Bốn tháng sau.
Hè đi thu đến, thành phố Lâm chìm trong màn sương mù
bàng bạc. Cả thành phố mát mẻ dễ chịu, đâu đâu cũng một màu xanh mướt.
Đêm hôm nay, ánh trăng của mùa thu sáng như gươm, Hứa
Hủ mặc áo phông rộng thùng thình, ngồi trước máy vi tính, mười đầu ngón tay lướt
như bay trên bàn phím. Bên tay cô là cốc cà phê thơm nồng, hai tai đeo chiếc
tai nghe. Đằng sau có người đẩy cửa đi vào, cô cũng không hề hay biết.
Quý Bạch bị lãnh đạo Công an tỉnh điều đi tỉnh ngoài
công tác hai tuần. Hôm nay xong việc, anh đi suốt cả buổi tối về nhà. Tưởng cô
gái nhỏ đã ngủ say, ai ngờ anh không ở nhà, cô vẫn tự tìm niềm vui như thường.
Quý Bạch đặt hành lý trong tay xuống đất, sải bước
dài tiến lại gần. Hứa Hủ mặc áo phông của anh, cái áo rộng gần như che hết cả
người cô, chỉ để lộ đôi chân thon thả trắng nõn. Quý Bạch cúi xuống, bế cô khỏi
ghế ngồi: “Bà xã.”
Hứa Hủ đang tập trung vào màn hình vi tính, cô giật
bắn mình, toàn thân run rẩy. Cảm nhận được thân nhiệt của anh, cô mới nhoẻn miệng
cười.
Trên người Quý Bạch vẫn còn không khí lạnh lẽo của
buổi đêm, bờ môi mát lạnh phủ xuống môi cô. Sau một hồi môi lưỡi triền miên cuồng
nhiệt, hơi thở của anh trở nên gấp gáp, anh bế cô đi vào phòng ngủ.
“Khoan đã!” Hứa Hủ đẩy lồng ngực Quý Bạch, đảo mắt
qua áo khoác của anh: “Anh đi tắm trước đi!” Nói xong, cô từ lòng anh nhảy xuống
đất, lại ngồi vào ghế.
Vòng tay Quý Bạch trống rỗng, anh liếc thân hình mảnh
mai của cô, lại cúi thấp người ôm chặt cô: “Em đang bận rộn gì vậy?”
Hứa Hủ cắn đầu bút, nhìn chằm chằm màn hình: “Em viết
bài cho chuyên mục tạp chí do Diêu Mông phụ trách. Tạp chí của bạn ấy tập trung
các vấn đề sức khỏe, tâm lý và cuộc sống của nữ giới.”
Quý Bạch đưa mắt lên màn hình: “Sao em đột nhiên có
hứng thú làm cái này?”
Hứa Hủ mở ngăn kéo, lấy ra hai tấm vé in rất đẹp đưa
cho Quý Bạch: “Em không lấy tiền nhuận bút, bạn ấy trả thù lao bằng hai tấm vé
VIP buổi hòa nhạc. Anh thích nhóm nhạc này đúng không? Chẳng nhẽ lại nhận không
của người ta, nên em mới giúp bạn ấy viết bài.”
Quý Bạch cầm tấm vé, nhìn qua rồi đặt xuống bàn, cúi
đầu hôn Hứa Hủ.
Sau khi anh đi tắm, Hứa Hủ lại dồn mọi sự tập trung
vào màn hình. Nhưng mới gõ vài chữ, cô đột nhiên nghe Quý Bạch nói to trong nhà
tắm: “Bà xã, anh quên không mang khăn tắm.”
Hứa Hủ đứng dậy, lấy một chiếc khăn tắm đi qua bên
đó. Cánh cửa nhà tắm hé mở, tiếng nước xối xả vọng ra ngoài. Hứa Hủ đưa mắt
nhìn, chẳng phải khăn tắm đang ở trên giá hay sao? Cô còn chưa kịp định thần, một
cánh tay rám nắng rắn chắc đã kéo cô vào bên trong.
Hứa Hủ phì cười, đẩy Quý Bạch: “Em còn chưa làm xong
việc.”
Quý Bạch đời nào chịu tha cho Hứa Hủ, anh kéo cô đứng
dưới vòi hoa sen, bất chấp trên người cô vẫn còn quần áo, đồng thời anh giơ tay
đóng cửa nhà tắm.
Trong phòng tắm một màn ái ân nóng bỏng.
Đến khi hai người nằm ôm nhau trên giường, đã là mấy
tiếng đồng hồ sau.
