giáo dục như vậy, có thể giả vờ làm con ngoan trò giỏi là đã tốt lắm rồi.
“Nếu chị muốn em chế.t thật thì đã mách tội bố mẹ em lâu rồi.” Tôi thở dài, nói: “Huống hồ gì em cũng đâu tiếp tục ném côn trùng độc vào phòng chị nữa đâu.”
11.
Ngày hôm sau, tôi dẫn Từ Cẩm An đến trường một chuyến.
Giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa nguôi giận, vì vậy tôi bị liên lụy luôn: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Từ Cẩm An có chịu xin lỗi hay không?”
“Bố mẹ em ấy đâu? Sao lúc nào cũng là cô đến vậy? Cô thì quản được chuyện gì chứ? Bây giờ em học sinh kia vẫn còn phải truyền dịch trong bệnh viện đấy.”
Bàn tay Từ Cẩm An đột nhiên siết chặt thành quyền.
Tôi thấy vậy nên cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa an ủi, không hề phát hiện cả người cậu đã cứng đờ.
“Thầy giáo, thầy nên thấy mừng vì em ấy chỉ mới phải truyền dịch thôi đấy.” Tôi mỉm cười thân thiện, tay thì đưa một chiếc USB về phía trước, “Nếu đổi lại thành tôi thì có lẽ em học sinh đó đã bị đánh đến nổi không còn hình người nữa rồi.”
12.
Trong USB là đoạn ghi âm do một bạn nữ cùng lớp chứng kiến vụ việc hôm đó ghi lại.
Sau khi tan học, Từ Cẩm An ở lại trực nhật cùng cả tổ, nhưng lại bị em học sinh kia đến làm phiền.
“Ê, bình thường giả vờ thanh cao lắm mà, vậy mà hôm nay hạ mình đi quét lớp, dọn vệ sinh à?”
“Bọn tao còn đang bảo, cái thứ không bố không mẹ như vậy, lúc sinh ra có bị mấy dụng cụ vệ sinh đán.h chế.t không nhỉ.”
Bình thường bố mẹ Từ rất khiêm tốn, chẳng bao giờ đưa đón Từ Cẩm An đến trường tư, thậm chí còn chẳng ra mặt bao giờ.
Quần áo cậu mặc cũng rất cũ kỳ, nhiệm vụ hằng ngày thì lại nghiêm ngặt, nếu không hoàn thành thì sẽ bị cho ăn đán.h. Dần dần, trong trường xuất hiện lời đồn rằng cậu không có bố mẹ.
“Đán.h” là từ cấ.m với Từ Cẩm An.
Sau cùng, gương mặt giáo viên chủ nhiệm tái xanh cả lên.
Còn tôi thì vẫn cầm tay Từ Cẩm An, lạnh lùng nói:
“Tôi yêu cầu thầy, em học sinh kia, cả gia đình em ấy và nhà trường hãy cùng công khai xin lỗi Từ Cẩm An.”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở thầy. Nhà họ Từ chúng tôi nhiều tiề.n lắm, chúng tôi khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là không biết ghi th.ù.”
13.
“Lâm Khê.”
Từ Cẩm An gõ cửa.
Tôi không quay đầu lại: “Vào đi. Có chuyện gì sao?”
Trên tay cậu là mấy bông hồng trắng còn đọng sương, giọng điệu ấp úng: “Hoa hồng trong vườn mới nở, tôi cắt vài bông cho cô cắm vào bình trong phòng.”
Tôi cụp mi mắt, xoay người lại nhìn cậu.
Từ Cẩm An cắm hoa vào bình. Hoa màu trắng, trông rất đẹp.
“Sao em không gọi chị là chị nữa?”
Tôi cất lời: “Chị nhớ hồi chị mới tới, cứ mở miệng ra là em cứ gọi chị mà.”
Từ Cẩm An bối rối không biết nên trả lời thế nào.
Tôi bật cười: “Hơn nữa, sao hôm nay không giấu rắn độc trong hoa nữa vậy?”
“Em bớt hại mấy con rắn trong vườn lại đi, bọn nó cả ngày cứ bị em vờn qua vờn lại cũng tội lắm đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.