Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân (Người Yêu Hoang Tưởng)

Chương 41:




Sau khi Hứa Minh Tâm hỏi xong thêm một câu, sư ngạc nhiên trên mặt Hàn Trình Quang khôi phục bình thường, nhìn Hứa Minh Tâm rồi mở miệng đáp:“Lần đầu tiên em nhìn thấy Tiểu Ngôn đã thích em ấy ngay, rồi sau đó biết em ấy có bệnh, em lại vẫn cứ bất tri bất giác mà yêu em ấy.”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, bất quá sau khi Hàn Trình Quang trả lời xong, Hứa Minh Tâm đích xác đã thở phào một hơi ở trong lòng.
Tựa lưng vào sô pha, Hứa Minh Tâm đan tay đặt ở trên đùi nhìn Hàn Trình Quang.“Cậu biết rõ Tiểu Ngôn có bệnh còn yêu nó.”
“Phải, em yêu em ấy, bất luận em ấy có bệnh hay không, bất kể dạng gì, em đều yêu.”
“Bệnh của Tiểu Ngôn cũng không thể trị tận gốc, thời gian về sau tùy thời đều có khả năng tái phát……”
“Thì sao chứ! Anh hai hôm nay vì sao lại nói với em như vậy.” Cắt ngang lời Hứa Minh Tâm, Hàn Trình Quang vô cùng nghi hoặc.
Hừ nhẹ một tiếng, Hứa Minh Tâm giật giật ngón trỏ.“Không có gì, chỉ là muốn xem xét coi lần sau lúc tôi đi gặp Tiểu Ngôn có nên dẫn cậu theo hay không thôi.”
“Anh hai!!!!”
Không hề nhìn Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm đứng lên.“Lần sau tới lúc đi tôi sẽ tới đón cậu, mấy ngày này hãy lo mà rèn luyện một chút đi! Nếu đến lúc đó Tiểu Ngôn nhìn chân cậu, phỏng chừng sẽ thương tâm tự trách.” Nói xong, Hứa Minh Tâm liền bỏ đi.
Lời Hứa Minh Tâm nói khiến lòng Hàn Trình Quang nhất thời rung lên, nhìn theo bóng lưng Hứa Minh Tâm vội hô một câu.“Cám ơn anh hai, em nhất định sẽ phục hồi triệt để!”
Câu nói của Hứa Minh Tâm làm cho Hàn Trình Quang hậm hực gần nửa năm có thêm chút phấn chấn, càng thêm liều mạng cố gắng luyện tập đi đứng, cho đến lúc chân rốt cuộc cũng khôi phục đến mức bước đi giống như trước đây, chỉ là nếu chạy nhanh thì vẫn còn đau nhức.
Bất quá cho dù như vậy, chuyên gia phục hồi vẫn rất khiếp sợ, luôn miệng khen Hàn Trình Quang hồi phục giỏi.
Mặt trời cứ mọc rồi lại lặn, cuối cùng Hàn Trình Quang cũng đợi được đến ngày đi gặp Hứa Ngôn Tâm.
Ngày đó mới sáng sớm, Hứa Minh Tâm đã gọi điện cho Hàn Trình Quang, nói cho Hàn Trình Quang biết giữa trưa sẽ xuất phát bảo Hàn Trình Quang chuẩn bị tốt.
Đến giữa trưa, Hứa Minh Tâm trực tiếp ngồi xe tới đón Hàn Trình Quang, đến sân bay rồi đăng ký.
Bay suốt một ngày một đêm, Hàn Trình Quang cơ hồ không tài nào nhắm mắt được, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó Hứa Ngôn Tâm chạy ra khỏi nhà, trong lòng liền lo lắng không biết có phải Hứa Ngôn Tâm tức giận vì mấy lời nói lúc ấy của hắn hay không, cho nên mới không muốn gặp hắn.
Máy bay đáp cánh, Hứa Minh Tâm trực tiếp gọi xe chở hai người đến trại an dưỡng của Hứa Ngôn Tâm, anh cũng biết kêu Hàn Trình Quang nghỉ ngơi là tuyệt đối không có khả năng, hơn nữa anh cũng rất muốn gặp Hứa Ngôn Tâm.
Nguyên nhân Hứa Ngôn Tâm không muốn gặp Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm không có nói cho Hàn Trình Quang biết, trong tư tâm, Hứa Minh Tâm không muốn Hứa Ngôn Tâm ở thế bị động như vậy, ở trong lòng anh, em trai anh là hoàn mỹ, là vĩ đại, anh không muốn Hứa Ngôn Tâm lúc đối mặt với Hàn Trình Quang cứ mang bộ dạng thật cẩn thận luôn lo lắng, anh cũng lại càng không chấp nhận Hàn Trình Quang bởi vì tình trạng của Hứa Ngôn Tâm mà âm thầm chậm trễ Hứa Ngôn Tâm.
