Mùa thu Bắc Kinh, bầu trời trong xanh cao vời vợi,
ánh nắng khô ráo ấm áp, đây là mùa dễ chịu hiếm có trong một năm. Lúc Quý Bạch
và Hứa Hủ xuống máy bay, trên đường băng đã xuất hiện mấy chiếc xe chờ sẵn. Có
xe của nhà Quý Bạch, nhà ông nội, còn có cả Thư Hàng và một số người bạn đứng
bên cạnh ô tô cười hớn hở.
Khí thế này khiến Hứa Hủ liếc Quý Bạch. Từ trước đến
nay anh luôn lặng lẽ, hôm nay lại rầm rầm rộ rộ, tất nhiên là có ý của anh. Cô
sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.
Quý Bạch hôm nay mặc áo gió màu đen do Hứa Hủ mua tặng,
kiểu dáng gọn gàng, màu sắc sạch sẽ, càng tôn dáng người cao lớn của anh. Toàn
thân anh toát ra vẻ tuấn tú khoan khoái. Tựa hồ phát giác ra tâm tư của Hứa Hủ,
Quý Bạch âm thầm nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, nở nụ cười nhàn nhạt với mọi người.
Thư Hàng và mấy người bạn đi đến ôm Quý Bạch. Nhìn
thấy Hứa Hủ, bọn họ cố tình bày ra bộ dạng khom lưng nịnh nọt: “Chị dâu! Chị đến
rồi à? Đế đô đón chào khách quý!”, “Đến rồi thì đừng về nữa, mọi người nhớ chị
lắm đấy!”
Hứa Hủ không quen kiểu mồm mép tép nhảy này, cô chỉ
cười ngượng ngùng. Quý Bạch ôm eo cô, gõ gõ lên nắp xe của Thư Hàng: “Bọn tớ đi
nhà ông nội trước, hai ngày sau tìm các cậu tụ tập.”
“Được thôi. Chị dâu, chị muốn ăn gì chơi gì, cứ liệt
kê ra danh sách. Chúng tôi có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ,
sao trên trời cũng có thể hái cho chị.”
Hứa Hủ không nhịn được bật cười, Quý Bạch cũng phì
cười: “Không đến lượt cậu hái sao cho cô ấy, đi thôi!”
***
Chiếc xe con lao vun vút trên đường, nhanh chóng đến
nhà ông nội.
Đây là một khu nhà biệt lập tĩnh mịch trong thành phố.
Bên trong khu nhà, cây ngô đồng rợp bóng, hành lang yên tĩnh. Quý Bạch xách túi
quà, cầm tay Hứa Hủ đi thẳng vào trong. Cảnh vệ và người giúp việc đều là người
quen làm ở đây lâu năm. Nhìn thấy anh, bọn họ đều cười: “Quý Bạch mới về đấy à?
Đây là bạn gái cậu?”
Quý Bạch mỉm cười gật đầu, bảo Hứa Hủ chào hỏi, sau
đó anh nói: “Ông nội cháu đâu?”
“Sau giấc ngủ trưa, tư lệnh phơi nắng ở sân sau. Tư
lệnh đợi hai người lâu rồi.”
Hứa Hủ đi theo Quý Bạch ra sân sau, liền nhìn thấy một
ông già ngồi trên chiếc ghế ở dưới gốc cây, ánh nắng chiếu lên cả người ông.
Ông mặc áo sơ mi màu xanh da trời bình thường, quần vải ống rộng, trông rất yên
tĩnh và hiền từ.
Quý Bạch tiến lại gần, cúi người xuống, nói giọng dịu
dàng: “Ông ơi, cháu dẫn Hứa Hủ về thăm ông.”
Ông lão rất vui mừng: “Về thì tốt rồi.” Sau đó, ông
chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hứa Hủ.
