Nếu Như Mây Biết

Chương 2:




3.
Đứng trước cửa phòng học, tôi cực kỳ thấp thỏm.
Vừa ngẩng đầu thì bất ngờ gặp một người không ngờ đến.
Lúc Từ Nghị trông thấy tôi, vẻ mặt có hơi ngờ ngợ, tôi biết chắc trong trí nhớ của cậu ấy tôi chỉ là một trong vô số người qua đường không mấy ấn tượng nào đó, nhưng mà không sao, trước lạ sau quen thôi mà.
Tôi mở miệng ló người ra từ sau lưng Từ Nghị, cúi đầu hối lỗi với cô giáo: “Cô Từ, em xin lỗi ạ, hôm qua trên đường đến lớp thì bị ngã nên không đến lớp học được, em thật sự xin lỗi cô ạ.”
“Em là cô gái tiểu Nghị nói đấy à? Thôi cô nói gì được nữa, về đi, sau này lái xe cho cẩn thận, chân không sao chứ?”
“Dạ không sao cô ạ.” Tôi gật đầu liên tục, sợ một khi cô Từ có gì không vui thì mười điểm kia của tôi bay mất.
Từ Nghị lại cười: “Vân Y, cô ấy là cô tôi, cậu không phải sợ thế đâu.”
Cô Từ đập Từ Nghị, nói anh không giữ gìn uy nghiêm nhà giáo giúp cô mình, còn lòng tôi đã có cả ngàn bông hoa rơi xuống. Ôi, Từ Nghị nhớ tên tôi cơ đấy! Anh ấy biết mình là ai!
Tất nhiên đây không phải là chuyện duy nhất của ngày hôm đó làm tôi vui, cô Từ bảo, khoa sân khấu cần mượn vài sinh viên trong khoa mỹ thuật tham gia hỗ trợ chỉ đạo diễn kịch, cô ấy muốn tôi đi.
Từ Nghị thuộc khoa sân khấu, có lý do gì để tôi từ chối ư?
Tôi vui vẻ đồng ý, nội tâm tôi đã sớm nở trăm đóa hoa rồi.
4.
Nếu cuộc sống của tôi không có Từ Nghị, vậy nó sẽ ảm đạm không có ánh sáng.
Nếu cuộc sống của tôi có Vu Nhất Hạo, thì chắc chắn sẽ ảm đạm không có ánh sáng.
Đứng trên sân khấu chuẩn nhìn nhóm diễn viên diễn thử, hai mắt tôi hận không thể đốt trụi Vu Nhất Hạo: “Sao mày lại đến đây?”
“Là một sinh viên có thành tích tốt nhất khoa Mỹ thuật, bị điều tạm tới đây hỗ trợ là việc khó hiểu ư?” Vu Nhất Hạo hất tóc, tự bày ra dáng vẻ đẹp trai nhất với hắn, thật ra tôi thấy gớm thì có.
Hắn đột ngột hỏi tôi: “Lần trước mày đến muộn, cô Từ không trừ điểm mày đâu nhỉ?”
Tôi cũng bắt chước dáng vẻ hất tóc: “Cô Từ là cô của Từ Nghị, tất nhiên là không trừ điểm rồi.”
Sự trầm mặc hiếm khi xuất hiện trên mặt Vu Nhất Hạo, hắn im lặng trong chốc lát rồi ngoảnh mặt đi.
Loài người thật khó hiểu!
Vừa hay Từ Nghị tập hợp mọi người ở đằng kia, tôi cũng lười quan tâm Vu Nhất Hạo, chạy nhanh mấy bước hòa vào đám người, sau đó Vu Nhất Hạo có đến không tôi không mấy để ý.
Lần này nhóm Từ Nghị định diễn vở “Từ Bi Hồng”, nhưng do mấy sinh viên khoa Sân khấu điện ảnh mãi mà không bắt được cái hồn lúc vẽ tranh nên Từ Nghị mới chủ động nhờ cô Từ hỗ trợ tìm vài sinh viên khoa Mỹ thuật đến giúp đỡ.
Dù chỉ làm anh hùng đứng sau cánh gà, nhưng được đứng cạnh anh, tôi cam tâm tình nguyện. Nhìn vẻ mặt vui tươi của Từ Nghị, lòng tôi toàn là mật ngọt.
5.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia tập diễn xuất, mọi thứ đều mới mẻ.
Tôi thường hay chỉ vào màn che nơi đỉnh đầu Từ Nghị hỏi cái đó lúc nào kéo lên lúc nào kéo xuống. Mà những lúc như thế, Vu Nhất Hạo như một âm hồn mãi không tan bay đến cạnh tôi, đúng là âm hồn không tan nói tôi dốt nát.
Ngược lại, Từ Nghị rất cởi mở, cậu ấy vỗ vỗ sàn nhà, mời tôi với Vu Nhất Hạo ngồi xuống.
Từ Nghị rất uyên bác, anh ấy biết nhiều thứ mà tôi không biết, cho nên lúc anh nói chuyện tôi luôn nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái. Và thế là Từ Nghị sẽ nở một nụ cười dịu dàng ấm áp với tôi.
Tất cả đều là thiên đường ở nhân gian, chỉ cần không có Vu Nhất Hạo ngồi kế bên.
Thời gian trôi nhanh, lúc ve râm ran kêu, chúng tôi cũng nhanh chóng thi giữa kỳ, đề kiểm tra của khoa mỹ thuật đa dạng, lần này cô Từ dẫn sinh viên ra ngoài vẽ phác họa, chấm theo từng điểm.
Tôi vừa vui vừa buồn.
Vui là có thể ra ngoài vẽ phác họa mình yêu thích.
Buồn là tôi sẽ không được gặp Từ Nghị một ngày.
Cửa xe buýt mở, tôi nhìn quanh mấy bạn cùng phòng, thình lình Vu Nhất Hạo đặt mông ngồi xuống chỗ cạnh tôi.
“Này, chỗ này có người rồi!” Tôi thấp giọng đe dọa. Vu Nhất Hạo nhìn ghế dưới mông, “Ai đâu? Tao không thấy.”
Tôi không biết làm sao, nghiến răng nghiến lợi, “Mày đúng là mặt dày như mặt đường.”
“Nếu đổi thành Từ Nghị ngồi đây có phải mày sẽ hấp tấp đuổi mọi người đi chỗ khác?”
Đây là lần đầu tiên cậu ấy nói tên Từ Nghị với tôi, như bị người ta phát hiện ra bí mật che giấu bấy lâu, mặt tôi đỏ hết cả lên, “Mắc mớ gì mày nói tới người ta, đứng dậy, tao muốn đổi chỗ.”
Tôi đứng dậy thật, vừa lúc đó xe khởi động, cơ thể tôi theo quán tính bị đẩy về phía trước rồi ngã ngửa ra sau, cứ thế ngã xuống người Vu Nhất Hạo.
“Vân Y, mày mấy cân đấy? 80kg?”
“Vu Nhất Hạo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.