Cho nên ngày đó anh hỏi Hàn Trình Quang tình cảm dành cho Hứa Ngôn Tâm, thậm chí vì không để cho Hứa Ngôn Tâm về sau yếu kém trong chuyện tình cảm, Hứa Minh Tâm đã quyết định trong lòng, nếu Hàn Trình Quang yêu Hứa Ngôn Tâm vào thời điểm không biết bệnh tình của nó, hoặc là có tâm lí khác thường đối với chứng bệnh của Hứa Ngôn Tâm, như vậy anh nhất định sẽ mang Hứa Ngôn Tâm đi, sẽ không cho Hứa Ngôn Tâm gặp lại Hàn Trình Quang, bởi vì em trai anh, đứa em mà anh đặt ở đầu quả tim, anh không muốn nó phải chịu cho dù chỉ là một chút ủy khuất.
Bên trong phòng khách, Hàn Trình Quang cùng Hứa Minh Tâm ngồi chờ, vì để cho Hứa Ngôn Tâm chịu gặp Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm chỉ nói với Hứa Ngôn Tâm là chỉ có một mình anh đến.
Đợi không đến mười phút, Hứa Ngôn Tâm đã được dẫn đến, Hứa Ngôn Tâm mặc bộ đồ bệnh mà xanh lá, đầu hơi cúi thấp đi ở phía trước, hai hộ sĩ theo sau.
Nhìn chằm chằm vào phía cửa ra vào, ngay khi cửa vừa mở ra, Hàn Trình Quang đã thấy được Hứa Ngôn Tâm bước vào. Gương mặt tái nhợt cùng bộ dạng gầy gò, Hứa Ngôn Tâm khiến người ta có cảm giác y dường như đã thay đổi rất nhiều, thần sắc dại ra, trong ánh mắt là sự mờ mịt cùng chết lặng.
“Tiểu Ngôn……” Trái tim kịch liệt nhói đau, Hàn Trình Quang khẽ đứng lên.
Đôi mắt vốn đang rũ xuống, Hứa Ngôn Tâm vừa nghe thấy tiếng kêu kia thân thể không khỏi cứng đơ lại, không dám tin ngẩng đầu liền thấy được Hàn Trình Quang, nhất thời vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
“Tiểu Ngôn –” Lòng cực kì khó chịu và đau lòng, Hàn Trình Quang bước nhanh đi về phía Hứa Ngôn Tâm.
Nhếch nhếch miệng, Hứa Ngôn Tâm có chút ngốc lăng, bất quá khi nhìn thấy Hàn Trình Quang đi tới chỗ mình, đột nhiên xoay người đẩy hộ sĩ ở sau ra rồi vội vàng chạy ra ngoài.
“Tiểu Ngôn……” Hứa Minh Tâm ngẩn người, vội vàng hô.
Hai vị hộ sĩ kia cũng không nghĩ tới Hứa Ngôn Tâm sẽ đột nhiên chạy đi, cũng bị hoảng sợ, miệng huyên thuyên nói một chuỗi câu dài, một hộ sĩ vội vã đuổi theo, một người khác vội vàng cầm lấy thiết bị trên người ấn thông báo.
Hàn Trình Quang thấy Hứa Ngôn Tâm chạy đi, trong lòng nhất thời hoảng loạn, nhìn phản ứng của hai hộ sĩ trong lòng càng thêm lo lắng, ngay lập tức đuổi theo sau.
Bởi vì chạy quá vội, chân Hàn Trình Quang có chút nhức, tốc độ không nhanh được nên càng thêm sốt ruột.
Chạy dọc theo hành lang, Hàn Trình Quang nhìn thấy ở chỗ vườn hoa có rất nhiều người tụ lại, rất nhiều người mặc đồ hộ sĩ vây quanh ở đó.
Trong lòng nhất thời có cảm giác không ổn, Hàn Trình Quang chạy nhanh tới, vừa đi vào liền nghe thấy tiếng Hứa Ngôn Tâm.
“Buông tôi ra, buông tôi ra –”
“Tiểu Ngôn……” Dùng lực đẩy hộ sĩ trước mặt ra, Hàn Trình Quang len người vào liền nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm bị hai nam hộ sĩ đè chặt bả vai, còn có một người đang dùng vải quấn quanh người Hứa Ngôn Tâm.
“Các người làm gì vậy!!!” Trong lòng phẫn nộ không thôi, Hàn Trình Quang không nghĩ tới bọn họ quá đáng với Hứa Ngôn Tâm như vậy.
Hàn Trình Quang kinh sợ vội vọt tới, tháo tay hai người đang giữ chặt Hứa Ngôn Tâm ra, lại đẩy vị hộ sĩ đang trói Hứa Ngôn Tâm sang.