Hứa Hủ cũng nhìn ông. Ông lão ngoài tám mươi tuổi,
thân hình cao lớn như Quý Bạch. Trên gương mặt đầy nếp nhăn vẫn có thể nhận ra
đường nét cương nghị tương tự Quý Bạch. Trong lòng Hứa Hủ nảy sinh cảm giác
thân thiết và ấm áp. Cô thầm nghĩ: ‘Quý Bạch già đi mà trông giống ông, thì
cũng có sức hút.’
Quý Bạch ngoảnh đầu nói với Hứa Hủ: “Gọi ông nội
đi!”
Hứa Hủ: “Cháu chào ông nội.”
Ông lão ôn hòa gật đầu, hỏi thăm tuổi tác, công việc
và gia đình của Hứa Hủ. Nghe nói bố cô là giáo sư đại học, ông quay sang Quý Bạch:
“Dòng dõi nho học, khi nào bảo anh cả cháu đi thành phố Lâm một chuyến, thay
ông đến thăm gia đình, chúng ta không thể bỏ qua lễ nghĩa này.” Chứng kiến thái
độ của ông nội, Quý Bạch hết sức yên tâm, anh gật đầu lia lịa. Tâm trạng Hứa Hủ
cũng trở nên thoải mái.
Một lúc sau, ông lão mỉm cười hỏi: “Cô bé, cháu nhìn
trúng thằng ba ở điểm gì?”
Hứa Hủ ngẫm nghĩ vài giây, trả lời: “Tất cả ạ.”
Quý Bạch ở bên cạnh cười cười. Ông lão ngẩn ra, cũng
mỉm cười.
Hứa Hủ vốn nói câu thật lòng, thấy bọn họ đều cười,
cô lên tiếng giải thích: “Cháu thích ý chí kiên định, tính cách độ lượng trầm ổn
của anh ấy nhất. Anh ấy không vì con mắt người đời mà thay đổi lý tưởng, đối mặt
với bất cứ chuyện gì cũng có thể giữ trái tim ban đầu. Quân tử thẳng thắn ung
dung, phẩm chất tốt đẹp. Trong lòng cháu, anh ấy rất thích hợp làm người bạn đời.”
Lúc rời khỏi nhà ông nội, tâm trạng Quý Bạch phơi phới
vô cùng. Anh ôm vai Hứa Hủ, ngước nhìn thành phố Bắc Kinh chìm trong ánh chiều
tà, trong lòng anh rất thư thái dễ chịu.
Hứa Hủ lần đầu tiên gặp phụ huynh, tuy đã đoán biết
thái độ của ông nội Quý Bạch nhưng cô vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: “Ông nội
anh... có ấn tượng tốt về em?”
Quý Bạch nhìn cô, trong đầu hiện lên cảnh nói chuyện
riêng với ông nội ban nãy.
Hai ông cháu lâu ngày không gặp, có nhiều chuyện để
nói. Hứa Hủ tất nhiên cũng hiểu điều này, cô biết ý đi gian phòng ở phía trước
nghỉ ngơi.
Hai ông cháu trò chuyện một lúc, lại nhắc đến Hứa Hủ.
Ông nội mở miệng, ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Hứa Hủ là cô gái tốt. Cháu dẫn
cô bé về nhà, ông rất vui, cũng rất yên tâm.”
Quý Bạch ngồi xổm xuống, nắm tay ông nội: “Ông, cháu
muốn cưới cô ấy, muốn sống với cô ấy trọn đời. Sau này, chúng cháu sinh cho ông
mấy đứa chắt thông minh đáng yêu, ông nhất định sẽ rất thích.”
Nghĩ đến đây, Quý Bạch liền cúi đầu hôn Hứa Hủ, bất
chấp tài xế và người cảnh vệ ngồi ở hàng ghế phía trước. Hứa Hủ cứng đờ người,
cô ngượng ngùng không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể yên lặng ở trong lòng
anh, để mặc anh giày vò môi lưỡi.
Hôn Hứa Hủ đến mức cô đỏ bừng mặt, Quý Bạch mới
buông người cô, anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Ấn tượng có tốt hay không, em ước chừng
con số trong bao lì xì ông cho em là biết ngay ấy mà.”
