Nếu Nhung Nhớ Khôn Nguôi

Chương 8:




13.
Có những người ngủ không nổi, có những người ngủ say sưa. Tôi thuộc về vế sau.
Buổi sáng tỉnh dậy tôi liền mở diễn đàn ra, cùng lúc đó là một loạt tin nhắn oanh tạc tới, tất cả đều là đang mắng chửi người ta!
Nhìn qua vài cái thì thấy tất cả đều là tin nhắn công kích cá nhân y hệt nhau. Quay về trang chủ liền đọc được chủ đề hot nhất là [Học sinh trao đổi từ trường khác Từ Hoan Hoan đi câu dẫn bạn trai của người ta]. Trên đó còn có cả tiếng khóc lóc kể lể cả đêm của Châu Huỷ nữa.
“Tôi không ngờ cô ấy lại là người như vậy, tôi và bạn cùng phòng đối xử với cô ấy cũng hết lòng nhưng cuối cùng lại bị giẫm cho một phát. Mọi người đều biết bạn trai tôi là một phú nhị đại nhưng anh ấy có xuất thân rất đàng hoàng, khẳng định sẽ không đi trêu hoa ghẹo nguyệt đâu.”
“Vậy nên chắc chắn là Từ Hoan Hoan đã làm ra những thủ đoạn không thể nói với người khác để quyến rũ anh ấy. Đến tận năm nay rồi mà vẫn còn có những người không cần mặt mũi như thế, thăng tiến chỉ nhờ vào làm tiểu tam.”
Châu Huỷ có danh hiệu nữ thần trong trường, với vẻ ngoài ngọt ngào cùng với tính cách đáng yêu thì gần như thu hút được cả nam lẫn nữ. Ấn tượng bình thường mang đến cho người khác là bình dị gần gũi, lương thiện thương người.
Vậy nên việc cô ta lựa chọn vạch trần một người nào đó trên diễn đàn của trường thì chắc chắn là do không thể nhịn nổi nữa, cũng không còn biện pháp nào khác. Chỉ vậy thôi mà trong vòng một đêm tôi liền nhận được sự công kích của toàn trường.
Tôi ngay lập tức chuyển tiếp đoạn ghi âm đó cho em trai.
Từ Chấn Nam: [??]
Tôi: [Tối qua chị bước xuống từ trên xe bị bạn gái em nhìn thấy rồi hiểu lầm, bây giờ cả trường đều đang chửi chị. Em nói xem nên làm sao đây?]
Há! Bịa xong tin nhắn đó tự tôi cũng ngửi thấy mùi trà xanh bốc lên. Bên kia cứ hiện lên [Đang nhập tin nhắn…], xem ra là em trai tôi bắt đầu lung lay rồi.
Một lúc lâu sau, em trai mới gửi một tin nhắn qua: [Huỷ Huỷ chắc chắn là không cố ý đâu. Chị, em sẽ kêu cô ấy xin lỗi chị.]
Haha, em trai quả thật là phí công nuôi rồi.
Tôi: [Cứ hẹn tối nay gặp mặt đi.]
Gi.ết người cũng như diệt cỏ vậy, phải nhanh gọn. Tôi mở đi mở lại đoạn ghi âm trong điện thoại, tất cả đều được thu lúc tôi và Châu Huỷ đối đầu nhau. Tôi phải tìm một thời cơ thích hợp để phát ra ngoài mới được.
14.
Buổi chiều, Châu Huỷ moi hết đồ đạc trong tủ đồ của mình ra, che màn, thử đồ y như đang sắp đi thi hoa hậu vậy.
“Huỷ Huỷ, không ngờ cậu có nhiều đồ đẹp đến như vậy!” Lý Tình lại ở bên cạnh nịnh nọt.
“Không biết sao nữa, bạn trai tặng đó.”
Châu Huỷ trừng tôi một cái, cả cái miệng đều là lời khoe mẽ: “Anh ấy cứ cố chấp phải tặng thì tôi biết làm sao đây?”
Mặt mũi đâu?
Cô ta dốc lòng dốc sức xây dựng hình tượng như tiên nữ trước mặt em trai, cho dù không một xu dính túi cũng phải đi làm từ thiện.
Không lâu trước đây thì xem được một chương trình công ích nào đó nói là các chị em phụ nữ miền núi chưa từng có bộ đồ đẹp nào để mặc rồi đau lòng người ta. Em trai vì sự lương thiện của bạn gái mà đã tự bỏ tiền ra mua một đống đồ đẹp.
Châu Huỷ tự chọn những bộ mình thích giữ lại, còn dư thì đem bán hết ra ngoài.
Cô ta sửa soạn hết nửa ngày làm cho mình rất ra hình ra dạng.
“Tôi ổn rồi, chúc bản thân mọi việc thuận lợi!”
Lúc đi ngang qua giường tôi lại nói thêm một câu: “Sáng nay Chấn Nam đã giải thích rõ ràng với tôi rồi, anh ấy chẳng có tí quan hệ nào với cô cả. Tôi thì sắp gặp chị của anh ấy rồi, chuyện tôi được gả vào hào môn cũng đã chắc như đinh đóng cột.”
Rất tốt, giọng điệu rất vang dội. Cái loại tính cách như cô ta mà bước được vào nhà tôi thì tất cả đều là lỗi của tôi.
Sau khi cô ta rời đi thì tôi cũng sửa soạn rồi ra ngoài. Vì để buổi gặp mặt càng hoành tráng hơn nên tôi còn nhờ Cận Tuấn Thần lấy danh nghĩa là trưởng bối gọi thêm những người có mặt tại hiện trường hôm ấy đến.
Cận Tuấn Thần đến đón tôi. Anh ấy lái một chiếc Land Rover trông rất bá đạo đến, tôi nhịn không được nói đùa: “Chú hai, người khiêm tốn như chú cũng có ngày khoe mẽ như hôm nay sao?”
Anh ấy nhìn vào mắt tôi, chân thành đáp: “Em đi nghênh chiến với bạn gái Chấn Nam thì tôi không thể để em thua về khí phách được.”
Vành tai tôi không khống chế được mà đỏ lên, bước nhanh đến phía sau ngồi xuống. Nhưng người đàn ông đó còn nhanh hơn một bước chặn cửa xe lại, nói: “Ngồi phía trước.”
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành ngồi vào ghế lái phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.