Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân (Người Yêu Hoang Tưởng)

Chương 2:




Hứa Ngôn Tâm như sợ bị người ta tìm thấy, thấy vậy Hàn Trình Quang rất đau lòng, hắn không biết y đã xảy ra chuyện gì, sao lại gặp phải những chuyện này, hắn nhớ hai năm trước lúc nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm, rõ ràng y kinh diễm mọi mặt nhìn như thế nào, nhưng hôm nay vì sao lại thành dạng này.
Ngồi trên sô pha, khuôn mặt Hứa Ngôn Tâm vẫn cực kỳ xinh đẹp, chỉ là hơi chút tái nhợt gầy yếu, trên người mặc bộ đồ vest, nhưng có thể nhìn ra hẳn là được mặc trong lúc gấp gáp, bên trong là bộ quần áo màu trắng, Hàn Trình Quang đoán đó là bộ quần áo mà Hứa Ngôn Tâm mặc khi bị tù cầm.
“Ngôn Tâm……” Đi đến bên sô pha khẽ kêu một tiếng, Hàn Trình Quang chỉ thấy thân thể Hứa Ngôn Tâm chấn động một chút, như là bị dọa. Hiện tại Hứa Ngôn Tâm thoạt nhìn giống như là một chú chim sợ cành cong.
“Cậu mệt không? Muốn nghỉ ngơi một lát chứ?” Ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang dịu giọng nói, sợ lại dọa y sợ.
“Tôi không mệt.” Nhanh chóng lắc đầu, Hứa Ngôn Tâm quét mắt nhìn Hàn Trình Quang một cái rồi chuyển hướng về phía cánh cửa.
“Cậu đi nghỉ ngơi đi! Tôi biết cậu sợ những người đó tới tìm, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ ngồi ở đây giúp cậu trông chừng, cậu vào phòng tôi ngủ một giấc đi.”
“Tôi không ngủ, những người đó rất lợi hại, nếu bọn họ bắt được tôi……” Lắc lắc đầu, đôi mắt y nhìn chằm chằm cánh cửa, giọng điệu có chút kinh hãi nói, kiên quyết không đi ngủ.
Nhìn Hứa Ngôn Tâm như vậy, vẻ mặt Hàn Trình Quang phức tạp, bởi vì bộ dạng này của y khiến hắn cảm thấy đau lòng, hơn nữa là vô cùng đau lòng, trong lòng phẫn hận cái bọn người hại Hứa Ngôn Tâm biến thành như thế.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không để những người đó đến bắt cậu, cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ trông chừng cho.”
“Không, anh không hiểu, những người đó, những người đó thật sự rất đáng sợ, bọn họ……”
Lần này, không đợi Hứa Ngôn Tâm nói xong, Hàn Trình Quang trực tiếp vươn cánh tay ra ôm y vào trong lòng. Một Hứa Ngôn Tâm như vậy khiến hắn khổ sở, hắn chưa từng vì người khác mà cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức hắn hận không thể thay y gánh chịu những khốn khổ kia, khó chịu đến mức hắn cảm giác nếu có thể làm cho y an toàn, bắt hắn đem cái mạng ra đánh bạc cũng được.
Bị ôm một cách đột ngột, Hứa Ngôn Tâm hoảng sợ, vội vàng giãy dụa, nhưng cánh tay đang ôm y lại chặt chẽ giam y lại, khiến y giãy dụa không ra, ngay lúc Hứa Ngôn Tâm bởi vì giãy dụa không được nên có chút nóng nảy, lại cảm thấy cánh tay Hàn Trình Quang đang ôm y dần thả lỏng, sau đó Hàn Trình Quang nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y.
“Không phải sợ, tôi nhất định không để những người đó bắt em đi, tôi thề tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để em bị những người đó tra tấn, cho nên không cần phải sợ.”
Giọng nói của Hàn Trình Quang xuyên thấu qua ***g ngực của hắn truyền đến tai Hứa Ngôn Tâm, đột nhiên, ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Hứa Ngôn Tâm phiếm hồng, có loại cảm giác muốn khóc, đã bao lâu, những lời này, câu này, y đã khao khát được nghe biết nhường nào, nhưng cuối cùng lại tuyệt vọng một câu cũng không có, y đã từng có bao nhiêu lần hy vọng sẽ có một người có thể nói ra những lời này với y, nhưng đổi lại chỉ là năm lần bảy lượt tuyệt vọng, mà hiện tại, y lại được nghe những lời này.
Hồi lâu không nghe thấy Hứa Ngôn Tâm lên tiếng, Hàn Trình Quang có chút kinh ngạc, kéo người trong ngực ra muốn nhìn một cái, ai ngờ hắn chưa kịp kéo đối phương ra đã bị một vòng tay trực tiếp ôm chặt, người vốn được hắn ôm vào trong ngực nay lại đang dùng sức ôm hắn.