“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn……” Một tay ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực, trong lòng Hàn Trình Quang khó chịu không thôi.
Mấy hộ sĩ bị đẩy ra nhìn Hàn Trình Quang kinh ngạc không thôi, đứng ở một bên không ngừng tuôn ngoại ngữ, bất quá Hàn Trình Quang không hề để ý tới, chỉ lo ôm Hứa Ngôn Tâm cởi bỏ mảnh vải trên người y ra.
Từ sau khi bị Hàn Trình Quang ôm lấy, Hứa Ngôn Tâm trầm mặc, đợi đến khi Hàn Trình Quang cởi bỏ mảnh vải trên người xong, Hứa Ngôn Tâm liền thò tay đẩy Hàn Trình Quang ra.
“Tiểu Ngôn — em còn giận anh sao?” Không nghĩ tới bị Hứa Ngôn Tâm đẩy ra, Hàn Trình Quang nhất thời thấp thỏm không yên.
Lúc này, Hứa Minh Tâm mang theo Martin đuổi tới, Martin nhìn tình huống của Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm, nói vài câu với mấy hộ sĩ kia, họ chậm rãi rời đi.
“Đừng đứng ở trong này, về phòng trước đi!”
Martin nói xong, Hứa Ngôn Tâm liền đứng lên khỏi mặt đất, sau đó cũng không thèm nhìn tới Hàn Trình Quang một cái, trực tiếp nhanh chóng bỏ đi.
“Tiểu Ngôn……” Đứng ở tại chỗ sửng sốt một hồi, Hàn Trình Quang nhìn bóng dáng  Hứa Ngôn Tâm càng chạy càng nhanh, trong lòng vô cùng bức bối khó chịu.
“Hàn Trình Quang, Tiểu Ngôn nó –” Nhìn vẻ mặt Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm có chút không đành lòng.
Bất quá Hứa Minh Tâm chưa kịp nói hết câu giải thích, Hàn Trình Quang đã liều mạng xách giò vội vã đuổi theo Hứa Ngôn Tâm.
“Anh không cần phải lo lắng, tôi dám cam đoan, Hàn Trình Quang tuyệt đối có thể dỗ dành được Hứa Ngôn Tâm.” Sờ cằm, Martin nhìn về phía Hàn Trình Quang rời đi, nói.
Hàn Trình Quang đuổi kịp Hứa Ngôn Tâm liền gắt gao đi theo sát phía sau Hứa Ngôn Tâm, cùng Hứa Ngôn Tâm trực tiếp đi tới phòng bệnh của y.
Sau khi vào phòng Hứa Ngôn Tâm muốn nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng bị Hàn Trình Quang luôn chú ý ở phía sau phát giác, cho nên khi Hứa Ngôn Tâm vừa muốn đóng cửa lại, Hàn Trình Quang đã bước lên chặn một chân ở giữa khe cửa.
Không thèm nhìn Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm định dùng sức đóng cửa lại.
“Tiểu Ngôn, chân của anh vừa mới khỏi……” Ngón tay cạy cạy khe cửa, Hàn Trình Quang nhìn Hứa Ngôn Tâm phía bên trong.
Bàn tay đóng cửa nhất thời sựng lại, lực đạo đẩy cửa của Hứa Ngôn Tâm hơi giảm đi.
Hứa Ngôn Tâm phản ứng, khiến Hàn Trình Quang vốn không yên lòng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng châm chước tình huống xem ra không quá mức tồi tệ.
Hứa Ngôn Tâm không dùng lực nữa, Hàn Trình Quang lập tức đẩy mạnh cửa ra,Hứa Ngôn Tâm hơi bị đẩy lùi về phía sau vài bước, cũng nhân cơ hội Hàn Trình Quang lẹ chân vọt vào phòng.
Sau khi bước vào, đầu tiên Hàn Trình Quang nhìn quanh bốn phía, phát hiện bài trí  bên trong bố trí không tồi, một gian phòng rất ấm áp thoải mái, bố cục và màu sắc bên trong  đều là dựa theo sở thích của Hứa Ngôn Tâm để thiết kế.
Sau khi Hàn Trình Quang vào phòng, chỉ thấy đầu Hứa Ngôn Tâm càng ngày càng cúi thấp, thậm chí còn đi đến một góc phòng  quay lưng về phía Hàn Trình Quang, bày ra bộ dạng không muốn thấy hắn.
“Tiểu Ngôn, đừng không để ý tới anh, anh nhớ em muốn chết luôn.” Hứa Ngôn Tâm cự tuyệt khiến Hàn Trình Quang nhíu nhíu mày, bất quá chỉ vài giây Hàn Trình Quang lại nhướng mày, bước nhanh đến trực tiếp không để ý Hứa Ngôn Tâm cự tuyệt, một tay kéo Hứa Ngôn Tâm ôm vào trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.