Bố Quý Bạch làm kinh doanh, nên gia đình anh không sống
ở đại viện của quân khu, mà sống trong ngôi biệt thự ở Hương Sơn phía tây thành
phố. Lúc Quý Bạch và Hứa Hủ về đến nhà, trời đã tối đen. Ngọn núi phía xa xa mờ
mịt và yên tĩnh, ngôi biệt thự nằm giữa rừng cây đèn đóm sáng choang.
Quý Bạch và Hứa Hủ đi vào phòng khách, gặp rất nhiều
người ngồi chờ sẵn ở ghế salon. Nghe thấy động tĩnh, bọn họ liền quay đầu nhìn
Quý Bạch và Hứa Hủ, có mấy người đứng dậy tiếp đón.
Hứa Hủ từng xem ảnh gia đình Quý Bạch nên cô nhận ra
mọi người.
Người đứng dậy đầu tiên là vợ chồng anh hai. Hai người
nở nụ cười thân thiện, bên cạnh họ là một cậu bé bảy tám tuổi, quan sát Hứa Hủ
bằng ánh mắt tò mò.
Người đứng dậy tiếp theo là anh cả. Tướng mạo của
anh trông còn cường tráng hơn Quý Bạch, thần sắc có vẻ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt
của anh tương đối ôn hòa. Chị dâu ngồi bên cạnh anh cả cũng đứng dậy, nở nụ cười
lịch sự với Hứa Hủ.
Ngồi ở vị trí chính giữa là ông bà Quý. Ông Quý có
thân hình cao lớn nho nhã. Ông mỉm cười gật đầu với Hứa Hủ. Bà Quý mặc bộ váy
dài màu xanh thẫm, đeo dây chuyền và hoa tai kim cương. Gương mặt bà giữ gìn rất
tốt, trang điểm nhẹ mà tinh tế. Ánh mắt bà lướt qua Hứa Hủ, ý cười nhàn nhạt
trên môi.
Quý Bạch vui vẻ cầm tay Hứa Hủ đi đến, giới thiệu với
mọi người. Sau màn chào hỏi, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm.
Bữa cơm về cơ bản là thuận lợi.
Bốn cha con lâu ngày không tụ tập nên uống khá nhiều
rượu. Đến người kiệm lời như anh cả cũng mở miệng liên tục. Mọi người thỉnh thoảng
hỏi chuyện Hứa Hủ. Cô bình tĩnh trả lời, thái độ trầm ổn ôn hòa, tiến lùi đúng
mực, bầu không khí khá thoải mái.
Người nói ít nhất là bà Quý. Bà chỉ thỉnh thoảng xen
vào một hai câu, cũng không hỏi Hứa Hủ bất cứ vấn đề gì.
Chớp mắt đã tới mười giờ đêm, mấy người đàn ông vẫn
chưa có ý định giải tán. Chị dâu trưởng và chị dâu thứ hai nói không thể gắng
gượng, về phòng ngủ trước. Quý Bạch đặt ly rượu, nắm tay Hứa Hủ: “Bọn anh và bố
còn uống thêm một lúc, hay là em đi nghỉ ngơi trước đi.”
Hứa Hủ gật đầu, Quý Bạch nhìn bà Quý: “Mẹ, mẹ đã sắp
xếp phòng cho Hứa Hủ chưa?”
Bà Quý lãnh đạm trả lời: “Sắp xếp rồi.” Bà gọi người
giúp việc: “Cô dẫn con bé lên phòng. Đồ trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Người giúp việc trả lời: “Rồi ạ.”
Hứa Hủ đứng dậy, cô vừa vặn chạm mắt bà Quý. Hứa Hủ
nở nụ cười cảm kích, bà Quý bình tĩnh đưa mắt đi chỗ khác.
Tối hôm đó, bốn cha con uống rượu đến tận mười hai
giờ. Quý Bạch và anh cả dìu bố về phòng, đúng lúc bà Quý mở cửa đi ra ngoài.