Quý Bạch hai tuần nay bận rộn cả ngày lẫn đêm,
vừa rồi lại vận động tốn khá nhiều sức lực. Bây giờ anh mệt mỏi
rã rời, nhưng trong lòng hết sức thỏa mãn. Do uống nhiều cà phê nên Hứa
Hủ nằm nhắm mắt một lúc vẫn không tài nào ngủ nổi. Cô ngồi dậy:
“Anh ngủ trước đi, em làm xong công việc đã.”
Quý Bạch đảo mắt qua đồng hồ treo tường, hai
giờ sáng. Thấy Hứa Hủ bật laptop, bộ dạng tựa hồ chuẩn bị làm việc
thâu đêm, anh bất giác chau mày: “Lại đây ngủ đi.”
Hứa Hủ: “Anh cứ mặc kệ em.”
Quý Bạch ngồi dậy, giơ tay đóng màn hình laptop
của cô: “Em xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Hứa Hủ đang có ý tưởng viết bài, đột nhiên bị
Quý Bạch cắt ngang, cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh. Quý Bạch cũng không
nể nang, trừng mắt với cô. Đôi mắt đen của anh lộ vẻ nghiêm khắc hơn
thường lệ.
Hứa Hủ lại mở màn hình laptop: “Anh quên mất
quy tắc sống chung rồi à? Không can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
Bắt gặp sắc mặt thản nhiên của Hứa Hủ, lồng
ngực Quý Bạch liền bốc hỏa khí. Thật ra không phải anh cố ý can thiệp
vào cuộc sống của cô. Chỉ là anh vất vả ở bên ngoài nửa tháng
trời, không ngày nào có giấc ngủ tử tế. Vụ án vừa kết thúc, anh
không nghỉ lại ở bên ngoài, vội vàng trở về nhà gặp cô. Bây giờ anh
mệt thở không ra hơi, chỉ mong ôm thân thể mềm mại của cô, cùng cô
chung chăn chung gối đi vào giấc ngủ. Vậy mà cô cũng không hiểu tâm ý
của anh.
Hơn nữa bây giờ đã quá muộn, cô không quý
trọng sức khỏe của mình, anh thấy xót xa thay cô.
Trầm mặc vài giây, Quý Bạch cố gắng đè nén ý
định cưỡng ép cô trở về giường. Anh kéo một chiếc ghế lại gần,
ngồi bên cạnh Hứa Hủ: “Được thôi, anh không can thiệp, anh ngồi ở đây
một lúc chắc là được chứ gì?”
Hứa Hủ liếc anh một cái, không trả lời, tiếp
tục gõ bàn phím. Quý Bạch khoanh tay lặng lẽ ngắm cô. Nhìn gương mặt
nhỏ nhắn yên tĩnh của cô, nỗi bực dọc trong lòng tan biến ngay tức
khắc. Tính cách cô luôn thẳng thắn như vậy, có gì đáng để anh bực
tức?
Bị Quý Bạch ‘chiếu tướng’, Hứa Hủ chẳng thể
tập trung vào công việc. Nghĩ đến chuyện anh vừa đi công tác về, nửa
đêm còn chưa lên giường đi ngủ, thân thể làm sao chịu đựng nổi?
Vài giây sau, cô quyết định thỏa hiệp. Vừa
ngoảnh đầu, cô liền nhìn thấy Quý Bạch ngả đầu sang một bên, hai mắt
nhắm nghiền, hơi thở đều đều. Anh đã ngủ say ở trên ghế ngồi.
Hứa Hủ đẩy máy vi tính, đứng dậy ngồi xổm
trước mặt Quý Bạch. Bây giờ quan sát tỉ mỉ, cô mới phát hiện viền
mắt anh trũng sâu, gương mặt tuấn tú không che giấu vẻ mệt mỏi.
Hứa Hủ vô cùng xót xa, cô giơ tay đẩy người anh:
“Anh ba, anh ba... em xin lỗi, em không làm việc nữa, chúng ta lên giường
ngủ đi.”
Quý Bạch không mở mắt, nhưng khóe miệng anh cong
lên. Lúc này Hứa Hủ mới có phản ứng, anh giả vờ ngủ để tranh thủ sự
thương cảm của cô.
Cô còn chưa lên tiếng, Quý Bạch đã giơ tay bế cô
lên giường, ôm chặt cô vào lòng, toàn thân vô cùng dễ chịu: “Anh ba
chấp nhận lời xin lỗi của em. Ngoan nào, chúng ta ngủ thôi.”
