Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân (Người Yêu Hoang Tưởng)

Chương 3:




Trong lòng chấn động, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm ra liền nhìn thấy y nước mắt giàn giụa. “Em nói là anh hai em đem em giao cho những người đó?”
“Ừm, anh ta nhìn những người đó trói tôi lại, là anh ta kêu những người đó đến.” Nước mắt tuôn trào, Hứa Ngôn Tâm tràn ngập thống khổ, bi thương.
Nói không ra lời, Hàn Trình Quang rút khăn tay ở đầu giường, giúp Hứa Ngôn Tâm lau đi nước mắt trên mặt.
Chẳng lẽ giống mấy cái hào môn tranh đấu trên TV, ba mẹ lẫn anh em đều đối xử với y như vậy, chẳng lẽ vì Hứa Ngôn Tâm là anh em cùng cha khác mẹ hoặc cùng mẹ khác cha, hay là tư con riêng cho nên không được yêu thương, anh trai đối xử với y như vậy cũng vì gia sản?
Trong não suy nghĩ mấy nội dung như thế, Hàn Trình Quang nhìn Hứa Ngôn Tâm vẫn mang bộ dạng hoảng loạn như trước, trấn an ôm y an ủi.
“Anh hôm nay đã nói sẽ bảo vệ tôi, anh sẽ không giao tôi cho những người đó, đúng không?” Cảm xúc hơi rối loạn, Hứa Ngôn Tâm được Hàn Trình Quang ôm vào ngực, nghĩ đến những lời trước khi ngủ Hàn Trình Quang đã nói với y, nhất thời có chút không yên lòng, tiếp tục hỏi.
“Ừ, tôi đã nói là bảo vệ em thì nhất định sẽ bảo vệ em, cũng nhất định không giao em ra.”
Nhận được câu cam đoan ấy, Hứa Ngôn Tâm an tâm đi nhiều, nhưng tay vẫn níu vạt áo Hàn Trình Quang không buông, gắt gao siết chặt.
“Em tắm rửa đi, tôi tìm cho em bộ quần áo khác, thay bộ đồ này ra!”
Thấy Hứa Ngôn Tâm gật đầu, Hàn Trình Quang liền dẫn y đến phòng tắm, nhưng khi hắn xoay người muốn đi, y vẫn còn níu áo hắn.
“Em tắm rửa trước, tôi tìm quần áo cho em.” Trấn an nắm bả vai Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang ôn nhu nhìn vào mắt y, hy vọng xoa dịu bớt phần nào nỗi bất an của y.
Gật gật đầu, Hứa Ngôn Tâm buông áo Hàn Trình Quang ra, nhưng không đến một giây lại níu lại, thần sắc do dự.
Nhìn bộ dạng của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang thầm thở dài, cảm thấy đau lòng, cuối cùng để mặc cho y níu áo, tự mình ra tay giúp Hứa Ngôn Tâm cởi quần áo.
Biết Hàn Trình Quang muốn cởi áo giúp mình, Hứa Ngôn Tâm thả tay ra, nhưng sau khi tay áo vừa cởi ra xong thì lại lập tức giữ chặt góc áo Hàn Trình Quang.
Giúp y cởi áo xong, tới lúc Hàn Trình Quang giúp Hứa Ngôn Tâm cởi quần thì hô hấp bỗng dưng cứng lại, ánh mắt vội vàng chuyển về một bên, sau khi lột trần Hứa Ngôn Tâm thì mở nước, điều chỉnh độ ấm.
Đợi khi Hứa Ngôn Tâm ngồi vào trong bồn, Hàn Trình Quang liền kéo một cái ghế nhỏ qua ngồi xuống một bên, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào gạch men sứ trước mặt.
“Tôi ngồi trong này cùng em, em mau tắm rửa đi!”
Cuối cùng, Hứa Ngôn Tâm buông hắn ra, bắt đầu tẩy rửa bản thân, bất quá ánh mắt vẫn cứ nhìn Hàn Trình Quang không rời.
Đợi Hứa Ngôn Tâm tắm xong, Hàn Trình Quang dùng chiếc khăn tắm lớn bọc y lại, liền bị y níu áo cùng đi ra khỏi phòng tắm, ở tủ quần áo tìm bộ quần áo để Hứa Ngôn Tâm thay.
Vóc dáng Hàn Trình Quang tương đối cao, cho nên Hứa Ngôn Tâm mặc quần áo của Hàn Trình Quang vào thì tay đều bị che lấp, quần cũng có chút dài.
“Em chờ ở trong nhà, tôi đi ra ngoài mua vài thứ.” Thức ăn trong tủ lạnh đã không còn nhiều, hơn nữa y cũng cần những dụng cụ cá nhân cũng như quần áo để thay.
