Nếu Không Là Tình Yêu

Chương 24: Phần 2




Chương 22-1: Ngoại truyện Hứa Tiểu Nặc Có tình yêu giống như pháo hoa, đột nhiên bùng cháy nhưng sau khoảnh khắc rực rỡ ngắn ngủi, cuối cùng hóa thành tro bụi. Hứa Tiểu Nặc yêu Dương Sơn, không phải vì lúc nhỏ cô thích tới Dương Sơn ngắm sao trời, cũng không phải vì đây là khu vực nhà giàu ở thành phố A, mà vì lần đầu tiên cô gặp Cảnh Mạc Vũ là ở Dương Sơn. Đó là một buổi chiều giữa thu, bầu trời xanh biếc, lá vàng rơi khắp nơi. Cảnh Mạc Vũ đứng ở đó, bóng lưng màu đen của anh khiến cả thành phố trở nên trống trải, phong cảnh trở nên ảm đạm... Hứa Tiểu Nặc cảm thấy anh rất giống bầu trời Dương Sơn, trong vắt, bao la, xa xôi… Dù anh ngay ở trước mắt, cũng không thể chạm tới. Trái tim cô loạn nhịp trong giây lát. Cô đột nhiên có một cảm giác mong ngóng không nói thành lời, cô muốn làm quen với anh, tìm hiểu về anh. Hứa Tiểu Nặc đứng yên một chỗ, không dám tiến về phía trước dù chỉ một bước, sợ làm phiền anh. Nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng động nên từ từ quay lại, không thể không công nhận, ngũ quan của anh rất hoàn hảo, các đường nét trên khuôn mặt cương nghị rõ ràng, lông mày lưỡi mác đẹp đẽ, đôi mắt sâu hun hút, bờ môi mỏng lạnh lùng… Có điều, so với khí chất tao nhã và cao quý bẩm sinh toát ra từ người anh, ngoại hình tuấn tú của anh dễ bị bỏ qua. Cô mỉm cười với anh. Nụ cười dịu dàng của cô từng cướp đi hồn phách của không biết bao nhiêu người đàn ông, vậy mà anh vẫn không có bất cứ biểu cảm nào. Ánh mắt anh thậm chí không dừng lại chỗ cô mà lặng lẽ hướng đi chỗ khác. Tựa như cô chỉ là không khí ở Dương Sơn, không hình dạng, không màu sắc… *** Có tình yêu chỉ là một thoáng lướt qua nhau nhưng đã trở thành số mệnh, không thể nào thoát khỏi. Trong phòng nghỉ đặc biệt của câu lạc bộ cao cấp Hội Hiên, các cô gái hầu rượu đang trang điểm. Họ đều là những cô gái xinh đẹp đủ khiến trái tim đàn ông loạn nhịp. Họ soi gương, trang điểm tỉ mỉ, chỉ lo mình không đủ gợi cảm, không đủ thu hút. Hứa Tiểu Nặc như người ngoài cuộc. Cô mặc bộ váy ngắn màu trắng đơn giản, gương mặt không trang điểm, ngồi ở một góc xem phim qua điện thoại. Tiếng cười nói trong phòng đều không liên quan tới cô. Giám đốc Ngụy, người phụ trách nghiệp vụ giải trí của câu lạc bộ vội vàng đi vào, chọn mấy cô gái xinh đẹp nhất của Hội Hiên rồi đưa họ đi ra ngoài. Trong đó, tất nhiên có cả Hứa Tiểu Nặc, bởi dù không trang điểm nhưng cô vẫn xinh đẹp hơn bất cứ người nào ở đây. Trước khi vào phòng VIP, Giám đốc Ngụy lại dặn dò một lần nữa, nói khách trong phòng vô cùng quan trọng, dù khách đưa ra yêu cầu gì cũng phải đáp ứng, không được khiến họ mất vui. Anh ta còn đặc biệt dặn riêng Hứa Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, cô đi vào phục vụ vị khách ở góc trái trong cùng, nhất định không được ngúng nguẩy đâu đấy, cô nhớ kĩ chưa?”