***
Thật ra ngay từ đầu, Hứa Hủ không muốn sống
chung. Thứ nhất, bản thân cô thích làm theo ý mình, cô không quen với
việc cuộc sống đột nhiên có thêm một người. Nguyên nhân thứ hai, cô và
Quý Bạch là đồng nghiệp, nếu hai người sống chung, sẽ gần như hai mươi
tư tiếng đồng hồ ở bên nhau.
Hứa Hủ cho rằng, việc giữ khoảng cách thích
đáng khiến tình yêu càng tốt đẹp hơn. Ở bên nhau thường xuyên, có lẽ
sẽ gây sự nhàm chán.
Nhưng trong con mắt Quý Bạch, suy nghĩ của cô
không phải là vấn đề lớn. Làm gì có chuyện nhàm chán? Hai người
thường xuyên bận rộn công việc, có rất ít thời gian ở bên nhau.
Mục đích của Quý Bạch là nhanh chóng sống
chung một mái nhà, để cô gái nhỏ hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống
của anh, bồi đắp tình cảm vững chắc. Tính cách Hứa Hủ vốn đơn giản,
Quý Bạch lại kiên định một mục tiêu, âm thầm tiến từng bước một. Kết
quả thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Quý Bạch có vô số lý do đột nhiên lái xe đến
nhà Hứa Hủ đón cô về nhà anh, ví dụ như buổi tối đói bụng không ai
nấu đồ ăn đêm, công việc bận rộn mệt mỏi muốn cô chăm sóc anh vào
ngày cuối tuần, lên cơn thèm thuốc lá cần cô giám sát. Quần áo của
Hứa Hủ dần dần bị Quý Bạch dọn sang nhà mình. Có lúc một tuần Hứa Hủ
liên tục ở nhà anh mấy ngày liền. Cuối cùng, nhà cô thành ra không
tiện lợi bằng nhà anh, thế là hai người bắt đầu cuộc sống chung.
Sau này, Hứa Hủ cũng nhận ra ý đồ của Quý Bạch,
nhưng cô không nỡ cự tuyệt anh.
Một điều khiến Hứa Hủ cảm thấy may mắn là,
sống chung ba tháng, cô và Quý Bạch gần như chưa từng cãi nhau. Dù có
mâu thuẫn đi chăng nữa cũng chỉ là xung đột nho nhỏ như vừa rồi, hai
người sẽ nhanh chóng làm lành.
Thỉnh thoảng có mâu thuẫn lớn, Quý Bạch đều
nhường nhịn cô. Bất kể ai đúng ai sai, anh toàn dỗ ngọt cô trước. Về
điểm này, Hứa Hủ tương đối ấm ức. Có lúc kể chuyện với Hứa Tuyển,
đến Hứa Tuyển cũng nhận xét: “Nhìn bề ngoài, Quý Bạch có vẻ cao
ngạo, nhưng anh ta tương đối độ lượng, tính cách rất đàn ông.”
***
Buổi hòa nhạc diễn ra vào tối thứ sáu, địa
điểm là một nhà hát ở trung tâm thành phố. Lúc Quý Bạch và Hứa Hủ
đến nơi, khán đài đã đầy ắp người. Nhà hát rộng lớn đèn đóm rực
rỡ, ai nấy đều quần áo chỉnh tề.
Chỗ ngồi của bọn họ ở chính giữa hàng ghế
gần trên đầu, một vị trí rất đẹp. Hai người vừa ngồi xuống liền
nhìn thấy Diêu Mông khoác tay Lâm Thanh Nham ngồi ở hàng ghế trước
mặt. Diêu Mông và Lâm Thanh Nham quay đầu mỉm cười với bọn họ. Đám
thanh niên nam nữ ngồi xung quanh thấy vậy cũng ngoảnh đầu về phía Hứa
Hủ và Quý Bạch, có lẽ đều là đồng nghiệp của Diêu Mông.
So với mấy tháng trước, Diêu Mông bây giờ càng
chững chạc và xinh đẹp. Mái tóc dài như dải lụa, bộ váy dạ hội
dài vừa tinh tế vừa phóng khoáng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng
rạng ngời. Ngồi giữa đám đông, cô nổi bật với vẻ diễm lệ rung động
lòng người. Cô giống một miếng ngọc, cuối cùng cũng trút bỏ lớp bụi
trần, phát sáng một cách triệt để. Còn Lâm Thanh Nham cao lớn, thanh
tú nho nhã. Hai người ngồi bên nhau, trông rất xứng đôi.
Tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng Quý Bạch và Hứa
Hủ đều có ấn tượng tốt về Lâm Thanh Nham. Hai người đàn ông mỉm cười
chào hỏi, Lâm Thanh Nham khách sáo khen ngợi: “Hôm nay Hứa Hủ rất xinh
đẹp.”
Quý Bạch nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, cô
diện áo len cổ chữ V màu gạo, bên dưới là váy ngắn. Tuy không xinh
đẹp tuyệt trần như những người phụ nữ khác, nhưng trông cô đáng yêu
như động vật nhỏ mềm mại. Trong mắt anh, cô mới là người xinh đẹp
nhất.
Hứa Hủ mỉm cười nói với Lâm Thanh Nham: “Người
xinh đẹp nhất là vị ngồi bên cạnh anh.”
Bốn người đều cười, Lâm Thanh Nham ngắm Diêu
Mông ở bên cạnh. Khi ánh đèn mờ tối, anh ta nghiêng đầu hôn lên má cô.
Còn Quý Bạch cầm tay Hứa Hủ đưa lên môi hôn.
Mỗi cử chỉ và nụ cười của cô đều tác động
đến trái tim anh. Hình như thiên hạ có người yêu cũng đều như vậy cả.
***
Buổi hòa nhạc kết thúc, không khí bên ngoài
nhà hát rất trong lành, ánh đèn chiếu xuống hồ nước lấp lánh, hương
hoa dìu dịu lan tỏa. Lối ra chật ních người, Quý Bạch không lập tức
đưa Hứa Hủ về nhà, mà dắt tay cô đi dạo bộ dưới bóng cây xanh.
Vừa đi vài bước, điện thoại di động của anh
đổ chuông. Quý Bạch lấy ra xem, mỉm cười bắt máy: “Mẹ.”
Bình thường, Quý Bạch rất ít liên lạc với gia
đình. Hứa Hủ cũng chưa từng tiếp xúc với bố mẹ anh, cô lặng lẽ đứng
bên cạnh, chờ anh nói chuyện.
Nghe giọng nói vui vẻ của con trai, bà Quý
tươi cười: “Sắp đến quốc khánh (*) rồi, lại đúng vào dịp Trung thu,
con có về nhà không?”
(*) Quốc khánh Trung Quốc vào ngày 1.10.
Quý Bạch liếc Hứa Hủ: “Có chứ. Con sẽ về cùng
Hứa Hủ.”
Ở đầu kia điện thoại, bà Quý im lặng hai
giây: “Khi nào đặt được vé máy bay báo cho mẹ một tiếng, mẹ cử lái
xe đi đón.”
“Được ạ.” Quý Bạch đáp.
***
Buổi tối về đến nhà, Hứa Hủ đi tắm, Quý Bạch
một mình ra ban công ngắm cảnh đêm, miệng ngậm viên táo tàu.
Dưới sự giám sát của Hứa Hủ, anh đã cai thuốc
triệt để. Thỉnh thoảng xuất hiện cơn thèm, Hứa Hủ luôn nhét viên táo
tàu cho anh. Cô nói, dùng thực phẩm bổ dưỡng làm đồ thay thế có thể
làm đẹp bổ máu bổ khí... Tuy một cảnh sát hình sự ngậm viên táo
tàu có tác dụng bổ máu làm đẹp trước mặt mọi người thì hơi kỳ
quái, nhưng khi anh nói là mệnh lệnh của bà xã, những người xung
quanh đều xuýt xoa ngưỡng mộ.
Quý Bạch vừa ngậm viên táo tàu vừa nghĩ thầm,
lần này đưa Hứa Hủ về Bắc Kinh, chỗ mẹ anh hơi khó giải quyết.
Trước đó, anh từng mấy lần nhắc đến Hứa Hủ
với người nhà. Những người khác đều bình thường, duy chỉ có bà
Quý, thái độ như cố ý né tránh, lần nào cũng không trả lời thẳng
vào vấn đề này.
Lúc Quý Bạch mới lựa chọn nghề cảnh sát, hai
mẹ con anh mâu thuẫn một thời gian, không ai chịu thỏa hiệp. Cuối
cùng, mẹ anh cũng không đấu lại anh, dần dần chấp nhận hiện thực.
Bây giờ, anh không những không cưới một người
phụ nữ môn đăng hộ đối theo ý bà, mà tìm một cô gái ngoại tỉnh, còn
làm nghề cảnh sát. Mẹ anh tất nhiên không hài lòng.
Có điều, sự việc cũng không đến nỗi quá khó
khăn. Quý Bạch rút máy di động, bắt đầu gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên, anh gọi cho ông nội,
người yêu thương anh nhất.
