Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 2:




Hắn nhìn lại, thấy được ngay sau mình là một thanh niên đang dắt xe đạp có gương mặt cùng ngũ quan đều bình thường, là loại người nếu chỉ gặp thoáng qua sẽ không thể nào nhớ rõ được. Cũng giống như trong các tiểu thuyết võ hiệp thường nói, những người như thế rất thích hợp làm sát thủ.
‘Trời ạ, mình đang nghĩ cái gì vậy?’ Kế Hoằng xấu hổ nở nụ cười vội vàng tránh sang một bên đường. Lại nhìn người thanh niên một cái mới phát hiện ánh mắt cậu đặc biệt sáng, hiện tại ánh mắt ấy đang chăm chú nhìn mình, tám phần là đem mình trở thành kẻ trộm đi. Kế Hoằng ảo não tự giễu chính mình.
Bất quá người thanh niên cũng không hoài nghi nhiều, thấy hắn tránh đường liền dắt xe đi qua. Kế Hoằng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt bất tri bất giác dõi theo bóng dáng người thanh niên, lại phát hiện dáng người của cậu cũng thật duyên dáng.
Hắn lắc đầu, bội phục chính mình, đây đã là lúc nào rồi mà còn tâm trí nghĩ đến mấy thứ này. Bỗng dưng, người thanh niên xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi: “Anh … không phải là không có nhà để về đi? ”
Người này ánh mắt thật sắc bén làm Kế Hoằng ngơ ngác nhìn. Vẫn là nói chính mình hiện giờ đã đói thành bộ dáng của lão thử, ai cũng đều nhìn ra hắn đối với đồ ăn có khát vọng.
“Nếu tôi đoán đúng, vậy thì anh theo tôi đi.” Người kia cũng không quan tâm lắm chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người tiếp tục dắt xe đạp. Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên đằng sau làm cậu hơi hơi nở nụ cười, cuối cùng Kế Hoằng cũng chạy đến bên người cậu cùng sóng vai mà đi.
Cậu nhìn sang hắn, trên mặt vẫn mang theo ý cười bình thản mở miệng: “Tôi tên là Ôn Nhuận, anh gọi là gì?”
“Kế Hoằng” Hắn đáp lời. Lại nhìn nhìn Ôn Nhuận, thấy cậu diện mạo bình thường, trên người còn mặc loại quần áo lao động, làm sao cũng không thể khiến người ta liên tưởng đến kiểu người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Nhưng quả thật không thể phủ nhận rằng tại nơi đô thị phồn hoa, náo nhiệt này, Ôn Nhuận tuy bình thường lại có thể tỏa ra một cổ khí chất tươi mát, dễ chịu.
“Đến, đây là nhà của tôi.” Không để cho Kế Hoằng suy nghĩ nhiều, Ôn Nhuận dừng lại cước bộ, một bên lấy ra chìa khóa mở cửa.
“Ba” Công tắc được mở, ánh sáng tràn ra khắp phòng, Kế Hoằng nhìn quanh một chút rồi đánh giá căn phòng này, ‘tuyệt đối có đủ tư cách trở thành viện bảo tàng’.
Giống như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Ôn Nhuận cười nói: “Mấy thứ đó đều là của ông bà nội lưu lại, nhà chúng tôi không có tiền nên đành chấp nhận dùng.”
Kế Hoằng mặt hơi đỏ lên, vì suy nghĩ này mà trong lòng có chut xấu hổ ‘Thật là, mình là người đứng dưới mái hiên, còn giả bộ thanh cao làm gì a.’ Hắn vội vàng gật đầu nói: “Tốt lắm, kỳ thật có được một căn phòng đã là tốt lắm rồi, ít nhất còn có thể tránh được lạnh và đói, so với tôi thì tốt hơn nhiều.”
Trong lòng bỗng nổi lên một cổ chua xót, ngôi nhà lớn vốn của chính mình, nơi duy nhất còn lưu lại hơi thở của mẹ đã không còn. Sau khi bà qua đời, căn nhà đã bị một tên thân thích nào đó bán mất. Do đột ngột phát bệnh tim mà qua đời cho nên bà không kịp lưu lại di chúc, bởi vậy tài sản của bà, Kế Hoằng một phân tiền cũng không được hưởng, toàn bộ đều bị bọn họ hàng đổi thành tiền mặt mang đi.