. Cũng khó trách Giám đốc Ngụy lo lắng như vậy. Hứa Tiểu Nặc là người có nguyên tắc nổi tiếng ở Hội Hiên. Cùng khách ca hát, trò chuyện, uống rượu, thỉnh thoảng khách mượn hơi rượu sờ soạng, chỉ cần nhiều tiền boa, cô cũng để mặc. Nhưng cô có giới hạn của mình, tuyệt đối không “đi khách”. Vì giới hạn này, Hứa Tiểu Nặc đắc tội với không ít khách hàng, cũng gây không ít phiền phức cho Giám đốc Ngụy. Nếu là người khác, Giám đốc Ngụy đã đuổi việc từ lâu, nhưng Hứa Tiểu Nặc có cá tính và vẻ đẹp riêng nên khá được lòng anh ta. Thấy cô có vẻ không tình nguyện, Giám đốc Ngụy nói nhỏ: “Coi như cô giúp tôi đi, xong việc tôi sẽ thưởng hậu hĩnh cho cô.” Bắt gặp ánh mắt căng thẳng của Giám đốc, Hứa Tiểu Nặc nhận lời nhưng bổ sung một câu: “Dù thế nào, em cũng không đi khách.”  “Cô yên tâm đi, cậu ấy tuyệt đối không làm gì cô.” Vừa bước vào phòng VIP, Hứa Tiểu Nặc lập tức sững sờ. Người đàn ông mấy tháng trước cô tình cờ gặp ở Dương Sơn, người không biết bao lần cô tìm trong đám đông, không ngờ anh lại xuất hiện ở một nơi bề ngoài tao nhã, thực chất thì sa đọa như thế này. Cô càng không thể ngờ, anh chính là người đàn ông ngồi phía góc trái trong cùng mà Giám đốc kêu cô phục vụ. Tất cả đều giống câu chuyện tình yêu lãng mạn trong phim ảnh. Hứa Tiểu Nặc che giấu niềm vui từ tận sau tâm hồn, ngồi xuống cạnh anh. Cô không biết nên mở miệng thế nào, còn anh cũng không lên tiếng. Khó khăn lắm cô mới có dũng khí nâng cốc với anh, anh lại liếc mắt về phía một khách hàng ngồi đối diện đang nhìn cô chằm chằm. Hứa Tiểu Nặc biết ý, do dự một lúc mới đi sang phía đối diện. Vị khách đó để ý Hứa Tiểu Nặc từ lúc cô mới vào phòng. Thấy cô đi sang bên này, anh ta như được tắm gió xuân, liên tục nâng cốc với cô. Rượu mạnh cay sè cổ họng rồi xộc lên mũi, Hứa Tiểu Nặc uống liền mấy cốc, đột nhiên cảm thấy khó thở. Sau đó cô ngất lịm đi. Lúc tỉnh lại, Hứa Tiểu Nặc phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Anh đứng bên cạnh giường bệnh của cô, bình thản dặn dò Giám đốc Ngụy xử lý tiền viện phí của cô. Giám đốc Ngụy gật đầu vâng dạ. Thấy cô tỉnh lại, anh cất giọng nhẹ nhàng: “Cô thấy đỡ hơn chưa?” Không còn sức lực để nói chuyện, Hứa Tiểu Nặc gật đầu. “Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh, Giám đốc Ngụy sẽ cử người chăm sóc cô.” Giọng anh rất ôn hòa, giống như con người anh. “Sau này gặp khó khăn gì, cô hãy tìm Giám đốc Ngụy, anh ta sẽ giúp cô.” Nhìn theo bóng anh cho đến khi anh đi khuất, Hứa Tiểu Nặc mới lưu luyến không nhìn theo. “Đẹp trai không?” Giám đọc Ngụy cười, hỏi. Người đàn ông như anh, đâu chỉ dùng từ “đẹp trai” để hình dung. “Là anh ấy đưa em đến bệnh viện?” Cô hỏi. Điều đó có nghĩa là anh không lạnh nhạt với cô như biểu hiện bên ngoài, có lẽ anh cũng có cảm tình với cô. “Đúng vậy!” Giám