“Ngôn Tâm?”
“Anh thật sự sẽ bảo vệ tôi……” Giọng nói có chút nghẹn ngào, mà Hứa Ngôn Tâm nghẹn ngào càng khiến cho Hàn Trình Quang kinh ngạc cùng đau lòng.
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo vệ em, tôi sẽ không bao giờ để em bị những người đó bắt, không phải sợ.”
Cuối cùng, Hứa Ngôn Tâm bị Hàn Trình Quang ôm vào phòng đặt lên trên giường, lúc nãy sau khi hắn nói ra câu nói kia xong, Hứa Ngôn Tâm òa khóc trong lòng hắn, giống như một người bắt được một cọng rơm cứu mạng khi đang đứng trước bờ vực tử vong.
Thay Hứa Ngôn Tâm đắp chăn kỹ càng, Hàn Trình Quang chuẩn bị ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước lại bị níu lại, xoay người nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm vốn đang nhắm mắt ngủ nay lại ngập tràn vẻ kinh hoảng.
“Đừng lo lắng, tôi không phải muốn đi, tôi bên ngoài giúp em trông chừng, em cứ an tâm ngủ.”
Nghe được Hàn Trình Quang nói như thế, Hứa Ngôn Tâm nhất thời yên tâm, rồi nghĩ đến những người đó liền buông hắn ra.
“Những người đó, anh không được để bọn họ vào phòng nha, trong tay bọn họ đều có vũ khí, đừng để bọn họ chạm vào anh, không thì bọn họ sẽ trói anh lại ngay.”
Ngực cứng lại, Hàn Trình Quang nhìn Hứa Ngôn Tâm hoảng loạn, trong lòng cắn chặt răng, sau đó vỗ vỗ y.“Tôi biết, yên tâm ngủ một giấc đi.”
Ra khỏi phòng, Hàn Trình Quang rũ mắt, đến nhà kho lục lọi một hồi, tìm ra bao báo chí gì đó, mở ra, bên trong là thanh đao dài, thanh đao này chắc đã bảy tám năm hắn không chạm qua, từ sau khi hắn đứng trước giường bệnh của mẹ thề sẽ sửa đổi thì thanh đao này đã bị cất đi, hắn từng hứa với mẹ mình rằng vĩnh viễn sẽ không gây chuyện, làm một người đàng hoàng, nhưng hôm nay hắn lại muốn nuốt lời, vì hắn thật sự không muốn nhìn thấy người kia lộ vẻ mặt như vậy.
Đặt thanh đao lên bàn trước sô pha, Hàn Trình Quang bình tĩnh ngồi xuống, giống như Hứa Ngôn Tâm, đôi mắt chuyên chú nhìn thẳng vào cánh cửa, nếu đúng như lời y nói, đối phương là nhân vật rất lợi hại, thì sẽ rất nhanh tìm tới nơi này.
Quả như suy nghĩ của Hàn Trình Quang, hắn ngồi trên sô pha không đến nửa giờ, chuông cửa vang lên.
Mắt nhìn thanh đao, Hàn Trình Quang không cầm nó lên, mà đến mở cánh cửa trong ra, còn cánh cửa phòng trộm bên ngoài thì không mở ra.
“Chào anh, xin lỗi vì đã làm phiền, chúng tôi tới tìm người.”
“……” Vốn mang một bụng lửa giận cùng sát khí, khi hắn thấy người trước mặt lại nghe đối phương nói thì có chút phát ngốc.
“Anh gì ơi?” Ông lão trước mặt một thân vest, tóc hoa râm, vẻ mặt thập phần ôn hòa.
“A! Các ông tìm ai?” Từ từ phục hồi tinh thần, Hàn Trình Quang nghi hoặc liếc nhìn ông lão kia, lại đem tầm mắt quét lên người hai người phía sau, đều mặc đồ vest nhưng lại mang kính mắt, diện mạo có vẻ là người tốt [?] căn bản không phải cái loại xã hội đen mà hắn tưởng tượng, chẳng lẽ do lâu rồi hắn không quay lại con đường cũ, hiện tại xã hội đen lại trở nên có giáo dục như vậy, hơn nữa còn bị già hóa đi.
“Người này, không biết anh có từng nhìn thấy hay không.” Lấy ra một tấm ảnh chụp, ông lão giơ lên trước mặt Hàn Trình Quang.
Người trên ảnh chụp rõ ràng là Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn.
“Ừm…… Chưa thấy qua, các ông tìm người này làm gì, nếu ngày nào đó tôi nhìn thấy sẽ báo cho các ông biết.” Lấy tay sờ sờ mũi, Hàn Trình Quang ra vẻ nhiệt tình.
“Vậy thì rất cảm ơn anh, đây là số điện thoại của tôi, nếu anh giúp tôi tìm thấy người, tôi xin hậu tạ.” Trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa, ông lão đưa cho Hàn Trình Quang một tờ giấy, rồi gật đầu mang theo hai người kia rời đi, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn.
