Nếu Nhung Nhớ Khôn Nguôi

Chương 10:




17.
Cái thủ đoạn lén lút ghi âm này thật sự rất không lỗi lạc nhưng chuyện đã đến mức này thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
“Đống đồ này cộng lại ít nhất cũng 10 vạn, thiệt hại tài sản cũng đáng kể đấy. Nếu tôi báo cảnh sát thì e rằng cả toà ký túc này đều phải hầu toà để điều tra đúng không?”
“Doạ ai đó? Có bạn trai của Huỷ Huỷ ở đây thì người bình thường sao hăm doạ được chúng tôi.”
“Đương nhiên rồi, bạn trai mình đau lòng mình hôm nay phải vất vả nên đặc biệt mua cho mình đó. Không như ai kia chỉ có thể mặc mấy thứ đồ rách nát.”
“Từ Hoan Hoan, hay là cô cầu xin tôi đi, nói không chừng làm tôi vui vẻ tôi còn tặng cho cô hai bộ đồ đẹp để mặc đó.”
“Vậy nên, đồ của tôi là do các người làm rách?”
“Đúng rồi đó, nói chứ muốn bao nhiêu tiền thì tôi đền cho.”
“Đền nổi không?”
“Bạn trai của Huỷ Huỷ là phú nhị đại, cái đống đồ rách của cô thì tôi đền thay cũng được nữa là!”

“Từ Chấn Nam có số làm phú nhị đại nhưng lại không có đầu óc, cần phải có người thông minh lanh lợi như mình thay anh ta quản lý trong ngoài.”
“Nghe nói anh ta còn có một người chị gái đang ở nước ngoài nữa. Hào môn nhiều trò như vậy, khẳng định chị gái anh ta sẽ tranh giành tài sản, mình phải giữ dùm anh ta thôi.”
“Huỷ Huỷ, cậu thật sự là một người bạn gái rất có trách nhiệm. Có thể gặp được cậu là do bạn trai cậu có phúc ba đời.”

“Cả cái trường này đều biết Từ Chấn Nam là bạn trai của tôi, sao cô lại dám vênh vênh váo váo bước xuống từ xe của anh ấy, hơn nữa là còn từ ghế phó lái nữa!”
“Vênh vênh váo váo chứ chẳng lẽ phải rình rình mò mò hay sao?”
“Cô đợi đó cho tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