đốc Ngụy nói. “Cô có biết cậu ấy là ai không? Là Cảnh Mạc Vũ, ông chủ Hội Hiên, tổng giám đốc mới nhậm chức của Cảnh Thiên.” “Cảnh Mạc Vũ?” Hóa ra là Cảnh Mạc Vũ. Thành phố A tuy không nhỏ nhưng cũng không phải lớn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài gia tộc giàu có. Ở Hội Hiên, đề tài đám nhân viên mỗi khi tụ tập buôn chuyện nhiều nhất chính là mấy nhân vật có tiền đó. Cách đây không lâu, Hứa Tiểu Nặc nghe một vài người kể, cậu con trai hai mươi hai tuổi của Cảnh Thiên Hạo vừa từ Mỹ trở về, tiếp quản công ty Cảnh Thiên. Cô còn tưởng anh là công tử bột, không ngờ lại là người đàn ông thâm trầm như vậy. “Tiểu Nặc, cô thật may mắn.” Giám đốc Ngụy nói: “Vừa rồi, lúc cô đang cấp cứu, tôi đã kể sơ qua tình hình của cô với Cảnh Mạc Vũ. Cậu ấy rất thương cảm trước cảnh ngộ của cô còn nói sẽ trả tất cả viện phí cho cô. Cậu ấy bảo tôi chuyển lời đến cô, sau này gặp khó khăn gì có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.” “Anh ấy nói như vậy thật sao?” cô rất vui mừng nhưng không tránh khỏi nghi hoặc. “Tại sao anh ấy lại giúp em?” Nhận ra sự ngờ vực của cô, Giám đốc Ngụy mỉm cười. “Cô yên tâm, cậu ấy tuyệt đối không có ý đồ gì với cô. Con người cậu ấy, cô đừng chỉ nhìn bề ngoài lạnh lùng. Thật ra cậu ấy rất tốt bụng, mỗi năm đều quyên rất nhiều tiền từ thiện cho trẻ mồ côi, còn bỏ không biết bao nhiêu tiền cho học sinh nghèo đi học. Thanh toán viện phí cho cô, đối với cậu ấy chỉ là tiện tay mà thôi!” Hứa Tiểu Nặc từng gặp không ít đàn ông, có người là quan chức cấp cao hễ mở miệng là nhắc đến “dân sinh” mà không hề biết “dân sinh” là cái gì; có người là thương gia giàu có suốt ngày thích khoe khoang của cải; còn có kẻ tự xưng phần tử trí thức mở miệng là đạo đức, chính nghĩa… Những người này, bề ngoài hào nhoáng nhưng cuối cùng cũng chỉ là nô lệ của quyền lợi và dục vọng mà thôi. Cô không ngờ, trên thế giới này còn người đàn ông như vậy, vẻ ngoài băng giá nhưng trái tim ấm áp... Khoảng thời gian sau đó, Hứa Tiểu Nặc ngày ngày chỉ mong gặp được Cảnh Mạc Vũ ở Hội Hiên, vậy mà khi gặp mặt, cô không biết phải làm sao lại gần, chỉ có thể ngắm nhìn anh từ xa. Mỗi lần tình cờ chạm mặt, anh chỉ hơi gật đầu cô đã rất mãn nguyện. Chị em ở Hội Hiên nhận ra tâm tư của cô đã khuyên cô đừng nên mơ mộng hão huyền, được người đàn ông như anh để ý một lần cũng là điều vô cùng xa xỉ. Hứa Tiểu Nặc làm sao không hiểu! Cô cũng từng thấy người như mình cuối cùng đều bị Cảnh Mạc Vũ làm cho trái tim tan nát, nản lòng thoái chí. Nhưng từ xưa đến nay, tình cảm không phải thứ có thể dùng lý trí khống chế. Biết không có khả năng nhưng vẫn dõi theo hình bóng anh. Có lúc cô nghĩ, có lẽ những người phụ nữ kia quá bình thường, cô với khí chất hơn người cũng có thể khiến trái tim anh rung động, chỉ là cô chưa có thời cơ, tiến lại gần