Trong vấn đề cư xử với mẹ, Quý Bạch đã ‘tôi
luyện thành thép’. Sách lược đầu tiên mà anh nghĩ đến là bảo vệ
Hứa Hủ ở đằng sau lưng mình.
Còn Hứa Hủ thì khác. Cô nói ‘tránh nặng tìm
nhẹ’, đó là sách lược tổng thể để giành được sự chấp thuận của
Quý gia. Ý của cô là nhằm vào sự việc chứ không nhằm vào cá nhân.
Bây giờ đại cục đã định. Về phần bà Quý, cô
muốn thử một lần. Nếu thành công, Quý Bạch sẽ không khó xử, mọi
người có thể thoải mái dễ chịu. Còn nếu thất bại, cô cũng không bị
mất mát về mặt thực chất.
Một điều duy nhất Hứa Hủ không nghĩ đến, là
cuộc trò chuyện này có gây tổn thương cho cô hay không?
Vì vậy, khi bà Quý nói ra những câu thẳng
thừng và tàn nhẫn đó, Hứa Hủ hoàn toàn ngây người.
Lý lẽ không thông, có thể làm rõ. Nếu tồn
tại sự hiểu lầm, có thể giải thích. Nhưng nếu một người coi thường
bạn, không thích bạn, thì phải làm thế nào?
Hứa Hủ muốn trò chuyện cởi mở với bà Quý
để cải thiện mối quan hệ, chứ cô tuyệt đối không làm điều gì để
chứng minh ‘cô xứng với Quý Bạch’ hay ‘đáng để bà yêu quý’. Bởi vì
trong con mắt của Hứa Hủ, tiêu chuẩn phán đoán của bà là không đúng.
Do đó, sau cảm giác nhói đau đến bất thình
lình, phản ứng của Hứa Hủ là trầm mặc. Cô không lên tiếng phản bác,
vì cô biết phản bác cũng vô nghĩa.
Bắt gặp sắc mặt khó coi của Hứa Hủ, tia chế
giễu trong đáy mắt bà Quý càng nồng đậm. Bà cũng không muốn nói
nhiều với Hứa Hủ, quay người đi ra ngoài.
***
Quý Bạch cầm hộp nhẫn kim cương mà anh dày
công lựa chọn về nhà. Vừa vào cửa, anh liền nhìn thấy bà Quý mặt
tối sầm từ phòng anh đi ra ngoài. Bà nhướng mắt nhìn anh rồi đi
thẳng về phòng.
Quý Bạch hơi ngây ra, lặng lẽ đi lên phòng.
Ngay sau đó, anh thấy Hứa Hủ đi ra ngoài, thần sắc cô không bình thường.
Quý Bạch kéo tay cô, hỏi nhỏ: “Em sao thế?”
Hứa Hủ: “Hãy để em yên tĩnh một mình. Không
có chuyện gì to tát, anh đừng lo.”
Kể từ khi sống chung, hai người có thỏa thuận
ngầm. Lúc Hứa Hủ nói muốn yên tĩnh một mình, Quý Bạch sẽ cho cô
không gian để cô tự điều tiết.
Quý Bạch trầm tư trong giây lát rồi buông tay
cô. Hứa Hủ liền đi về phòng, đóng cửa.
Cửa phòng bà Quý cũng khép chặt, người giúp
việc đang lau nhà ở phòng khách. Quý Bạch ngồi một lúc, quan sát vẻ
mặt của người giúp việc. Sau đó, anh gọi chị ta ra bên ngoài hỏi.
Ban đầu, người giúp việc đương nhiên không chịu
nói thật. Quý Bạch chỉ thỉnh thoảng mới về nhà, gia đình này vẫn
do bà Quý làm chủ. Nhưng chị ta làm sao có thể địch lại sự vặn hỏi
của cảnh sát hình sự. Quý Bạch vừa khơi gợi vừa ép buộc, anh nhanh
chóng nắm được tình hình mới xảy ra.
Lúc này trời đã tối hẳn, ông trăng tròn tỏa
sáng treo trên đỉnh đầu. Quý Bạch đứng bên bờ ao trong khuôn viên ngôi
biệt thự. Tâm trạng của anh hơi buồn bực, anh vô thức thò tay vào túi
áo tìm thuốc lá, nhưng chỉ sờ thấy viên táo tàu. Quý Bạch nhếch
miệng, ăn một lúc hai ba viên. Sau đó, anh quay người đi vào nhà.
