19
Kiều Sở Ân kéo Đào Vị Lăng đến nhà Vương bổ đầu. Đào Vị Lăng ngạc nhiên hỏi: “Vương bổ đầu thì có liên quan gì chuyện này?”
Kiều Sở Ân giải thích: “Ta vừa nghe ngóng được chút chuyện ở chỗ người canh cửa. Đêm đó Vương bổ đầu truy bắt tội phạm gần Kiều phủ, có xin vào tìm kiếm một vòng.”
“Nhưng ta nghe nói Vương bổ đầu là người chính trực trung tâm.”
Kiều Sở Ân khinh bỉ liếc hắn: “Hắn ta vừa bị cách chức vì nhận tiền hối lộ.”
“…”
“Đào Vị Lăng ngươi rốt cuộc là có biết nhìn người không hả?”
“…”
Một giờ sau, Kiều Sở Ân và Đào Vị Lăng từ nhà Vương bổ đầu trở ra. Đêm đó Vương bổ đầu vào tìm tội phạm, bị phụ thân hắn giữ lại uống ba tuần rượu rồi mới bảo Thiệu quản gia đưa về, có nhân chứng rất hoàn hảo.
“Nhìn nhà cửa Vương bổ đầu đơn sơ như thế, nói y nhận hối lộ, có khi là tin nhảm mà thôi.”
“Là tin xác thực.”
“Sao lại nói vậy?”
“Người nhà phạm nhân hối lộ Vương bổ đầu hai cây vàng để y thả phạm nhân ra. Phạm nhân này vốn mắc tội nhỏ thôi nên chuyện âm thầm ra tù cũng chẳng có gì to tát. Nực cười là, Vương bổ đầu lại thả nhầm phạm nhân khác. Người hối lộ chờ nhiều ngày không thấy thân nhân quay về mới lại công đường làm ầm lên, khiến cho mọi chuyện bại lộ.”
Đào Vị Lăng cười ha hả: “Vương bổ đầu này đúng là ngu ngốc, sao lại có chuyện nhận lầm người kiểu này được?”
Kiều Sở Ân nghe xong chợt gãi cằm: “Nhận lầm người? Phải ha. Hình như ta cảm thấy đêm đó bản thân đã bỏ sót điều gì rất quan trọng, vậy nên mới phải chạy vòng vòng nhận lầm hết người này đến người khác.”
“…” Cứng ngắc toàn thân.
“Vị Lăng?”
“Hả???”
“Đêm đó…”
“Sao???” Run rẩy, run rẩy.
“Đêm đó…ngươi ở đâu vậy?”
“…”
Đào Vị Lăng nuốt nước bọt, cảm nhận sát khí đang từ từ bao phủ quanh người y.
“Đêm đó…ta…”
Ánh mắt của Kiều Sở Ân càng lúc càng sắc bén: “Ta nhớ ra rồi. Trong lúc tên cầm thú kia sắp rời đi, ta đã cố kéo lại thứ gì đó trên người hắn. Thứ gì đó dài dài mềm mềm, rất giống như tua rua của ngọc bội.”
“Có thể…ngươi nhớ lầm…” Mồ hôi Đào Vị Lăng nhỏ xuống to như hạt đậu. Tiếp tục run rẩy, run rẩy.
Kiều Sở Ân tiến tới, khuôn mặt như hung thần ác sát sắp giết người đến nơi: “Trước ta nghĩ ngọc bội của ngươi bất cẩn làm rơi ở hoa viên nhà ta là chuyện bình thường, vì ngươi ra vào nhà ta rất thường xuyên, nhưng mà…có thể nào…nó không phải rơi vào hôm khác, mà vào đêm thọ yến đó không nhỉ?”
“Không…không đâu…”
“Ngươi…cởi ra cho ta xem!” Kiều Sở Ân cao giọng hạ lệnh.
Đào Vị Lăng hiểu ra, kinh hãi: “Ngươi đùa à? Đang giữa thanh thiên bạch nhật, còn là chốn đông người…”
“Thế thì sao?”
Đào Vị Lăng bất lực, giơ tay chỉ ra xa: “Kia có phải là đường ca của ngươi?”
Kiều Sở Ân xoay người nhìn, nhìn quanh quẩn cũng không thấy gì bèn quay đầu lại, phát hiện Đào Vị Lăng đã mất tích không còn dấu vết.
Ở giữa đường lớn chợt vang lên một tiếng thét kinh hoàng: “Đào Vị Lăng, ngươi chờ chết đi!”