Quý Bạch mỉm cười: “Mẹ, bố uống nhiều rồi, bố mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Bà Quý gật đầu, không lên tiếng.
Sau khi lo cho bố xong xuôi, hai anh em đi ra ngoài,
anh cả vỗ vai Quý Bạch rồi về phòng mình. Quý Bạch cười cười.
Tuy mẹ anh không trực tiếp bày tỏ thái độ, bà vẫn giữ
phép lịch sự cơ bản trong việc tiếp đãi khách, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, bà
không thích Hứa Hủ. Điều này khiến Quý Bạch không mấy dễ chịu. Đặc biệt, nhớ đến
nụ cười đầy thiện ý của Hứa Hủ với mẹ anh, anh càng cảm thấy xót xa trong lòng.
Mặc dù vậy, anh tạm thời chưa có ý định nói chuyện với
mẹ anh.
Quý Bạch biết rõ tính cố chấp của mẹ anh. Vì chuyện
anh đi học trường cảnh sát, đến bây giờ trong lòng bà vẫn còn khúc mắc, anh
khuyên giải thế nào cũng vô dụng. Hiện tại, bà Quý không hài lòng về Hứa Hủ, muốn
thuyết phục bà ngay lập tức là chuyện không thể, ngược lại còn có khả năng gây
xích mích và mâu thuẫn thêm. Đến cuối cùng, ngay cả phép lịch sự và thể diện bà
cũng không cho, khiến Hứa Hủ rơi vào tình huống khó xử.
Quý Bạch hiểu, không phải mâu thuẫn nào cũng có thể
giải quyết chính diện hay một sớm một chiều. Mục đích của anh trong chuyến đi lần
này là dẫn Hứa Hủ về gặp bà con họ hàng, xác định danh phận của cô. Anh dự định
sẽ nói chuyện với mẹ vào buổi tối trước hôm quay về thành phố Lâm. Ngộ nhỡ cuộc
trò chuyện thất bại, dù sao hai người cũng lập tức lên đường nên không ảnh hưởng
đến Hứa Hủ.
Còn về tương lai, anh cũng không lo lắng. Đợi sau
này anh và cô kết hôn, sinh con, trái tim con người là máu là thịt, mẹ anh trước
sau gì cũng sẽ chấp nhận.
Quý Bạch đi đến chỗ người giúp việc lấy chìa khóa
phòng dành cho khách.
Phòng Hứa Hủ tối om, cô cuộn mình trong chăn, chỉ để
lộ cái đầu nhỏ. Cô đã ngủ say, Quý Bạch cúi xuống hôn lên trán cô rồi quay người
rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, vợ chồng anh cả và anh hai đi từ sáng
sớm, trong nhà chỉ còn lại ông bà Quý, Quý Bạch và Hứa Hủ.
Bữa sáng gồm có tào phớ, bánh bao không nhân và sữa
đậu nành. Hứa Hủ không thích đồ ăn sáng của phương Bắc, tào phớ hơi ngán và hơi
mặn, bánh bao không nhân thì nhạt nhẽo, khiến cô chẳng muốn ăn. Cuối cùng, cô
chỉ uống chai sữa đậu nành.
Quý Bạch nhận ra điều đó, anh ăn vội ăn vàng, kéo Hứa
Hủ đứng dậy: “Con đưa Hứa Hủ đi dạo một vòng.”
Quý Bạch lái xe đưa cô đến nhà hàng Quảng Đông ăn
sáng. Nhìn Hứa Hủ lặng lẽ húp cháo, Quý Bạch xoa đầu cô: “Em phải chịu ấm ức rồi.”
Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh: “Em không sao, chúng ta
giải quyết chuyện này thế nào?”
Quý Bạch trầm mặc trong giây lát, trả lời: “Về phía
mẹ anh, anh sẽ xử lý. Em không cần quan tâm, cũng đừng để ý, cứ làm theo phép lịch
sự cơ bản là được.”