Quý Bạch đến phòng bà Quý: “Mẹ, con vào
trong nhé.”
“Ừ.”
Trong phòng bật ngọn đèn dịu dàng, mẹ anh
đang ngồi trên ghế sofa, bình thản xem tivi. Quý Bạch ngồi cạnh bà,
mỉm cười nhìn mẹ: “Ngày mai con đi rồi, mẹ không cằn nhằn con vài câu
sao?”
Bà Quý tưởng con trai ra mặt thay Hứa Hủ, tìm
bà để ‘hỏi tội’, nên trong lòng bà có một luồng khí lạnh. Ai ngờ
con trai tươi cười như không có chuyện gì xảy ra. Sau vài giây im lặng,
bà Quý mở miệng: “Mẹ chẳng có gì cằn nhằn.”
Quý Bạch đứng dậy rót cốc trà nóng, đưa tận
tay mẹ anh: “Con trai ở bên ngoài làm việc, mẹ và bố hãy chú ý sức
khỏe, có chuyện gì thì sai anh cả và anh hai đi làm, không thì thông
báo cho con biết, còn sẽ nhờ Thư Hàng giúp đỡ, đừng để con trai lo
lắng.”
Khóe miệng bà Quý ẩn hiện ý cười: “Trời cao
hoàng đế ở xa, anh nói nghe hay thật đấy.”
Quý Bạch cười tươi. Hai mẹ con lại trò chuyện
một lúc, vẻ không vui trên gương mặt bà Quý tan biến hoàn toàn.
Lúc này, người giúp việc gõ cửa, mang vào
một bát tổ yến đã nấu chín, Quý Bạch hỏi: “Của Hứa Hủ đâu?” Người
giúp việc trả lời: “Tôi sẽ mang đến ngay.”
Quý Bạch gật đầu, đảo mắt qua gương mặt trầm
tĩnh của mẹ. Anh tự tay cầm bát tổ yến, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy
đều cho bớt nóng. Bà Quý cười cười, dõi theo động tác chu đáo của
con trai.
Quý Bạch vừa khuấy bát tổ yến, vừa mở
miệng: “Lần này về thành phố Lâm, con định cầu hôn Hứa Hủ.”
Bà Quý sa sầm mặt.
Quý Bạch tiếp tục lên tiếng: “Mẹ, chúng ta
nói thẳng ra nhé. Con chỉ thích mình cô ấy. Mẹ phản đối cũng được,
đồng ý cũng được, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, kiểu gì con
cũng cưới cô ấy. Con biết mẹ không bằng lòng, nhất thời không thể
chấp nhận. Lần này con đưa cô ấy về nhà, về mặt thể diện, những
việc cần làm mẹ đều làm cả rồi, con rất cám ơn mẹ. Tương tự, sau
này những việc con dâu nên làm, con sẽ bảo Hứa Hủ làm tròn bổn
phận. Còn về chuyện bao giờ mẹ mới có thể chấp nhận cô ấy, chấp
nhận cuộc hôn nhân của chúng con, con sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Con hy
vọng, ngày đó sẽ không xa.”
Bà Quý trầm mặc. Quý Bạch nhướng mắt nhìn
bà, ánh mắt anh thâm trầm. Sau đó, anh cất giọng nhàn nhạt: “Nhưng
thưa mẹ, cô ấy thật lòng thích con trai mẹ nên mới đồng ý theo con
trai mẹ về đây. Con trai mẹ cũng phải đối xử tốt với cô ấy, phải
khiến tất cả mọi người tôn trọng cô ấy, không thể để cô ấy chịu ấm
ức trong nhà mình. Con đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ và cô
ấy. Mẹ không nên nói những câu như điều kiện của cô ấy tốt hay không,
có xứng với con hay không. Sau này, con không muốn nghe một lần nữa.”
***
Quý Bạch đẩy cửa phòng Hứa Hủ, cô đang ngồi
ở chiếc ghế bên cửa sổ, một tay đặt lên thành cửa sổ gõ nhẹ, khuôn
mặt trắng ngần rất bình thản.
Quý Bạch ngồi xuống cạnh Hứa Hủ, ôm cô vào
lòng, cùng cô ngắm tinh tú bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Hứa Hủ cất giọng rầu rĩ: “Em
đã thử nói chuyện với mẹ anh, nhưng kết quả không tốt lắm.”
