Nếu Người Ở Đây

Chương 27: Đồ Tết




Chung Tiệp vẫn ở lại thành phố nhỏ, chỉ ở khách sạn, thời gian đầu còn đến hỏi thăm ông Đinh một chút, sau này đến giả vờ làm bộ cũng lười, cũng không xem tình hình Đinh Húc bên kia nốt. Chỉ biết là Đinh Húc xuất viện về chỗ ông Đinh, sau đó giục hắn mỗi ngày phải gọi điện báo cáo với mình.
Rất nhanh đã hết năm, Đinh Thành Hoa cuối cùng cũng đến.
Đinh Thành Hoa nhận điện thoại của cha mấy lần, cha già đã lên tiếng, hắn cũng không thể không nghe theo, chỉ đành bất chấp mà tới. Chỉ là lần này về thành đô làm báo cáo, còn đi cùng hai đồng nghiệp và tài xế, trong đó có một nữ đồng nghiệp là bên ngoài phái đến tiếp xúc với cơ cấu nội bộ, lần này đem theo con cùng theo xe đơn vị về tỉnh X.
Đinh Thành Hoa cùng tài xế và hai đồng nghiệp đi vào, lại không nghĩ rằng vừa vào phòng khách,liền nhìn thấy Chung Tiệp đầu tiên.
Hôm nay Chung Tiệp vô tình đến chào hỏi, không nghĩ lại tình cờ như thế, lúc đầu tiên bà nhìn thấy Đinh Thành Hoa thì rất vui vẻ, sau đó sắc mặt lại xụ xuống ngay tức thì, tức giận ngồi yên một chỗ, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Đinh Thành Hoa liếc nhìn Chung Tiệp, nhíu mày nói: “Sao em lại ở đây?”
Chung Tiệp nhìn hắn và đồng nghiệp phía sau,  ánh mắt dừng trên người nữ đồng nghiệp duy nhất, thoáng nhìn qua thì không chú ý, người phụ nữ này so với bà thì thật giản dị, từ diện mạo đến ăn mặc đều mộc mạc không nổi bật. Bà liếc nhìn chồng một cái, cười lạnh: “Anh có thể đến, sao em không thể đến?”
Ông Đinh đi từ bên trong ra, gọi Đinh Thành Hoa đi vào thư phòng với mình.
Có điều chỉ sau vài phút đã nghe thấy tiếng ông Đinh tức giận răn dạy con trai, Chung Tiệp đứng cách một cách một bức tường phòng khách, nghe thấy giọng ông Đinh như thế thì tâm trạng thoải mái hơn nhiều, lúc này mới đứng dậy mỉm cười tiếp khách.
Tài xế ngồi bên ngoài thấp thỏm không yên, hắn chẳng muốn biết chuyện nhà lãnh đạo một tý nào, vội vàng lấy cớ, nói: “Chị dâu à, tụi em đến đây mà xe chết máy dọc đường mấy lần, em đi ra ngoài xem xem xung quanh đây có chỗ nào sửa xe không, nếu không về thành phố xa như thế nhỡ lại xảy ra chuyện gì.” Nói xong liền chạy mất.
Vị đồng nghiệp nữ ngồi lại vô cùng lúng túng, cô trời sinh đã rất giản dị, phong cách sống cũng thế, mang cặp kính mắt dáng vẻ trung thực khác biệt hoàn toàn so với Chung Tiệp, so ra cùng lắm thì chỉ đẹp được bằng hai phần Chung Tiệp. Bây giờ lại càng đứng ngồi không yên, có vẻ như do vô tình biết chuyện nhà lãnh đạo mà cảm thấy rất khó xử, không ngừng lấy tay đẩy gọng kính, bên cạnh còn có một đứa bé trai chừng sáu bảy tuổi, trẻ nhỏ thấy trên bàn có điểm tâm, có vẻ muốn ăn một loại nào trong đám đó, cô cũng nhỏ giọng khuyên con trai mình.
Chung Tiệp tùy ý rót cho cô ly trà, cô nhận bằng hai tay, ngồi tại chỗ đáp lời Chung Tiệp, ấp úng nói: “Thật ngại quá, chị thấy đấy, tụi em chỉ nghĩ đậu xe thôi chứ không nghĩ trong nhà chị có chuyện…”
Thái độ của Chung Tiệp với cô không lạnh không nóng, nói vài câu cho có lệ.
Đinh Húc đi từ trong phòng ra, quàng chặt khăn quàng cổ đi ra cửa thay giày, chuẩn bị đi ra ngoài. Chung Tiệp nhìn hắn một cái, nói: “Đi đâu thế?”
Đinh Húc buộc xong dây giày, đứng lên nói: “Con hẹn bạn học rồi, đi mua chút đồ.”
Chung Tiệp nhíu mày, ngăn hắn lại nói: “Đừng đi, cha con vừa mới tới, lát nữa cả nhà còn ăn cơm.”
Đinh Húc nghe thư phòng có động tĩnh, lại càng không muốn ở nhà đợi, “Con đi nhanh rồi về, có thể kịp ăn cơm.”