anh... Cô không nghĩ đến một vấn đề, mỗi phụ nữ đều tưởng bản thân mình khác người nhưng họ đều là phụ nữ. Sau đó, Hứa Tiểu Nặc thường xuyên tìm cơ hội tiếp cận Cảnh Mạc Vũ, nhưng anh mãi mãi cũng chỉ là bầu trời chỉ có thể ngước nhìn, khao khát. Một ngày, cơ hội Hứa Tiểu Nặc chờ đợi cũng đến. Hôm đó, cựu cục trưởng cục khoáng sản Phó Hạ Dương lại đến Hội Hiên tìm cô. Ông ta mang theo một chiếc hộp pha lê, bên trong đặt một sợi dây chuyền ruby, hẹn cô cùng ăn cơm. Hứa Tiểu Nặc biết sợi dây chuyền đó rất đắt tiền nên từ chối thẳng: “Cục trưởng Phó, sợi dây chuyền đẹp lắm, phu nhân của ông chắc sẽ thích. Xin lỗi ông, tối nay tôi còn có việc.” Phó Hạ Dương nói ngay: “Tôi đã bảo giám đốc Ngụy rồi. Tối nay cậu ta không sắp xếp em tiếp khách.” “Tuy anh ấy không sắp xếp, nhưng có khả năng khách sẽ gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi phải đợi ở đây.” Bản tính đàn ông là thích chinh phục. Hứa Tiểu Nặc càng lạnh lùng với Phó Hạ Dương, ông ta càng tươi cười lấy lòng. “Vậy tôi ngồi đây cùng em... Nặc Nặc, sợi dây chuyền tôi đặt tận Nam Phi, dành riêng cho em, em đeo vào nhất định sẽ rất đẹp.” Ông ta nhét sợi dây chuyền vào tay cô. Cô mất kiên nhẫn, lập tức trả lại. Trong lúc đẩy đi đẩy lại, sợi dây rơi xuống đất. Đúng lúc Cảnh Mạc Vũ đi qua. Anh cúi xuống nhặt sợi dây chuyền, miệng nở nụ cười nhiệt tình mà Hứa Tiểu Nặc chưa từng nhìn thấy. “Chú Phó có con mắt thật tinh tường, bất luận chọn dây chuyền hay chọn người...” Cảnh Mạc Vũ vừa nói vừa dò xét cô từ trên xuống dưới, giống như đây là lần đầu tiên gặp cô. Phó Hạ Dương cười ngoắc miệng, nếp nhăn ở khóe mắt càng sâu hơn. “Cháu lại nói móc chú Phó rồi. Lâu rồi không gặp ba cháu, nghe nói ông ấy bây giờ ở nhà hưởng phúc phải không?” “Ba cháu già rồi, sức khỏe không còn như trước, đâu giống chú Phó. Chú cần gì nói với cháu, đừng khách sáo!” “Tất nhiên, tất nhiên rồi!” Hai người nhiệt tình trò chuyện vài câu rồi Cảnh Mạc Vũ viện cớ bỏ đi. Trước khi đi, anh còn đặc biệt dặn dò nhân viên phục vụ, chi tiêu của Phó Hạ Dương ghi hết tên anh. Phó Hạ Dương không hề khách khí, ông ta lấy phòng VIP tốt nhất. Ngoài ra ông ta còn bắt Hứa Tiểu Nặc uống rượu với ông ta. Khi Phó Hạ Dương uống say, Hứa Tiểu Nặc hỏi ông ta, vì sao Cảnh Mạc Vũ lại lễ phép với ông ta như vậy. Lòng ham hư vinh nổi lên, ông ta bắt đầu khoe khoang mình có địa vị thế nào, đến người ngông cuồng, tự cao tự đại như Cảnh Thiên Hạo gặp ông ta cũng phải cúi đầu, huống hồ thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch Cảnh Mạc Vũ. Hứa Tiểu Nặc nhẫn nại moi tin đến tận nửa đêm mới đại khái nắm chút thông tin về Cảnh Thiên. Trước đây Cảnh Thiên Hạo xuất thân từ xã hội đen. Sau này nhờ sự giúp đỡ của Phó Hạ Dương lúc còn làm cục trưởng Cục Khoáng sản, Cảnh Thiên Hạo mới xin được quyền khai thác núi đất đỏ với giá rẻ mạt. Cảnh Thiên Hạo kiếm được rất nhiều tiền từ cuộc làm ăn này, từ đó chính thức chuyển sang kinh doanh chân chính. Nhưng “đen” mãi mãi là đen, dù được nhuộm trắng thì vẫn để lại vết ố quá khứ không thể che đậy. Quá khứ này nếu không lật tẩy thì thôi chứ mở ra biết bao người sẽ phải sống nửa đời người trong tù. Tuy Phó Hạ Dương giấu kín như bưng mối quan hệ giữa bọn họ nhưng Hứa Tiểu Nặc có thể đoán ra, đằng sau bọn họ có bí mật không thể để người khác biết. Nếu không, Cảnh Mạc Vũ cũng không kiêng dè Phó Hạ Dương như vậy mà Phó Hạ Dương cũng không vênh váo đến vậy. Ngày hôm sau, suy đoán của Hứa Tiểu Nặc đã được chứng thực bởi Cảnh Mạc Vũ chủ động hẹn gặp cô tại một nhà hàng đồ Tây tĩnh lặng bên bờ biển. Anh chủ động trò chuyện với cô. Trong lúc trò chuyện, anh làm như vô tình hỏi về Phó Hạ Dương, cô thật thà nói cho anh biết cô và Phó Hạ Dương quen nhau từ hai năm trước. Lúc đó cô vẫn là sinh viên Học viện Điện ảnh, tất nhiên không để ý đến người đàn ông đã qua nửa đời người này. Sau đó, do căn bệnh phát tác, cô xin thôi học, đến Hội Hiên làm việc. Phó Hạ Dương thường tới Hội Hiên bám lấy cô lẵng nhẵng. Ông ta tưởng cô có thể vì đồng tiền mà làm gái hầu rượu thì cũng có thể vì đồng tiền mà chịu làm người tình của ông ta, nhưng cô luôn cự tuyệt. “Ông ta có lòng với cô, sao cô không đi theo?” Anh hỏi. “Em có thể làm gái, nhưng không làm tiểu tam.” Cảnh Mạc Vũ mỉm cười. Nụ cười của anh như ngọn gió tháng tư, yên tĩnh và ấm áp, vẻ lạnh lùng khó tiếp cận hoàn toàn biến mất. Hứa Tiểu Nặc không uống rượu nhưng cũng cảm thấy ngất ngây. Khi bữa ăn kết thúc, Cảnh Mạc Vũ hỏi cô: “Cô cần nhất thứ gì?” Hứa Tiểu Nặc hiểu ý anh. Cô rất muốn nói Nhưng cô biết anh không thể đáp ứng yêu cầu này của cô. Cô thở dài, lắc đầu: “Thứ em cần... anh không thể cho em.” Cảnh Mạc Vũ không nói thêm câu nào. Kể từ buổi tối hôm đó, Cảnh Mạc Vũ không đến tìm cô. Vốn là người thông minh, cô tỏ thái độ lúc nóng lúc lạnh với Phó Hạ Dương, còn cố ý kể bệnh tình của bà nội ngày một nặng hơn, cần một nơi có điều kiện tốt để an dưỡng. Phó Hạ Dương lập tức sai người đón bà cô vào một viện dưỡng lão tốt nhất. Một buổi tối, vừa ra khỏi cổng viện, Hứa Tiểu Nặc nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ bên lề đường. Cô nhận ra, đó là xe của Cảnh Mạc Vũ. Lái xe giúp cô mở cửa sau để cô bước vào trong. Lần đầu tiên cô gần anh như vậy, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ người anh. Hứa Tiểu Nặc biết rõ, cơ hội của cô đã tới. Ô tô lặng lẽ lăn bánh trong thành phố mà không có đích đến. Cảnh Mạc Vũ bình thản kể câu chuyện cuộc đời anh như ôn kỉ niệm xưa với người bạn cũ. Anh nói, lúc nhỏ anh là trẻ mồ côi, được Cảnh gia nhận nuôi. Cảnh Thiên Hạo coi anh như con trai ruột, còn cho anh những thứ tốt nhất, đưa anh đến trường học tốt nhất, còn giao cả sự