Quý Bạch véo mũi cô, mỉm cười: “Bà xã chịu
ấm ức rồi. Em đừng để bụng lời mẹ nói. Hơn nữa, chưa chắc mẹ đã
nghe lọt tai những điều em nói, em hãy cho mẹ chút thời gian tiêu
hóa.”
Nghe Quý Bạch nói vậy, Hứa Hủ nhận ra anh đã
biết mọi chuyện, cô gật đầu: “Em hiểu, vậy bây giờ em nên làm thế
nào?”
Trước khi đi Bắc Kinh, Hứa Tuyển đặc biệt dặn
dò cô, mẹ chồng tương lai của cô có lẽ là nhân vật không dễ đối phó,
cô phải hết sức cẩn thận. Quý Bạch tốt với cô đến mấy, cũng vẫn
là người con hiếu thảo. Phần lớn đàn ông đều phiền não vì mối quan
hệ giữa mẹ và vợ, cô cần chuẩn bị tâm lý.
Bố cô nói, dù xảy ra mâu thuẫn hay ấm ức,
chỉ cần không động chạm đến nguyên tắc, là bậc con cháu, cô nên nhân
nhượng thích đáng, chủ động duy trì mối quan hệ với bố mẹ Quý
Bạch.
Kiến thức về mối quan hệ mẹ chồng con dâu
của Hứa Hủ tương đối nông cạn, lại kết hợp lời khuyên của bố và anh
trai, do đó nếu Quý Bạch hy vọng cô nỗ lực hơn, cô cũng bằng lòng.
Quý Bạch nhìn thấy suy nghĩ của Hứa Hủ. Cô
không những không tức giận, còn muốn bổ cứu. Tính cách chân thành
thẳng thắn của cô khiến anh mềm lòng.
Trầm mặc trong giây lát, Quý Bạch xoay người
Hứa Hủ, để cô đối diện anh. Gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn
nhạt, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú: “Rất đơn giản.”
“... Đơn giản?”
“Chỉ cần em làm những việc nên làm với các
bậc trưởng bối như hiện tại là đủ. Về phía mẹ anh, có bất cứ vấn
đề hay mâu thuẫn gì, em không cần quan tâm, cũng chẳng cần ra mặt, tất
cả giao cho anh giải quyết. Từ nay về sau, cuộc sống của em sẽ không
tồn tại quan hệ mẹ chồng con dâu cần em giải quyết. Anh không hy vọng
em gặp bất cứ phiền nhiễu nào. Rồi sẽ có ngày quan hệ giữa em và
mẹ được cải thiện, em cứ thuận theo tự nhiên là được.”
***
Trưa hôm sau, hai người lên máy bay về thành
phố Lâm. Bố mẹ Quý Bạch đều đi tiễn. Sắc mặt bà Quý vẫn lạnh nhạt
như thường lệ, nhưng bà không nói điều gì quá đáng.
Máy bay xuyên qua tầng mây, trong khoang máy bay
đèn tối mờ mờ, yên tĩnh vô cùng. Nhiều người đều tranh thủ ngủ trưa.
Hứa Hủ nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi ngoảnh đầu về phía Quý
Bạch.
Anh đang tựa đầu vào thành ghế phía sau, ánh
đèn vàng chiếu xuống gương mặt anh, vừa yên tĩnh vừa tuấn tú. Nghĩ
đến câu nói của anh tối qua, Hứa Hủ rất xúc động. Theo quan điểm của
anh, từ nay về sau, cô không cần giải quyết ‘quan hệ mẹ chồng con dâu’,
bởi vì anh chuyển hóa toàn bộ thành ‘quan hệ mẹ và con trai’. Công
nhận sau khi anh nói câu đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Nếu mỗi người đàn ông đều xử lý dứt khoát
mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là vấn đề đau đầu như Quý Bạch,
các gia đình Trung Quốc sẽ hòa thuận êm ấm biết bao.
Tuy còn điểm đáng tiếc, nhưng sự đời đâu có
chuyện tất cả đều như ý. Chỉ là... anh sẽ phải vất vả một chút.
Hứa Hủ nhắm mắt, nhẹ nhàng ngả đầu vào vai
Quý Bạch.