Mấy ngày tiếp theo gió yên biển lặng. Quý Bạch đưa Hứa
Hủ đi một vòng gặp gỡ người thân và bạn bè. Hai người cùng đám Thư Hàng đi chơi
vui vẻ. Cứ như vậy, thời gian Hứa Hủ tiếp xúc với bà Quý không nhiều, hơn nữa về
cơ bản đều có Quý Bạch ở bên cạnh. Thái độ của bà Quý cũng hết sức rõ ràng, bà
đối xử lịch sự nhưng lạnh nhạt và không đếm xỉa đến sự tồn tại của Hứa Hủ.
Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua. Một ngày trước khi trở
về thành phố Lâm, Quý Bạch không bố trí bất cứ hoạt động gì, anh cùng Hứa Hủ ở
nhà chơi với bố mẹ và thu dọn hành lý.
Buổi chiều, Quý Bạch đang cùng bố anh đánh cờ, điện
thoại bỗng đổ chuông.
“Quý tiên sinh, nhẫn kim cương anh đặt đã về đến Bắc
Kinh rồi.”
Quý Bạch mỉm cười, nhìn Hứa Hủ đang thu dọn hành lý
trong phòng đối diện, anh cầm điện thoại đi tới một góc vắng người.
Đối phương hỏi: “Anh xem lúc nào tiện lợi, chúng tôi
sẽ cử người mang đến cho anh?”
“Bây giờ tôi đi lấy ngay.” Quý Bạch trả lời.
Quý Bạch nói Thư Hàng tìm anh có việc gấp rồi rời khỏi
nhà. Hứa Hủ sắp xếp xong hành lý.
Đoán Quý Bạch vẫn chưa thu dọn, cô liền đi lên phòng
anh ở tầng trên.
Vừa vào bên trong, cô nhìn thấy bà Quý ngồi bên mép
giường, gấp quần áo bỏ vào va ly của anh. Nghe tiếng bước chân, bà Quý ngẩng đầu,
thờ ơ liếc cô một cái rồi bỏ đồ trong tay xuống giường: “Cô thu dọn đi!”
Bà Quý đứng dậy đi ra ngoài. Hứa Hủ do dự trong giây
lát rồi mở miệng: “Thưa bác, cháu vô cùng cám ơn bác và bác trai đã đón tiếp
cháu trong mấy ngày qua. Ngày mai cháu đi rồi, sau này có cơ hội, cháu sẽ cùng
anh Quý Bạch về thăm hai bác. Hai bác nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu có dịp, mời hai
bác đến thành phố Lâm, lúc đó cháu sẽ đưa hai bác đi tham quan.”
Câu nói này vừa kính cẩn vừa lịch sự, không quá thân
mật vồn vã. Bà Quý lặng lẽ nhìn Hứa Hủ, đáy mắt bà vụt qua một tia chế giễu như
có như không: “Cám ơn, nhưng tôi sẽ không đi thành phố Lâm.”
Thái độ lạnh nhạt của bà khiến Hứa Hủ rùng mình. Thấy
bà đi đến cửa ra vào. Hứa Hủ im lặng một giây rồi mở miệng: “Thưa bác, cháu muốn
nói chuyện với bác, được không ạ?”
Bà Quý dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Vào thời khắc này, nếu đổi lại là người khác, Hứa Hủ
sẽ không có lòng kiên nhẫn tranh thủ sự chấp thuận của đối phương, hợp thì ở
không hợp thì đi.
Nhưng đối phương là mẹ Quý Bạch.
Tuy Quý Bạch nói cô không cần quan tâm, tất cả giao
cho anh giải quyết, nhưng mấy ngày sống ở đây, cô không thể không nhìn ra thái
độ của bà Quý. Nói không để bụng là nói dối, trong lòng cô cũng có một chút khó
chịu và tủi thân.
Hơn nữa, nếu chuyện tình của cô và Quý Bạch không được
mẹ anh ủng hộ, Quý Bạch cũng sẽ buồn và tiếc nuối. Cô hy vọng có thể cùng anh
gánh vác.