Có thể mẹ cũng để lại di chúc nhưng đã bị hủy, hoặc cũng có thể bà căn bản chính là bị đám thân thích này hại chết. Kế Hoằng trong lòng bỗng nhiên toát ra ý nghĩ như vậy, ánh mắt trở nên thâm thúy hẳn lên, hắn sẽ điều tra, tuy rằng hiện tại chưa có năng lực, nhưng một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này.
Hắn thề!
“Ăn chút gì đi, việc khác để sau được không?” Tiếng Ôn Nhuận tại phòng bếp vang lên khiến hắn ngơ ngác một hồi mới lên tiếng: “Nga, thật tốt, cái kia ……… làm nhiều nhiều một chút, tôi rất đói bụng.” Nói xong hắn mới giật mình thấy chính mình da mặt sao có thể dày như vậy. Hắn lần đầu tiên đến đây, là được Ôn Nhuận lưu lại nhưng dường như lại đem chính mình trở thành chủ nhân của nơi này.
Ôn Nhuận này rõ thật kỳ quái. Kế Hoằng rất minh bạch hắn sở dĩ trở nên như vậy đều là vì cái người thanh niên tên Ôn Nhuận này, thái độ của cậu với hắn rõ ràng giống như đối đãi với lão bằng hữu, làm cho Kế Hoằng bất tri bất giác cũng cảm thấy tự nhiên.
Một trận hương khí từ phòng bếp truyền đến, Kế Hoằng nhịn không được bước vào liền thấy Ôn Nhuận đang thành thục đánh trứng rồi mới cho dầu vào chảo, sau lại đem trứng đã đánh tan đổ thêm vào. Chỉ chốc lát sau, trứng chín vàng được đặt vào đĩa, mùi thơm lan tỏa bốn phía. Ôn Nhuân bày biện một hồi rồi nhìn đến Kế Hoằng ngây ngốc nở nụ cười: “Ừm, hôm nay tôi không mua đồ ăn, anh chờ đến ngày mai nhé.”, nói xong liền đem đĩa trứng để lên bàn, sau lại đem hai bát mì để lên tiếp, hai người cứ thế ngồi đối diện cùng ăn.
“Muốn uống rượu vang không? Cửa hàng ở đầu ngõ có bán đó.” Ôn Nhuận uống rượu nên nhìn bát mì liền nhớ tới vấn đề này. Thấy Kế Hoằng một bộ chỉ lo cắm cúi ăn, một bên lại lắc đầu mãnh liệt, cậu không nhịn được cười nói: “Nhìn anh bộ dạng rất tốt, cũng không giống như dân chúng tầm thường, sao lai có thể bi thảm đến mức này?”
Kế Hoằng ăn xong, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Cậu từ nơi nào nhìn ra tôi không giống người thường, tôi hiện tại so với cậu còn nghèo hơn.”
Ôn Nhuận cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Là khí chất đi, tôi thật sự cảm giác anh là người có tri thức, còn tôi vẫn chưa tốt nghiệp trung học, cho nên biết anh không phải cùng loại người với mình.”
Kế Hoằng sửng sốt một chút lại nhớ đến một thời huy hoàng của chính mình, nhịn không được thở dài, hiện tại nói đến những cái đó thì có tác dụng gì đây. Hắn đường đường có hai bằng tiến sĩ nhưng còn phải để một Ôn Nhuận chưa tốt nghiệp trung học cho cơm ăn, nhân sinh thật khó đoán a.
Ôn Nhuận thần kinh tựa hồ có chút trì độn không phát hiện biểu tình cô đơn của Kế Hoằng còn nói: “Ít ra anh tứ chi cũng kiện toàn, ngay mai cứ đi tìm một công việc nào đó, nếu không có chỗ ở thì cứ ở chỗ tôi, dù sao tôi ở một mình cũng rất nhàm chán.” Kế Hoằng cũng không chú ý đến cậu, ăn thẳng đến khi cả ba bát mì đều vào bụng, trong nồi không còn sót lại chút gì mới thỏa mãn ợ một cái.
Tục ngữ từng nói ‘ăn no ấm tư dâm dục’, người ăn no mới có tinh thần suy nghĩ một số vấn đề khác. Hắn bỗng nhiên sát lại gần gương mặt của Ôn Nhuận nhỏ giọng trêu tức: “Tôi thật sự là bội phục cậu, dám tùy tiện cho một người xa lạ vào nhà. Nói thật cho cậu biết, tôi chính là kẻ vừa cướp xong một ngân hàng, không dám lộ diện cho nên mới chạy đến nơi này của cậu để tránh gió.” Hắn vừa nói, một bên còn cố ý phát ra tiếng cười “hắc hắc” không hảo ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.