Một lúc sau, tiếp viên hàng không mang đồ ăn
tới. Hứa Hủ không có khẩu vị, ăn vài miếng rồi buông đũa. Quý Bạch
xoa đầu cô: “Nuốt không trôi thì đừng ăn nữa. Tối nay anh đưa em ra
ngoài ăn đồ ngon.”
***
Đến thành phố Lâm vào buổi chiều, hai người
về nhà, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Nhìn ngôi nhà gọn gàng ngăn nắp
tràn ngập ánh nắng, trong lòng Hứa Hủ và Quý Bạch đều cảm thấy ấm
áp.
Nhà của mình luôn là nơi dễ chịu nhất, đây
đúng là chân lý vĩnh hằng.
Sau khi quét dọn xong xuôi, Hứa Hủ đi tắm. Lúc
cô đang tắm, Quý Bạch đẩy cửa vào trong. Sau một hồi dây dưa, anh trực
tiếp bế cô lên giường.
Trong thời gian ở Bắc Kinh, vì thanh danh của
Hứa Hủ, hai người ngủ khác phòng. Hiếm có kỳ nghỉ dài ngày mà
không thể cùng cô thân mật, Quý Bạch phải kìm nén đến mức hơi khó
chịu. Bây giờ bất kể là nụ hôn hay động tác vuốt ve, anh cũng mạnh
mẽ hơn thường lệ. Ngắm thân hình trắng nõn đầy những dấu hôn, ngọn
lửa dục vọng càng bùng cháy, động tác ra vào cuồng dã hơn bình
thường.
Gương mặt anh vẫn điềm nhiên như không. Thỉnh
thoảng, anh vừa hôn vừa cắn vào tay và đùi Hứa Hủ. Hứa Hủ bị anh chọc
ghẹo đến mức toàn thân bứt rứt, gương mặt đỏ ửng quẫn bách.
Rèm cửa sổ đóng kín, cả căn phòng chìm trong
không khí mờ ám. Hai thân hình quấn quýt triền miên trong sự dịu
dàng, hưng phấn và ngọt ngào.
Hứa Hủ bỗng dưng phát hiện, tình dục là
điều tốt đẹp. Sau khi cơ thể được giải phóng một cách triệt để, một
chút u ám còn sót lại sau chuyến đi Bắc Kinh tan biến hoàn toàn, tâm
trạng cô trở nên vui vẻ và thư thái.
Quý Bạch và Hứa Hủ làm hai lần. Tuy anh vẫn
còn thòm thèm, nhưng bình thường đến lúc này Hứa Hủ đã kêu mệt. Anh
trân trọng cơ thể cô nên quyết định dừng lại. Nhưng vừa rút khỏi
người Hứa Hủ, cô liền kéo tay anh: “Anh còn có thể tiếp tục không?
Chúng ta làm thêm một lần nữa đi? Không được cũng không sao đâu.” Đôi mắt
đen láy của cô nhìn anh chăm chú, bờ trán lấm tấm mồ hôi.
Quý Bạch phì cười, đây đúng là lời mời
tuyệt vời nhất mà anh từng nghe qua. Anh cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn
nồng cháy: “Được chứ! Làm gì có chuyện không được?”
Hai người kết thúc lần cuối đã là tầm chạng
vạng tối. Hứa Hủ lê tấm thân nhức mỏi đi tắm. Quý Bạch dõi theo cô
cho đến khi cô vào nhà tắm mới đưa mắt nhìn đồng hồ. Anh cất cao
giọng: “Đại Hồ tìm anh có việc, anh đến chỗ cậu ta một lúc, lát
nữa anh sẽ đi thẳng tới nhà hàng đợi em.”
“Vâng.” Hứa Hủ không bận tâm.
***
Ánh chiều tà bao trùm cả thành phố sạch sẽ
đẹp đẽ, xe ô tô chuyển bánh trong cơn gió mát lạnh. Quý Bạch đặt một
tay trên vô lăng, bàn tay còn lại rút hộp nhẫn từ túi áo, khóe mắt
anh ẩn hiện ý cười.