“Sáng nay Chấn Nam đã giải thích rõ ràng với tôi rồi, anh ấy chẳng có tí quan hệ nào với cô cả. Tôi thì sắp gặp chị của anh ấy rồi, chuyện tôi được gả vào hào môn cũng đã chắc như đinh đóng cột.”
Giọng của Châu Huỷ trong bút ghi âm từng lần từng lần được phát ra, từ từ phá nát hình tượng thiên sứ cô ta đã tốn công xây dựng. Toàn thân cô ta run rẩy, ngã ngồi xuống mặt đất. Tôi chĩa bút ghi âm về phía cô ta: “Bây giờ thì cô không còn gì để nói nữa rồi đúng không?”
“Ảnh thì có thể photoshop được nhưng chị còn chưa có đủ trình độ để tự chỉnh sửa giọng đâu. Nếu em còn không tin thì chị vẫn còn video nữa.”
Video là do Cận Tuấn Thần lấy được từ chỗ A Ứng, không phải đến mức bất đắc dĩ cũng sẽ không lấy ra đâu. Dù gì thì ngoài Châu Huỷ ra thì vẫn còn vài chuyện liên quan đến danh tiếng của A Ứng.
Cận Tuấn Thần cho dù có tốt với tôi đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ không vì một người phụ nữ ác độc mà làm tổn hại đến thanh danh của cháu mình đâu. Vậy nên đây chỉ là lời hù doạ của tôi mà thôi.
Lập tức, em trai ở phía bên kia không còn cách nào từ lừa mình dối người nữa, vùng thoát ra khỏi mấy người đang cản lại mà xông đến trước mặt Châu Huỷ. Toàn thân nó toả ra sự tức giận, kéo Châu Huỷ lên, giữ chặt lấy bả vai cô ta mà hét: “Vì sao chứ? Trêu đùa tôi như thằng ngốc rất có cảm giác thành tựu phải không?”
Châu Huỷ sợ đến mức răng môi dính chặt vào nhau, cẩn thận mà gọi một tiếng: “A Tiến…”
“Đừng có gọi tôi!” Giọng nói của em trai ngập tràn đau đớn vì bị lừa dối.
“Tôi luôn tin rằng cô là một người có lòng tự trọng, vừa lương thiện lại tốt bụng, là một cô gái tốt. Vì đau lòng cô mà tôi liều mạng bù đắp về mặt vật chất cho cô, cho cô thứ mà 18 năm qua cô chưa từng chạm tới. Nhưng mà cô thì sao? Báo đáp tôi như vậy sao?”
18.
Câu cuối cùng em trai gần như là hét cả lên. Châu Huỷ đang sợ hãi, toàn thân đang kịch liệt run rẩy. Cô ta nói: “Nhưng, nhưng mà, em thật sự rất thích anh.”
Em trai tức đến bật cười: “Cô cảm thấy tôi rất thiếu tình yêu hả?”
Nó buông cô ta ra, nhịn lại nỗi xúc động muốn đi đánh người rồi nói ra một câu kết thúc mối quan hệ giữa hai người: “Cô không phải thích xem tôi thành thằng ngốc để lừa tiền của tôi sao? Vậy thì trả lại toàn bộ số tiền tôi đã tiêu cho cô, một đồng một cắc cũng không được thiếu!”
Lời này vừa dứt, quần chúng xung quanh đều kinh ngạc không nói nên lời. Em trai không cho Châu Huỷ thời gian phản ứng lại liền phẫn nộ rời đi, tiếng đóng cửa vang động cả đất trời.
Châu Huỷ bò dậy từ dưới đất nhìn theo bóng lưng nó rời đi, hét to: “Từ Chấn Nam, anh là thằng khốn, anh không phải đàn ông!”
Nhìn thấy một màn này, mọi người đang ở hiện trường trừ tôi và Cận Tuấn Thần ra đều quay sang nhìn nhau, có chút cảm giác không biết phải làm sao.
Châu Huỷ quay đầu, vừa thấy tôi liền nở nụ cười lạnh, đầy oán hận nói: “Bây giờ tôi và em trai cô đã chia tay rồi, cô vừa lòng chưa?!”
“Cái này mà cũng trách tôi được hả, nực cười!” Tôi tức đến bật cười.
Châu Huỷ bày ra một vẻ ngoan cường: “Nếu cô sớm nói cho tôi chuyện cô là chị của A Tiến thì tôi đã không tính toán cô rồi. Ngược lại còn tương thân tương ái với cô, tôi và A Tiến cũng sẽ không chia tay.”
Tôi…
Vừa nghĩ đến chuyện Châu Huỷ trưng ra bộ mặt vô tội đó với tôi tôi liền hoảng hồn. Có vấn đề xảy ra cũng không chịu tìm nguyên nhân từ mình mà ngược lại còn đi đổ tội cho người khác, đây mới đúng là vai diễn không cần mặt mũi nhất trên đời.