“Ông ơi, tuần sau cháu về Bắc Kinh. Cháu sẽ
mang đến cho ông một niềm vui bất ngờ. Đúng ạ, dẫn cháu dâu về gặp
ông. Ông hãy cho xe đi đón chúng cháu, cô ấy nói muốn gặp ông trước...
Gặp ông xong rồi gặp bố mẹ cháu sau.”
Cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho anh cả.
“Anh, tuần sau em dẫn Hứa Hủ về nhà. Bữa cơm ở
nhà, anh nhất định phải về đấy.”
Sau đó, Quý Bạch gọi cho Thư Hàng: “Tuần sau tớ
dẫn chị dâu của cậu về Bắc Kinh... Ừ, cậu hãy đi một vòng, quang
minh chính đại thông báo Quý tam sắp kết hôn. Thái độ của mẹ tớ ư?
Thư Hàng, ‘nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ’, cậu hãy nhờ các bà
mẹ đi khuyên nhủ mẹ tớ.”
Ở đầu kia điện thoại, Thư Hàng cười ngoác miệng:
“Chi bằng tớ đi khóc than với mẹ tớ, nói cậu tìm được người bạn
gái thông minh đáng yêu, gia đình trong sạch. Đám bạn bè ngưỡng mộ và
ghen tỵ cậu chết đi được. Ai nấy đều thề sẽ kiếm người yêu tương
tự.”
Quý Bạch cười: “Được.”
***
Buổi tối trước hôm đi Bắc Kinh, Hứa Hủ mang một
đống đồ về nhà.
Quý Bạch mở ra xem, thấy đôi bông tai ngọc phỉ
thúy hình giọt nước rất tinh xảo đẹp mắt. Hứa Hủ giải thích: “Anh
từng nói, mẹ anh thích ngọc phỉ thúy. Cái này em bảo anh trai em nhờ
người mua đấy.”
Áo sơ mi ngắn tay tơ lụa mềm mại. Hứa Hủ nói:
“Tặng ông nội. Người già mặc đồ này sẽ rất dễ chịu. Đây là hàng
thủ công 100%.”
Từng món đồ được bày ra, không phải những mặt
hàng quá đắt tiền nhưng có thể thấy Hứa Hủ đã bỏ ra nhiều tâm tư.
Quý Bạch nhướng mắt nhìn cô: “Anh sẽ kêu người
chuẩn bị quà, em không cần hao tâm tổn sức.”
Hứa Hủ nói: “Chỉ nhìn qua là có thể đoán ra
người nào mua, hơn nữa tâm ý cũng khác.”
Quý Bạch trầm mặc trong giây lát, lên tiếng:
“Bà xã, mẹ anh luôn có khúc mắc về chuyện anh làm cảnh sát. Lần
này về Bắc Kinh, bà có thể vì anh mà hiểu nhầm em. Nhưng em không
cần bận tâm, mẹ anh không thể ảnh hưởng đến đại cục.”
Hứa Hủ hơi ngẩn người.
Mẹ cô qua đời từ khi cô còn nhỏ, nên cô không
có kinh nghiệm ứng xử với các bậc trưởng bối là phụ nữ. Nhưng cô
có thể đoán ra, Quý Bạch khôn khéo lão luyện như vậy mà cũng chưa
hoàn toàn nhận được sự đồng ý của mẹ anh, có thể thấy mẹ anh là
người tương đối cố chấp, không dễ chung sống.
Nhắc đến bậc trưởng bối, hai người đều im
lặng. Một lúc sau, Hứa Hủ hỏi: “Em có thể hỏi một vấn đề không?”
“Em nói đi.”
“Trong nhà anh, ai là người có quyền phát ngôn
nhất?”
Quý Bạch mỉm cười: “Ông nội anh, tiếp theo là
anh cả.”
Hứa Hủ gật đầu. Trầm tư vài giây, cô cất giọng
bình thản: “Anh đã tranh thủ sự ủng hộ của ông và anh cả chưa? Chúng
ta nên tránh nặng tìm nhẹ, khống chế đại cục.”
Quý Bạch bật cười thành tiếng, ôm cô vào lòng.
Cô gái nhỏ một khi để tâm, sẽ cơ mưu hơn ai
hết. Chuyến đi Bắc Kinh lần này, đối với cô mà nói, người trên kẻ
dưới của Quý gia cũng chỉ là ‘binh đến tướng chặn’ (1), ‘nhất mã
bình xuyên’ (2) mà thôi.
(1) Binh đến tướng chặn: Dùng biện pháp hợp
lý để đối phó.
(2) Nhất mã bình xuyên: Vùng đất bằng phẳng,
có nghĩa không gặp trắc trở.