Anh đặt chỗ tại một nhà hàng rất yên tĩnh
và trang nhã ở gần ngoại ô thành phố. Tuy anh không chuẩn bị màn cầu
hôn tầm thường như violon và hoa hồng, cũng không hoành tráng đến mức
bao trọn cả nhà hàng, nhưng ở đó có ghế sofa nhung màu xanh lục mềm
mại và thảm trải sàn lông cừu trắng muốt, bàn ăn đối diện dãy núi
phía xa xa, nước suối chảy xuống trần nhà làm bằng kính trong suốt,
khiến cả căn phòng sáng lấp lánh. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng và
các vì sao chiếu xuống con suối ngoằng ngoèo vắng lặng.
Liệu cô gái nhỏ có nhận lời cầu hôn của anh?
Đang mải suy nghĩ đến mức thất thần, điện
thoại di động của Quý Bạch đổ chuông, là Đại Hồ gọi tới.
“Sếp, đã về thành phố Lâm chưa?”
“Về rồi.” Quý Bạch nhớ ra tối nay có trận
thi đấu bóng đá, Đại Hồ tìm anh chắc muốn cùng xem bóng đá. Anh
cười: “Tối nay tôi không rảnh, cùng Hứa Hủ ra ngoài ăn cơm rồi.”
Đại Hồ im lặng vài giây, mở miệng: “Sếp, vừa
phát hiện một thi thể phụ nữ ở vùng núi.” Ngừng một lát, anh ta
nói tiếp: “Xác chết rất kỳ lạ. Anh và Hứa Hủ mau đến hiện trường
đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Quý Bạch nhìn hộp
nhẫn trong tay rồi lại bỏ vào túi áo. Anh gọi điện cho Hứa Hủ:
“Chúng ta để lần sau ăn cơm. Có vụ án mới, anh sẽ quay về đón em
ngay.”
***
Địa điểm xảy ra vụ án là vùng núi thuộc
một huyện cách thành phố khá xa. Nơi này mới đúng là ‘rừng sâu núi
xa’ thật sự. Tuy ở đó có đường quốc lộ nối liền với đường núi,
nhưng đây là huyện tự trị của dân tộc thiểu số, đất rộng người thưa,
mấy ngọn núi ở xung quanh đều không có cư dân. Nếu không phải có
người lên núi hái lá thuốc tình cờ đi ngang qua, xác chết sẽ không
được phát hiện.
Quý Bạch và các trinh sát thuộc đội hình sự
lái xe đến chân núi, sau đó cả nhóm đi bộ theo lối nhỏ lên núi. Đoạn
sau không có đường đi, mọi người phải cẩn thận vượt qua đám cây cỏ
đầy gai. Địa hình hiểm yếu, Quý Bạch để Hứa Hủ đi sau lưng anh, gặp
phải đoạn đường khó đi, anh liền cõng cô trên lưng. Nằm trên tấm lưng
rộng ấm áp của Quý Bạch, ngước nhìn gương mặt cương nghị của anh
trong đêm tối, tâm trạng căng thẳng của Hứa Hủ cũng trở nên trầm tĩnh
trong giây lát.
Lúc đội cảnh sát hình sự đến khu vực có
xác chết, trời đã hửng sáng.
Ở đây là lưng chừng núi. Nơi này có một bãi
cỏ trũng thấp, đã được cảnh sát địa phương phong tỏa, đằng sau là
vách núi sừng sững, xung quanh có mấy cây lớn cành lá sum suê.
Vừa nhìn thấy xác chết, trong lòng Hứa Hủ
xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ lạ, tình cảm mà thi thể này
truyền tải quá mãnh liệt.
Đó là cô gái ngoài hai mươi tuổi. Cô gái mặc
áo len mỏng màu vàng nhạt, quần dài màu đen. Cô nằm nghiêng cuộn
người trên bãi cỏ. Mái tóc đen dài mềm mại của cô xõa xuống bờ vai,
gương mặt trái xoan thanh tú xinh đẹp.
Cô có nước da trắng ngần. Khuôn mặt, hai tay,
gót chân lộ ra bên ngoài nõn nà như ngọc, tạo thành sự tương phản
thị giác rõ ràng với cây cỏ dưới thân cô. Ngoài ra, sắc mặt cô vẫn
hồng hào, bờ môi tô son màu mật ong tươi tắn, thậm chí khóe miệng
vẫn còn ý cười dịu dàng.
Trông cô như đang ngủ say.
Một người phụ nữ xinh đẹp sống động đang
chìm trong giấc ngủ an lành ngay trước mặt những người cảnh sát hình
sự.