nghiệp một tay ông gây dựng cho anh... Anh không biết làm thế nào để báo đáp ông, hy vọng ông xóa sạch quá khứ đen tối, yên lòng an hưởng tuổi già. Cô hỏi: “Anh muốn em làm gì giúp anh?” Cảnh Mạc Vũ nói: “Trong tay Phó Hạ Dương có một tập tài liệu, ba tôi hy vọng tập tài liệu này vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt người khác. Nếu cô giúp tôi, bất kể cô đưa ra yêu cầu gì, tôi đều có thể đáp ứng.” “Yêu cầu gì cũng được?” “Đúng vậy.” Hứa Tiểu Nặc ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng: “Bác sĩ nói, cùng lắm em chỉ có thể sống ba năm nữa. Có lúc em thật sự rất mệt mỏi. Em muốn có một người đàn ông, lúc em cần có thể chăm sóc em, bảo vệ em, ở bên em, cho đến khi em rời khỏi thế giới này.” “Phó Hạ Dương không phải nhân vật đơn giản, cô hãy cẩn thận!” Đây là câu trả lời của anh. Không đơn giản thì sao? Nói cho cùng ông ta cũng chỉ là người đàn ông già nua, sa đọa trong quyền lợi và dục vọng. Hai năm học ở trường điện ảnh không lãng phí, Hứa Tiểu Nặc biên tập một màn kịch thật hay. Đầu tiên, cô vì từ chối tiếp khách nên bị đuổi khỏi Hội Hiên, sau đó bà cô bệnh nặng, cô không thể trả viện phí, lâm vào đường cùng. Đây là tình tiết tương đối cẩu huyết nhưng cô diễn rất chân thật, khiến Phó Hạ Dương cũng chìm đắm vào màn kịch của cô. Hai tháng sau, mối tình “vong niên” không được người đời chấp nhận đến giai đoạn cao trào. Phó Hạ Dương được cô trao lần đầu tiên như nguyện ý. Đêm hôm đó, Hứa Tiểu Nặc nhắm mắt từ đầu đến cuối. Nỗi đau thể xác không thể sánh bằng nỗi tuyệt vọng từ tâm hồn. Cô tự hỏi, cô trả một cái giá lớn như vậy để xích lại gần anh, có đáng không? Nhưng dù không đáng, cô cũng không còn đường lùi. Sau cuộc ân ái, Phó Hạ Dương bị vợ con gọi về nhà. Hứa Tiểu Nặc vừa khóc lóc vừa gọi điện cho Cảnh Mạc Vũ: “Em muốn gặp anh!” Nửa tiếng sau, Cảnh Mạc Vũ đến nơi. Nhìn căn phòng bừa bộn, lại nhìn vệt máu trên tấm ga trải giường, anh trầm mặc khoác áo lên cơ thể nhơ nhuốc của cô. Cô khóc nức nở, giơ tay đánh anh. Nắm đấm hối hận không ngừng đập vào ngực anh. “Anh có biết không, không phải vì anh, có chết em cũng không làm vậy... Tại sao... Tại sao em lại gặp anh ở Dương Sơn? Tại sao anh lại đưa em đi viện lúc em bị ngất? Tại sao em lại yêu anh? Biết rõ anh không yêu em nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm việc bẩn thỉu này...” Một lúc lâu sau, Cảnh Mạc Vũ mở miệng: “Tiểu Nặc, điều tôi hứa với em, tôi nhất định sẽ thực hiện!” Vào một đêm của nhiều tháng sau, ngoài trời gió rít ầm ầm, Hứa Tiểu Nặc nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện cơ thể Phó Hạ Dương ở bên cạnh cô đã cứng đờ từ bao giờ. Phó Hạ Dương chết ngay trên giường do rượu thuốc quá độ, sinh hoạt tình dục quá độ, thêm vào đó là một ít ma túy trong máu. Hứa Tiểu Nặc vô cùng sợ hãi, vội vàng gọi cho Cảnh