Hứa Hủ không có kinh nghiệm ứng phó với các bậc trưởng
bối là phụ nữ, nhưng trong quan điểm của cô, bất cứ vấn đề phức tạp nào cũng có
thể giải quyết bằng cách đơn giản, hiệu suất cao.
Cô quyết định trực tiếp nói chuyện với bà Quý.
Trầm mặc trong giây lát, cô cất giọng dịu dàng:
“Thưa bác, anh Quý Bạch thường nhắc đến bác và bác trai với cháu. Trong lòng
anh ấy, hai bác không chỉ là cha mẹ, còn là người anh ấy kính trọng nhất. Anh ấy
nói, hai bác đều đạt được thành tựu to lớn trong sự nghiệp và cuộc đời của bản
thân. Lần này có dịp gặp hai bác và người nhà anh Quý Bạch, cháu thật sự rất
vui mừng.”
Bà Quý im lặng nhìn Hứa Hủ.
Hứa Hủ nói tiếp: “Cháu biết chuyện anh Quý Bạch theo
nghề cảnh sát khiến bác luôn cảm thấy đáng tiếc. Cháu có thể hiểu suy nghĩ của
bác, bởi vì những con người trưởng thành trong gia đình như thế này, đi làm cảnh
sát đồng nghĩa với việc sẽ phải chịu rất nhiều khổ cực mà trước đây chưa từng
trải qua. Bác quan tâm và yêu thương anh ấy nên mới không muốn anh ấy vất vả.
Nhưng mấy năm nay, anh Quý Bạch luôn hết sức cố gắng.
Bác ở Bắc Kinh không được chứng kiến, anh Quý Bạch chắc cũng không kể với bác,
anh ấy dốc sức làm việc như thế nào. Có lúc mấy ngày liền anh ấy không có một
giấc ngủ và một bữa ăn tử tế. Việc liên tục phá án vắt kiệt sức lực của con người.
Công việc của người cảnh sát hình sự rất vất vả, anh ấy làm đội trưởng đội cảnh
sát hình sự lại càng vất vả hơn. Đây là điều người bình thường khó có thể tưởng
tượng.”
Bà Quý hơi biến sắc mặt.
Hứa Hủ nói tiếp: “Bây giờ, anh ấy là người cảnh sát
vô cùng xuất sắc trong hệ thống công an. Ai nhắc đến Quý gia cũng đều nghĩ tới
Quý Bạch trước tiên. Về điểm này, cháu cũng kính phục anh ấy. Cháu nói chuyện
này không phải có ý gì khác, mà bởi vì ngày đêm ở bên cạnh anh ấy, cháu có thể
cảm nhận được suy nghĩ trong nội tâm anh ấy. Anh Quý Bạch cố gắng như vậy, một
mặt làm tròn trách nhiệm công việc, Mặt khác, anh ấy muốn chứng minh bản thân với
hai bác. Một người đàn ông ở tuổi ba mươi, bất kể tính cách cố chấp đến mức
nào, trong nội tâm vẫn muốn chứng minh với bố mẹ rằng suy nghĩ và sự lựa chọn của
anh ấy không sai.”
Bà Quý: “Ai bảo nó tự chuốc lấy vất vả!” Miệng nói vậy
nhưng ánh mắt bà có chút thay đổi.
Hứa Hủ chuyển sang đề tài khác: “Bất cứ phương diện
nào, từ công việc, cuộc sống, lý tưởng đến tình yêu, anh ấy đều hy vọng nhận được
sự cho phép và ủng hộ của bác. Như vậy, quan hệ giữa anh ấy và bác cũng có thể
thân thiết hơn trước. Cháu nghĩ, đây cũng là khao khát của một người con đối với
bố mẹ.