Tôi không còn gì để nói nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng nhả ra hai câu: “Cô thật đúng là vô phương cứu chữa. Nhưng mà cô vẫn nên đi chuẩn bị trả tiền lại cho đủ đi!”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Còn em trai nói được làm được, chỉ trong một đêm liền tổng kết ra hoá đơn. Trên đó viết tất cả các loại tiền mà nó đã bỏ ra cho Châu Huỷ, tỉ mỉ đến mức có thể gọi là tàn nhẫn trong công cuộc đuổi cùng gi.ết tận.
Sau khi Châu Huỷ nhận được tờ hoá đơn liền tức không thở nổi, trực tiếp chạy lên mạng khóc lóc than thở. Cô ta lợi dụng hình ảnh ngây thơ vô tội của mình để dẫn dụ vô số tài khoản đi công kích em trai tôi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn tôi cũng được mang lên cùng.
Nói chung là chị em của Từ gia đã hoàn toàn trở thành đối tượng hứng gạch từ tất cả mọi người.
Đương nhiên là Châu Huỷ có chiêu để dùng khi muốn cá ch.ết lưới rách, nhưng hình như cô ta quên rằng trên tay tôi còn giữ điểm yếu ch.ết người của cô ta.
19.
Tôi không chút do dự gửi đoạn ghi âm và video mình có cho bạn học trong nước. Tôi nhờ cậu ấy nghĩ cách gửi chúng đến điện thoại của Châu Huỷ, chỉ cần cô ta lại mở stream thì mớ ghi âm và video đó sẽ được tự động lên sóng.
Quả nhiên, lúc cô ta lại lần nữa lên khóc lóc về hoàn cảnh đáng thương của mình thì phòng stream đột nhiên bị tắt đen, lúc sáng trở lại thì đã trở thành khung cảnh khó có thể miêu tả rồi. Mặc dù không có quan hệ rõ ràng giữa cô ta và A Ứng nhưng chỉ có cảnh cô ta ăn mặc hở hang, dạng chân ngồi trên đùi người ta rồi làm vài chuyện to gan lớn mật thôi.
Nói không có quan hệ gì thì ai mà tin chứ?
Dân cư mạng thừa nhất là năng lực tự suy diễn. Châu Huỷ vội vội vàng vàng tắt live stream, off luôn. Nhưng mà chỉ trong vòng 2 phút ngắn ngủi thì cũng đã đủ để những video đó bị lan rộng ra rồi.
Đồng thời tôi cũng tổng kết lại ân oán tình thù giữa ba chúng tôi vào một file rồi ẩn danh đăng lên diễn đàn để tự giải oan. Không ngoài dự đoán khi được lên top đầu của diễn đàn.
Thanh danh của Châu Huỷ tuột dốc rất nhanh chóng. Cô ta chạy đến chất vấn tôi: “Từ Hoan Hoan, mấy cái này đều do cô làm phải không?”
Tôi chớp chớp mắt, giả bộ ngây thơ: “Cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Cô ta tức giận cắn răng: “Chắc chắn là cô, mấy đoạn ghi âm và video đó chỉ có cô có! Cô có biết làm như vậy sẽ hại ch.ết tôi không hả?!”
Cô ta oang oang tố cáo, làm như mình là người bị hại mà oan ức đến khóc. Tôi cười lạnh: “Vậy cô có từng nghĩ qua chuyện cô lên diễn đàn trường vu oan cho tôi cũng sẽ hại đến tôi không? Cô còn luôn ở trong phòng live stream cắn ngược lại em trai tôi một cái. Đã cầm được tờ hoá đơn rồi thì ngoan ngoãn trả lại tiền không tốt sao?”
“Hay phải nói là ngay từ lúc bắt đầu thì đàng hoàng hẹn hò với em trai tôi không tốt sao? Nó thích cô như vậy còn sợ gì không gả được vào nhà tôi chứ?”
Đối mặt với sự chất vấn của tôi Châu Huỷ vẫn không có nửa phần hối hận, vẫn cố chấp nói: “Hai chúng tôi là tuyệt phối, một người nguyện đánh một người nguyện chịu! Chỉ có cô là rảnh rỗi đi quản chuyện bao đồng!”
“Haha!”
Tôi trề trề môi: “Ngữ văn cô học cũng khá tốt đó chứ.”
Lúc đó, bạn cùng phòng Lý Tình quay trở lại, ánh mắt cô ta nhìn tôi còn mang theo chút sợ hãi. Cô ta nói: “Cố vấn học tập gọi hai người lên văn phòng.”
Nghe vậy Châu Huỷ liền sợ xanh mặt, nhấc chân lên muốn chạy. Tôi níu cánh tay cô ta lại, mỉm cười xán lạn: “Đi thôi, lỡ cố vấn có việc gấp muốn tìm cô thì sao?”
Cô ta thoát không khỏi tôi, bị tôi bắt ép mang đến phòng làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.