Nếu Không Là Chị Em Chẳng Cần Ai Cả

Chương 6:




28.
“Lâm Khê, sao cô lại ngẩn người nữa vậy?”
Đây là lần thứ ba Từ Cẩm An hỏi tôi câu này.
Chỉ trong một bữa cơm, nhưng tôi lại liên tục mất tập trung.
“Xin lỗi.” Tôi rót một ly nước, bình tĩnh viện cớ, “Tại hôm qua chị ngủ không ngon.”
“Vì sao?”
“Vì lo cho kỳ thi tốt nghiệp của em đấy.”
Từ Cẩm An mỉm cười. Hình như hôm nay cậu rất vui, gương mặt tươi tắn hơn hẳn trước đây: “Thế thì tối nay cô có thể ngủ ngon rồi.”
Bây giờ là hai giờ chiều.
Để kịp giờ lên máy bay, Phó Hi hẹn tôi vào lúc ba giờ.
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, tôi và Từ Cẩm An đứng ở bên đường. Bởi vì cách ăn mặc có phần sang trọng nên khá nhiều người ngoái đầu nhìn theo chúng tôi.
“Chàng trai, có bạn gái đẹp thế, muốn mua hoa tặng cô ấy không?” Có một bà lão bán hoa gọi chúng tôi lại.
Tôi ngẩn người, còn chưa kịp từ chối thì Từ Cẩm An đã trả tiền rồi.
“Một bông là được ạ, cảm ơn bà.”
Khi tôi kịp phản ứng lại thì trong tay đã có thêm một đóa hồng trắng còn vương sương sớm.
“Chỉ mua một bông thôi à?”
Tôi cứ tưởng cậu sẽ hào phóng đến mức mua hết số hoa bà lão bán cơ chứ.
Nhưng Từ Cẩm An chỉ lắc đầu cười: “Một bông thôi, tôi chỉ cần một là đủ rồi.”
29.
Ngày hôm nay Từ Cẩm An rất vui vẻ.
Mặc dù tôi không biết vì sao cậu lại vui vẻ đến vậy.
“Lâm Khê, ngày hôm nay chúng ta đến khu vườn ở thành Bắc, tôi...”
“Để chị đi mua chút bánh cho em nha.”
Tôi chủ động cắt ngang lời cậu.
Nụ cười trên mặt Từ Cẩm An tắt ngúm: “... Không phải chúng ta mới ăn xong hả?”
“Chị muốn ăn thử món bánh hoa quế của cửa hàng nọ ở thành Bắc lâu lắm rồi.” Tôi quay qua nhìn cậu cười, đưa tay ôm lấy cánh tay cậu rồi dịu giọng, “Chị vẫn luôn muốn mua cho em ăn thử. Tính đi tính lại thì quyết định chọn ngày hôm nay.”
Có lẽ Từ Cẩm An đã cảm động trước vẻ chân thành giả tạo ấy của tôi, vậy nên cậu chỉ mỉm môi rồi gật đầu.
Lúc này đã là hai giờ năm mươi năm phút.
Tôi quay đầu, nhìn thấy chiếc xe đậu ngay ven đường ở phía đối diện tòa nhà cao tầng.
Người ngồi trên ghế lái chính là Phó Hi.
Tôi siết chặt đóa hồng trắng trong tay, bước tới ngồi vào xe.
Phó Hi liếc mắt nhìn tôi: “Cô mang đi được mỗi một cành hồng thôi à.”
Tôi không đáp, chỉ dựa người vào ghế, chậm rãi giơ bông hoa lên che khuất hai mắt mình.
Với một nữ phụ chẳng mấy giá trị trong cuốn tiểu thuyết chữa lành này như tôi.
Thì chỉ một cành hồng cũng đủ để bán đứt tình cảm ba năm giữa tôi và cậu rồi.
30.
Tôi học chuyên ngành liên quan đến tài chính.
Mặc dù ông Từ là một kẻ bạo lực, thế nhưng ông ta sở hữu cả địa vị lẫn tiền tài, hoàn toàn có thể đưa tôi thuận buồm xuôi gió trôi qua con đường học hành và tốt nghiệp một trong những trường đại học hàng đầu thế giới.
Mới đó mà đã năm năm.
Một lần rảnh rỗi, tôi đến ngân hàng xem bản tổng hợp dao động số dư của tôi.
Cái thẻ này là do ông Từ đưa tôi, dùng cho việc sinh hoạt ở nước ngoài của tôi.
Nhưng tôi rất ít khi dùng nó, bình thường đều dùng tiền lương do mình kiếm ra. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì tôi chắc chắn sẽ không dùng.
Thế nên đến hôm nay tôi mới phát hiện, đã rất lâu rồi không có tiề.n được chuyển tới tấm thẻ này.
“Anh có thể kiểm tra giúp tôi xem khoản tiề.n cuối cùng được chuyển tới đến từ ngâ.n hàng nội địa nào không?”
Nhân viên ngâ.n hàng này là người Trung Quốc.
Anh ta nói đùa với tôi: “Nếu có thời gian xem nguồn chuyển khoản như vậy thì sao không về thăm nước luôn đi?”
Sống ở nước ngoài năm năm, nhưng tôi chưa bao giờ về thăm quê hương lấy một lần.
Không chỉ vậy, để hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với cặp uyên ương trời định – Nam chính Từ Cẩm An và nữ chính Phó Hi – Tôi còn đổi cả số điện thoại và xóa hết cách liên lạc của bọn họ.
Tất cả đều là ý của ông Từ.
Nói thẳng ra thì, ngoài tấm thẻ này, tôi và nhà họ Từ đã chẳng còn ràng buộc gì với nhau nữa.
Năm đó ông Từ dự định rằng đến lúc cần thiết, ông ta sẽ cho người ra nước ngoài nói tôi biết đã tới lúc về.
Ông ta muốn tôi ra nước ngoài là để không cản trở mối tình giữa Từ Cẩm An và Phó Hi.
Mà muốn tôi quay về, đó lại là vì để tôi phát huy giá trị của mình.
Nhưng đến tận hôm nay, tôi vẫn chưa hề nhận được bất kỳ thông báo nào.
31.
Tôi quyết định mua vé máy bay về nước.
Năm năm trôi qua, Từ Cẩm An chắc đã tốt nghiệp đại học, thuận lợi kết hôn với người mình được đính hôn năm đó.
Phó Hi bỏ qua bước “chữa lành”, đi thẳng đến bước “mãi mãi hạnh phúc về sau” cùng với cậu.
Còn tôi lúc này trở về cũng chỉ là để hoàn thành vai trò chị gái của Từ Cẩm An, làm trợ thủ bên cậu.
Lúc tôi thu dọn đồ đạc, dì chủ thuê hỏi tôi: “Mang nhiều đồ như vậy, cháu định về nước hả?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Dạ.”
“Cháu còn muốn đưa một thứ cùng về thăm quê hương với cháu nữa cơ.”
Nói rồi tôi bỏ một chiếc bình nhỏ vào trong va li.
Bên trong bình có chứa một xấp cánh hoa khô.
Đó là hoa hồng Từ Cẩm An đã tặng tôi năm năm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.