Đợi cho những người ngoài cửa đi khỏi, Hàn Trình Quang đóng cửa lại, có chút khó hiểu, nếu đúng là xã hội đen thì thật phí phạm mà!
Trở về phòng khách, Hàn Trình Quang nhìn thanh đao trên bàn có chút dở khóc dở cười, vừa rồi hắn phản ứng hơi quá khích,ngay cả đao cũng lấy ra, nếu đối phương thật sự là xã hội đen, hắn có đem đao ra thì cũng không dùng được!!
Cất đao đi, Hàn Trình Quang cũng không canh gác nữa, trực tiếp mở cửa phòng đi vào, vừa vào liền thấy Hứa Ngôn Tâm thâm trầm nằm trên giường hắn.
Hứa Ngôn Tâm vừa mở mắt nhìn thấy Hàn Trình Quang ngồi bên giường, bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, sực nhớ tới chuyện lúc nãy, lập tức nắm cánh tay của Hàn Trình Quang.
“Những người đó…… Những người đó đến rồi ư?”
Nhìn bộ dạng kinh hoảng của Hứa Ngôn Tâm, trong lòng Hàn Trình Quang dâng lên cỗ xót xa, lập tức vòng tay ôm chặt Hứa Ngôn Tâm vào trong lòng.
“Đừng sợ, bọn họ đã đi.”
“Thật sự, anh không để bọn họ tiến vào.”
“Không có, tôi đã lừa bọn họ đi.” Ôm Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang lấy tay vỗ vỗ lưng y để y an tâm.
Nói xong lời này, Hàn Trình Quang liền cảm giác được Hứa Ngôn Tâm thở ra một hơi, dây thần kinh vẫn luôn buộc chặt dường như thoáng buông lỏng đi một chút.
Hàn Trình Quang lấy tay cởi quần áo mặc trên người Hứa Ngôn Tâm ra, lúc ngủ y cũng đã cởi bớt áo khoác ngoài ra, lúc này trên người chỉ mặc bộ quần áo màu trắng, không giống áo sơmi, giống áo ngủ, hơn nữa khi sờ vào thì thấy chất lượng cũng rất tốt.
“Bộ quần áo này là những người đó mặc cho em?”
“Ừm……” Vừa bị Hàn Trình Quang ôm vào ngực, y liền vươn tay siết chặt vạt áo Hàn Trình Quang, càng giống như dựa vào Hàn Trình Quang, ánh mắt cảnh giác nhìn cửa phòng.
“Em nói những người đó…… Bọn họ là loại người nào? Vì sao muốn bắt em, còn nữa, người nhà của em đâu?” Nhìn Hứa Ngôn Tâm cảnh giác như vậy, Hàn Trình Quang nghĩ đến ba người vừa gặp lúc nãy, nhất là ông lão kia, nhìn thế nào cũng không giống xã hội đen, hơn nữa thân phận của y chắc hẳn không phải người bình dân, hắn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy y, bộ dáng y nhìn sao cũng giống công tử nhà giàu, hơn nữa lúc ấy hắn nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm dùng bữa xong đi ra khỏi nhà hàng thì ngoài cửa cũng có một chiếc xe xa xỉ đứng chờ, hơn nữa người trên xe rất cung kính mở cửa xe mời Hứa Ngôn Tâm ngồi vào.
“Bọn họ, bọn họ đều là người xấu, bọn họ muốn hại tôi, bọn họ cho tôi uống thuốc, bọn họ trói tôi lại, bọn họ còn nhốt tôi trong phòng, tôi muốn đi ra ngoài…… tôi không muốn ở chỗ đó, nhưng bọn họ không để cho tôi đi, không ai tới cứu tôi cả……” Nói xong lời cuối cùng, Hứa Ngôn Tâm cơ hồ muốn khóc lên, bàn tay siết chặt vạt áo Hàn Trình Quang cũng dần dần tăng thêm lực, thần sắc bi thương không thôi.
“Ngôn Tâm, Ngôn Tâm…… Tôi biết, tôi biết, đừng nói nữa, là tôi không tốt, tôi không nên hỏi.” Hứa Ngôn Tâm thế này khiến cõi lòng Hàn Trình Quang đau xót, vội vàng ôm chặt y, nhẹ giọng nói.
Được Hàn Trình Quang ôm vào ngực, miệng Hứa Ngôn Tâm phát ra một tiếng nghẹn ngào, sau đó đem đầu chôn vào lòng Hàn Trình Quang. “Tôi cũng không có người thân, ba mẹ cũng muốn hại tôi, còn có anh hai của tôi, là anh ấy giao tôi cho những người đó, anh ta bảo những người đó đối xử với tôi như vậy, bọn họ đều muốn hại tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.