“Anh muốn ra ngoài?” Sắc mặt có chút kinh ngạc và hốt hoảng, Hứa Ngôn Tâm cảm thấy khó có thể tin nổi chuyện Hàn Trình Quang muốn đi ra ngoài.
“Đừng ra ngoài, sẽ bị bọn họ phát hiện.”
“Sẽ không, bọn họ đã đi, tạm thời sẽ không tìm tới nơi này, em ở nhà chờ tôi, rất nhanh tôi sẽ trở về.” Trấn an vỗ vỗ bàn tay Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang chờ y buông tay.
Lắc lắc đầu, Hứa Ngôn Tâm níu chặt góc áo của Hàn Trình Quang, biểu tình cũng có chút kinh hoảng.
Hàn Trình Quang thử đi vài bước, nhưng Hứa Ngôn Tâm cứ gắt gao siết chặt áo hắn không buông, hắn đi đến đâu y liền đi theo chỗ đó, vô luận Hàn Trình Quang nói gì cũng không buông tay, hơn nữa hắn có nói sao, mặt Hứa Ngôn Tâm vẫn đầy kinh hoảng, khiến hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng.
“Em muốn đi cùng tôi không?”
“Không được!!! Bên ngoài có rất nhiều người xấu, bọn họ sẽ bắt tôi.” Phủ định hoàn toàn, Hứa Ngôn Tâm tràn đầy kiên quyết lắc đầu.
Có chút khó xử, Hàn Trình Quang nghĩ, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác: “Hay em mặc áo khoác này vào, mũ có thể che khuất mặt của em, đeo thêm kính đen, như vậy sẽ không ai nhận ra.”
Có chút do dự nhìn áo cùng kính đen trong tay Hàn Trình Quang, cuối cùng sau khi đấu tranh nội tâm hồi lâu thì y khoác chiếc áo kia vào.
Hàn Trình Quang đi ở phía trước, Hứa Ngôn Tâm vẫn nắm chặt góc áo hắn theo sau, trên đầu đội mũ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, còn mang kính đen, người bên ngoài liếc mắt nhìn thoáng qua cũng chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi và cằm Hứa Ngôn Tâm lộ ra.
Hàn Trình Quang dẫn Hứa Ngôn Tâm đi đến một siêu thị gần đó, lúc hắn chọn lựa này nọ, y vẫn nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau.
“Cô muốn làm gì!!” Đột nhiên, Hứa Ngôn Tâm cả kinh hét một tiếng, làm cho Hàn Trình Quang đang lựa đồ hoảng sợ, quay đầu thì thấy bên cạnh Hứa Ngôn Tâm là một người phụ nữ, người phụ nữ kia đang cầm đồ trong tay chọn lựa gì đó, khuôn mặt kì quái nhìn Hứa Ngôn Tâm.
“Có bệnh!” Cô ta cũng bị hoảng sợ, dùng ánh mắt trừng Hứa Ngôn Tâm rồi ném đồ trong tay xuống, xoay người căm giận rời đi.
Đợi đến khi cô ta rời đi, Hứa Ngôn Tâm mới yên tâm một chút, không cứng đờ ra nữa, mà Hàn Trình Quang thì vô cùng nghi ngờ.
“Vừa rồi cô ấy làm cái gì?”
“Cô ta theo dõi chúng ta, tôi chú ý rất kĩ, cô ta vẫn luôn đi theo chúng ta.” Kề sát vào Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm nhỏ giọng nói.
Bởi vì khuôn mặt bị che khuất, Hàn Trình Quang không nhìn thấy nét mặt của Hứa Ngôn Tâm, nhưng nghe thấy sự đề phòng trong giọng nói của y, nhất thời trong lòng có chút khó hiểu, hắn không nghĩ tới Hứa Ngôn Tâm lại sợ hãi đến này, càng nhìn ra y đã bị những người đó tra tấn thành bộ dáng gì.
“Còn có, anh xem người kia, ông ta vẫn luôn nhìn chúng ta, còn có người kia, anh ta lúc đi ngang qua cũng liếc nhìn tôi, anh ta giống như nhận ra tôi, làm sao đây? Trình Quang, anh ta có nói cho những người đó biết tôi ở trong này hay không?.”
“Ngôn Tâm…… Những người đó không có nhận ra em, bọn họ cũng không nhìn em, em không cần lo lắng.” Nghe được sự kinh hãi trong giọng nói của y, Hàn Trình Quang vươn tay nắm tay Hứa Ngôn Tâm.
“Nhưng mà……”
“Không cần sợ, cũng không cần phải lo lắng, em quên là tôi sẽ bảo vệ em sao, nếu có người đến bắt, tôi nhất định sẽ đánh cho bọn họ bỏ chạy, đừng sợ có được hay không?”
“Đúng, anh từng nói sẽ bảo vệ tôi, anh nhất định không thể cho bọn họ bắt tôi đi.” Hai tay đều cầm tay Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt Hàn Trình Quang.