Mạc Vũ. Cảnh Mạc Vũ nhanh chóng đến nơi, giúp cô lau dọn tất cả đồ đạc, không để lại một dấu vết. Anh không quên lục tung ngôi nhà nhưng không tìm thấy thứ anh cần. Hứa Tiểu Nặc không nói cho anh biết cách đây không lâu, sau khi Phó Hạ Dương uống thuốc gây ảo giác mà cô đưa đã kể rất nhiều chuyện. Ông ta nói, ông ta định đòi Cảnh Mạc Vũ một khoản tiền lớn rồi đưa cô ra nước ngoài mua nhà, ngày ngày có thể ở bên nhau. Cô hỏi ông ta, tại sao Cảnh Mạc Vũ chịu đưa tiền cho ông ta? Ông ta cười nói, trong két bảo hiểm ở ngân hàng ZG có một tập tài liệu. Đó là bản hợp đồng Cảnh Thiên Hạo kí với ông ta về vấn đề chia lợi nhuận từ núi đất đỏ. Trong đó còn có một số chứng cứ Cảnh Thiên giúp ông ta và một số lãnh đạo rửa tiền. Tất nhiên bao gồm nhiều bí mật của Cảnh gia mà không ai biết. Chỉ cần một tờ giấy trong tập tài liệu đó cũng đủ để Cảnh Thiên Hạo ngồi tù suốt quãng đời còn lại. Phó Hạ Dương còn lấy chìa khóa két bảo hiểm cho cô xem. Cô định gọi ngay cho Cảnh Mạc Vũ nhưng cuối cùng vẫn không tin tưởng anh, để lại ình một con đường lui. Do đó, Hứa Tiểu Nặc đã lấy chìa khóa két bảo hiểm trước khi Cảnh Mạc Vũ đến nơi. Vì Cảnh Mạc Vũ sắp xếp ổn thỏa, nguyên nhân cái chết của Phó Hạ Dương được coi là phát bệnh cấp tính nên không ai điều tra đến. Nghe nói sau khi Phó Hạ Dương qua đời, ngày hôm sau Cảnh Thiên Hạo mời bạn bè ăn nhậu suốt một ngày, vô cùng sảng khoái. Tuy Cảnh Mạc Vũ không tìm ra tài liệu anh cần, nhưng anh vẫn giữ lời hứa, chăm sóc Hứa Tiểu Nặc chu đáo. Anh mua biệt thự ở Dương Sơn cho cô, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho cô, thỉnh thoảng anh còn đến ngôi biệt thự thăm cô... Có lúc, Hứa Tiểu Nặc bất giác nghĩ thầm, rốt cuộc Cảnh Mạc Vũ đã giữ lời hứa, hay anh đoán ra tài liệu ở trong tay cô… Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cô đã bước vào cuộc sống của anh. Bên cạnh anh không có bất cứ người phụ nữ nào. Cô tưởng rằng đến một ngày nào đó, anh sẽ động lòng với cô. Nào ngờ, số mệnh lại một lần nữa trêu đùa cô, anh đột nhiên nói cho cô biết, anh sắp kết hôn. Để tránh gây hiểu lầm cho bà xã của anh, anh sẽ đưa cô sang Mỹ chữa bệnh. Hôm anh kết hôn, Hứa Tiểu Nặc đã gặp cô dâu. Tuy cô không chỉ một lần nhìn thấy ảnh cô dâu trong ví tiền của Cảnh Mạc Vũ nhưng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô dâu khiến đôi mắt cô đau nhói. Cô dâu dường như cũng nhìn cô, trong một giây thất thần đã giẫm phải váy cưới. May mà Cảnh Mạc Vũ ở bên cạnh kịp thời đỡ eo vợ anh, ôm cô vào lòng. Anh hơi cúi mặt, đáy mắt tràn ngập yêu thương. Cho đến ngày dung nhan khô héo, sinh mệnh suy kiệt, Hứa Tiểu Nặc vô vọng nhắm mắt, vẫn có thể nhìn thấy tình cảm dịu dàng nơi đáy mắt anh hôm đó. Chỉ đáng tiếc, người trong mắt anh không phải cô, chưa bao giờ là cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.