Thưa bác, trước đây cháu chưa từng có người yêu, anh
Quý Bạch là bạn trai đầu tiên của cháu. Cháu luôn quan tâm anh ấy như một người
rất quan trọng đối với cháu. Anh ấy rời nhà sống ở bên ngoài rất vất vả, tuy
cháu còn trẻ tuổi, nhưng cháu sẽ chăm sóc anh ấy tử tế. Hơn nữa, chúng cháu là
đồng nghiệp, gặp chuyện gì cũng có thể phối hợp với nhau. Vì vậy, cá nhân cháu
hy vọng có thể nhận được sự cho phép của bác. Bởi vì đối với anh Quý Bạch, bác
là người quan trọng nhất.”
Nói xong, Hứa Hủ nhướng mắt nhìn bà Quý.
Hứa Hủ cảm thấy những lời nói chân thành của cô ít nhiều
khiến bà Quý cảm động. Tuy bà chưa thể chấp nhận ngay, nhưng cũng khiến bà nhìn
ra thành ý của cô.
Hứa Hủ lặng lẽ quan sát phản ứng của bà Quý, mới quyết
định tiếp theo nên nói câu gì.
Tuy nhiên, cô hiểu rất ít về bà Quý. Xuất thân trong
gia đình cán bộ cao cấp, từ nhỏ bà Quý đã được hưởng nền giáo dục chính thống
nghiêm khắc. Bà mới chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp mà bố Hứa Hủ nhắc
tới. Tuy bố Quý Bạch làm kinh doanh, nhưng cũng là ‘doanh nghiệp đỏ’ (*) điển
hình, không xa rời kết cấu quyền lực mà bà quen thuộc. Bà luôn tự hào về giai cấp
của mình, cảm giác vượt trội trời sinh đó đã ăn nhập vào cốt tủy của bà ngay từ
khi còn nhỏ.
(*) Doanh nghiệp đỏ là doanh nghiệp tư nhân có dính
dáng đến giới chính trị. “Doanh nghiệp đỏ” là lực lượng quan trọng, có ảnh hưởng
đến quyết sách kinh tế của Trung Quốc.
Bà không yêu cầu đối tượng của Quý Bạch nhất định phải
môn đăng hộ đối, nhưng phải là cô gái xuất chúng mới có tư cách đứng bên cạnh
Quý Bạch.
Trong khi đó, Hứa Hủ có dáng vẻ non nớt và tính cách
đơn thuần, chỉ tính riêng điều kiện bề ngoài đã có cách biệt lớn so với hình mẫu
con dâu lý tưởng của bà.
Một nguyên nhân quan trọng hơn, năm đó Quý Bạch
làm trái ý bà, khăng khăng theo nghề cảnh sát, đã tạo thành một hố
sâu khó lấp đầy trong lòng bà. Bây giờ Hứa Hủ cũng là cảnh sát hình
sự, bà thật sự không thể chấp nhận.
Bà Quý nhìn Hứa Hủ, khóe mắt ẩn hiện ý
cười xa cách: “Cô nói nhiều như vậy, chỉ với mục đích muốn tôi chấp
nhận cô?”
Hứa Hủ ngẩn người, bà Quý cất giọng lạnh
nhạt: “Hứa Hủ, tôi vốn không muốn nói chuyện với cô, cô cũng hơi tự
cho mình là đúng quá đấy. Đã như vậy rồi, chúng ta lật bài ngửa đi.
Có lẽ cô cũng được coi là cô gái xuất sắc. Nhưng theo tiêu chuẩn của
tôi, cô không xinh đẹp, học lực bình thường, gia cảnh cũng bình
thường, không thể giúp đỡ Quý Bạch trong sự nghiệp. Hơn nữa, cô còn
là cảnh sát, công việc vừa nguy hiểm vừa bận rộn, trong tương lai cô
sẽ chăm sóc gia đình kiểu gì? Với tư cách một người mẹ, tôi cảm thấy
cô chẳng có điểm nào xứng với con trai tôi. Ngoài ra, tôi cũng không
thích nổi con người cô. Quý Bạch muốn ở cùng cô, tôi không thể ngăn
cản. Nhưng quan điểm của tôi rất rõ ràng, tôi không chấp nhận cô.”