“Ừ, tôi nói, cho nên không cần sợ, tôi mua thức ăn cho em, em xem thích ăn cái gì?” Trấn an vỗ vỗ vai Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang dịu dàng nói.
Vẫn cứ gắt gao nắm tay Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm quay đầu nhìn bốn phía, như đang cảnh giác quan sát chung quanh.
Hàn Trình Quang cũng không quản ánh mắt mọi người, vươn một cánh tay ôm chặt Hứa Ngôn Tâm, ôm y vào trong lòng.
“Được rồi, như vậy sẽ không ai nhìn thấy em, cũng không ai nhận ra em, không cần lo lắng.”
Động tác của Hàn Trình Quang thật sự làm cho Hứa Ngôn Tâm an tâm không ít, mà y cũng vươn tay ôm eo hắn, cả người vùi trong lòng Hàn Trình Quang.
Thấy Hứa Ngôn Tâm cuối cùng không còn lo lắng nữa, Hàn Trình Quang liền đặt xe đẩy vào tay còn lại của y, sau đó lấy thức ăn trên kệ giơ lên trước mặt Hứa Ngôn Tâm.
“Thích ăn món này không?”
Tầm mắt rốt cuộc chuyển đến gói to trước mặt, Hứa Ngôn Tâm nhìn gói đồ trên tay Hàn Trình Quang hai lần mới lắc lắc đầu.
“Không thích cái này, rất cay.”
Đặt nó về chỗ cũ, Hàn Trình Quang chọn một món khác không quá cay đưa tới trước mặt Hứa Ngôn Tâm.
“Cái này được.”
Được Hứa Ngôn Tâm đồng ý, Hàn Trình Quang ném nó vào xe đẩy.
Hứa Ngôn Tâm chọn đồ rất chậm cũng rất cẩn thận, nhất định phải nhìn kĩ hai ba lần, ngay cả thành phần món đồ cũng phải tinh tế xem xét hai lần, sau đó mới quyết định muốn hay không muốn, mà Hàn Trình Quang cũng một tay ôm Hứa Ngôn Tâm, một tay lấy những món mà y tinh tế chọn.
Chọn thức ăn xong, hai người đi đến khu vật dụng hằng ngày, ở nơi đó chọn cho Hứa Ngôn Tâm bàn chải đánh răng và khăn mặt.
Tiếp theo, Hàn Trình Quang lại kéo Hứa Ngôn Tâm đến bán quần áo, nhưng mua quần áo thì phải thử, mà y ôm hắn không buông tay, cuối cùng Hàn Trình Quang chỉ có thể nhờ nhân viên cửa hàng chọn giúp mấy bộ vừa người Hứa Ngôn Tâm, sau khi chọn hai bộ quần áo lại mua thêm hai hộp quần lót, lúc này mới đi tính tiền.
Dọc theo đường đi Hàn Trình Quang không để ý ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, dày mặt xem như không thấy ánh mắt người xung quanh, cứ ôm Hàn Trình Quang dạo một vòng trong siêu thị.
Trên đường trở về, hai người vẫn tư thế ôm vốn có, mỗi người trong tay mang theo một gói to.
Về đến nhà, không đợi Hàn Trình Quang đóng cửa, Hứa Ngôn Tâm liền nhanh chóng xoay người đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa kĩ.
Khoảng chừng đã đi dạo bên ngoài một vòng, cho nên khi về đến nhà khiến Hứa Ngôn Tâm an tâm hơn hẳn so với trước khi ra khỏi cửa, sau khi về nhà y không giống lúc trước nắm chặt áo Hàn Trình Quang không buông tay, mà chỉ theo phía sau hắn, cũng không cảnh giác ngó nghiêng bốn phía.
Bữa cơm tối này Hàn Trình Quang nấu khá phong phú, mà Hứa Ngôn Tâm cũng chỉ nhìn qua đĩa thức ăn một lần mới động đũa, không hề giống lúc chiều không ngừng lật mì xem xét, nhìn thấy điều này, Hàn Trình Quang mới nhận buổi chiều y xem mì là muốn kiểm tra.
Cơm nước xong, Hứa Ngôn Tâm lại đứng ở cửa phòng bếp nhìn Hàn Trình Quang rửa bát đũa, sau đó cùng Hàn Trình Quang đi phòng tắm rửa mặt.
Hai người cùng nhau rửa mặt, đánh răng, mà lúc đánh răng Hàn Trình Quang nhìn vào trong gương thấy Hứa Ngôn Tâm cũng đang nhìn mình, đột nhiên mặt có chút đỏ.
Sau đó, Hàn Trình Quang nắm tay Hứa Ngôn Tâm dắt về phòng, cùng y nằm trên giường.
Nằm trên giường Hứa Ngôn Tâm liền nghiêng người đối mặt Hàn Trình Quang, lại vươn tay gắt gao siết chặt góc áo của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.