20
Đào Vị Lăng thu dọn hành lý. Đồ đạc đã gom đủ, lại phát giác vẫn chưa mang theo vật gì giá trị. Sống ở bên ngoài thì cần rất nhiều ngân lượng, cuối cùng đành vào gia khố mang thêm một đống đồ cổ. Vì đồ đạc cồng kềnh nên đi lại khá chậm, chưa kịp rời khỏi phủ đã gặp Kiều Sở Ân để nét mặt hầm hầm đi tới.
“Tên khốn kiếp, là ngươi phải không?” Kiều Sở Ân quát ầm cả phủ. Đào Vị Lăng xua tay cho hạ nhân giải tán đi chỗ khác hết.
“Sở Ân, nghe ta nói…”
“Chắc chắn là ngươi rồi. Nếu không phải ngươi, sao lại gom hành lý đi trốn hả?”
“Nghe ta đi, ta thật sự…”
“Cởi ra!”
“Đừng mà!”
Kiều Sở Ân hung hăng sấn tới đè Đào Vị Lăng ra đất, tháo tung dải thắt lưng của y. Đào Vị Lăng vừa kháng cự vừa cố giải thích: “Sở Ân, đừng, nghe ta nói trước đã…”
“Không nghe gì cả, ta tự mình đi xác minh.”
“Không, đừng mà…”
Một người giữ, một người kéo, không chỉ dải thắt lưng đứt đoạn mà y phục của Đào Vị Lăng cũng bắt đầu xốc xếch:
“Ngươi bình tĩnh, đừng….đừng Sở Ân…”
Đúng lúc này, ngài minh chủ dẫn Phó Mẫn tiến vào trong sân. Lần trước xem mắt tại Kiều phủ thất bại là do có Kiều Sở Ân. Lần này ông đích thân đưa Phó Mẫn đến Đào phủ để tránh đứa con phá hoại của mình. Không ngờ…
Ngài minh chủ trố mắt, trố mắt.
Phó tiểu thư trố mắt, trố mắt.
Đào Vị Lăng nhìn thấy bọn họ, cũng trố mắt, trố mắt.
Kiều Sở Ân vẫn vô tư làm tiếp.
“Kiều Sở Ân!” Ngài minh chủ thét lên như hổ gầm, lôi Kiều Sở Ân ra khỏi người Đào Vị Lăng, tức đến ná thở: “Con làm gì thế hả? Ban ngày ban mặt mà con lại đi…lại đi cưỡng bức Vị Lăng là thế nào?”
Lần này đến phiên Kiều Sở Ân trố mắt, trố mắt. Hắn chưa kịp giải thích tình huống thì ngài minh chủ lại nhảy vô họng hắn: “Cho dù có thích nhau thế nào thì cũng phải kiềm chế và tìm chỗ kín đáo chứ? Thật là…đám trẻ ngày nay vọng động quá…”
“Không phải như người nghĩ.” Kiều Sở Ân la lên.
Đào Vị Lăng cắn rứt lương tâm, đứng lên chỉnh sửa lại y phục, cúi đầu im lặng.
Ngài minh chủ vẫn kiên trì vừa trách cứ vừa giảng giải: “Ngày trước ta và mẫu thân con thích nhau, hơn ba năm mới dám nắm tay, con thế này cũng tiến bộ và nghĩ thoáng quá rồi.”
“Đã nói không phải mà.” Kiều Sở Ân càng thét dữ tợn hơn, ngó Đào Vị Lăng trân trối: “Là y…là tại y…” Sau cùng vẫn không nói được thành lời. Chuyện bị cưỡng bức chung quy là quá mất mặt rồi.
Đào Vị Lăng khó khăn mở miệng: “Là lỗi của con. Muốn trách bá phụ cứ trách con đi.”
Ngài minh chủ thông cảm: “Cũng phải. Đều trách con quá đẹp, mới khiến Sở Ân mất lý trí thế này.”
Kiều Sở Ân tức đến nổ gan nổ phổi: “Đã bảo không phải…không phải như người nghĩ. Trăm lần không phải, ngàn lần không phải.”
Ngài minh chủ vẫy tay như thấu hiểu: “Được rồi, ta cũng từng tuổi trẻ sung mãn, hiểu được hết.” Rồi quay sang Phó tiểu thư: “Mẫn nhi, lần này thiệt thòi cho con rồi.”
Phó Mẫn lắc đầu: “Nếu hai vị công tử là lưỡng tình tương duyệt, Mẫn nhi đương nhiên sẽ không làm người quấy rầy. Kiều bá phụ không cần thấy có lỗi với Mẫn nhi. Chuyện tình cảm không thể tự chủ, Mẫn nhi cũng hiểu được.”
“A…” Kiều Sở Ân la hét loạn xạ như kẻ điên chạy ra khỏi Đào phủ. Sao nói mãi mà mấy người kia vẫn không hiểu nhỉ? Là hắn có vấn đề hay họ có vấn đề?