Chung Tiệp còn muốn trước mặt chồng khoe rằng mình giáo dục con tốt đến thế nào, lúc này sao có thể thả Đinh Húc dễ dàng được, đứng lên đi qua kéo hắn nói: “Lúc nào mua mà không được hả, con ở đây với mẹ, một lát nữa chờ cha con đi ra…”
Đang nói, cửa thư phòng liền bị đẩy ra, ông Đinh dẫn theo con trai ra ngoài, Đinh Thành Hoa không chỉ bị giũa cho một trận, còn bị đánh, trán tím xanh, trên âu phục cũng có vài dấu vết, có thể đoán được là do bị ông Đinh đánh. Sau khi ông Đinh đi ra, cũng không cho con trai vẻ mặt tốt, xanh mặt bảo hắn cút.
Hai cha con náo loạn thành bộ dạng như vậy rồi đi ra, khiến mấy người bên ngoài đều thót tim, một tiếng quát lớn này khiến đồng nghiệp nữ của Đinh Thành Hoa giật nảy mình đứng bật dậy, mặt đầy bất an, đẩy kính mắt nói: “Sếp Đinh, tôi mang con trai ra ngoài trước nhé.”
Cha Đinh Húc thấy hơi ngại, gật đầu bảo cô đi trước, lại bảo: “Cô nói với tài xế một tiếng, các cô cậu tạm thời tìm chỗ ở lại, tuyết rơi nên chúng ta không kịp chuyến tàu đêm về đâu.”
Vị đồng nghiệp nữ vội vàng đồng ý, hơi giống như chim cút cúi đầu dẫn con trai mình đi ra ngoài.
Chung Tiệp vội vàng bước đến đỡ chồng, lo lắng nói: “Chuyện gì đây…”
Đinh Thành Hoa nhìn bà một cái, thở hồng hộc hất cánh tay bà ra.
Chung Tiệp nhìn chồng như vậy cũng hoảng sợ, thực ra bà không bắt được thóp gì của cha Đinh Húc, vốn dĩ chỉ muốn ông Đinh thay bà mắng một trận, không nghĩ tới ông lại còn động chân tay, nhất thời cũng có chút bất an, đuổi theo nhỏ giọng hỏi thăm. Trong lòng Đinh Thành Hoa vốn đang tức giận, lại không thể trút giận lên Chung Tiệp, nhìn thấy Đinh Húc đứng ngoài cửa, mặt lập tức không nhịn được, quát lớn: “Mày còn đứng đó làm gì! Đi ra ngoài!”
Ông Đinh lại đập một gậy tới, chỉ vào mũi hắn mắng: “Thằng khốn, mày tức với Đinh Húc cái gì!”
Đinh Húc cầm ba lô đi ra ngoài, lúc đóng cửa, mấy người trong nhà vẫn còn ở đó cãi nhau.
Hắn thở dài một hơi, không khí bên ngoài lạnh, còn có tuyết rơi, bước ra khỏi viện tâm trạng liền thoải mái hơn hẳn. Nhìn đồng hồ, đại khái còn hơn hai tiếng để hóng gió, có thể đi sắm Tết cùng Tiêu Lương Văn.
Đại bộ phận cửa hàng xung quanh đều đóng, chỉ còn lại vài cửa hàng bách hóa còn mở, Đinh Húc và Tiêu Lương Văn đi vào mua vài thứ, lại cùng về căn hộ hắn đang trọ tạm.
Ông chủ Hồ cấp cho chỗ ở cũng không tệ lắm, một khu dân cư hơi cũ gần tiệm đồ cổ, hai phòng ngủ một phòng khách, người ở cùng với Tiêu Lương Văn đã về nhà ăn Tết, lúc này chỉ còn lại Tiêu Lương Văn một  mình ở đây.
Tiêu Lương Văn để Đinh Húc vào ngồi, còn mình thì đi rửa tay chuẩn bị nấu ăn, “Em chưa ăn cơm, anh ăn cùng em chút chứ?”
Trong phòng có không khí ấm áp, Đinh Húc cời áo lông đặt lên sô pha cùng đi vào phòng bếp, “Không cần đâu, một lúc nữa còn phải về nhà ăn cơm. Cậu muốn ăn cái gì, tôi giúp cậu cùng làm…”
“Em hấp cá, anh ra bên ngoài đợi trước đi, một lát nữa xong em gọi anh.: Tiêu Lương Văn cố không cho hắn lại đây, “Cá còn chưa làm xong, cẩn thận lại dây máu lên quần áo anh.”
Thành phố nhỏ phương Bắc này không có thói quen ăn cá, mua cá cũng khá khác biệt, sẽ không cạo vẩy làm sạch sẽ, mà phải tự mình về làm. Đinh Húc nhìn hắn xuống dao thuần thục, nghĩ hắn thường xuyên giúp đỡ ở quán cơm của Lưu Tử Quân, cũng không tiến đến nữa. Hắn nấu ăn không nhiều, ngoài sở trường nấu mì ra, còn lại những món phức tạp thì phải học và làm thử đã.
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện lời tỏ tình đầu tiên:
Đinh Húc: Để tôi giúp cậu.
Tiêu Lương Văn: Anh cứ đứng yên đó đi.
Đinh Húc: Hở?
Tiêu Lương Văn [nhìn chằm chằm không thôi]: Anh chỉ cần đứng yên ở đó với em, em cũng rất thỏa mãn rồi.
Móa, hai chúng nó lại ngược tuôi T.T. Không liên quan nhưng mà dạo này thấy người ta bảo mệnh tuôi không hợp màu xanh lá, nên đang tính đổi màu các đề mục, với màu link. Chỉ là băn khoăn vì màu xanh thì giúp mọi người thư giãn hơn, nên hơi khó quyết định… =]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.