- Đây là thứ kiếm gì vậy. Đinh Tín sắc mặt tái nhợt, thời điểm nguy cơ y bất chấp tất cả, gầm một tiếng cắn răng cắn lưỡi phun ra một ngụm máu tươi lớn. Ngụm máu này là huyết tu vi của y, bên trong ẩn chứa thọ nguyên của y, cũng là ẩn chứa tu vi của y, sau khi phun ra, tu vi y lập tức giảm xuống, cần phải bế quan rất lâu mới có thể khôi phục được.
Gần như là cùng lúc với mà y phun ra, tiên huyết này lập tức biến thành hồng vụ rồi bị thân ảnh tử vụ trên đầu y hút đi. Ngay sau đó, Đinh Tín quát khẽ một tiếng.
- Tử khí đông lai! Theo lời nói của y truyền ra, trong chốc lát thân ảnh tử bào trên đầu của y đang đưa lưng về phía Mạnh Hạo, chỉ trong chốc lát đã chậm rãi xoay người, không thấy rõ gương mặt, nhưng lại có thể nhìn thấy trong đôi mắt đó một luồng tử mang!
Trong chớp mắt tử mang xuất hiện, toàn thân Mạnh Hạo bị chấn động mạnh, cảm giác đau nhức như thủy triều bao phủ toàn thân, bỗng nhiên hắn lùi lại, liên tục phun ra bảy tám ngụm máu tươi, toàn thân nổ vang, ý thức mơ hồ, như diều đứt dây, thân thể rơi thẳng xuống Bắc Hải, rồi chìm sâu xuống.
Đồng thời, hai thanh kiếm gỗ kia run lên, trong đó một thanh đã trở thành màu tím, trong phút chốc dường như không chịu sự khống chế của Mạnh Hạo, cuối cùng không đi tới trước, mà lại lộn ngược, rơi vào trong Bắc Hải.
Nhưngkiếm gỗ có tổng cộng hai thanh, Đinh Tín không tiếc tổn thọ, không tiếc nghịch chuyển tu vi mà dùng toàn lực triển khai thuật bảo mệnh, lại chỉ có thể nhằm vào một thanh kiếm gỗ, thanh kiếm thứ hai kia mặc dù run run, nhưng vẫn sắc bén như cũ không thể ngăn cản, trong chốc lát đã xuyên thấu tất cả, trực tiếp đâm vào ngực Đinh Tín. Sau khi thanh kiếm xuyên thấu bị dính máu tươi, lúc này mới mất đi linh lực khống chế, rơi vào trong Bắc Hải.
Chỉ là kiếm này mặc dù xuyên thấu, nhưng không đâm trúng tim, mà là bị ảnh hưởng bởi Tử khí đông lai kia, thêm Đinh Tín né tránh được chỗ yếu hại. Dù là như vậy, y vẫn là phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiên huyết trào ra từ lồng ngực, từ miệng.
Tóc tai y bù xù, chiếc áo trắng đã trở thành huyết sắc, lúc này, hai mắt Đinh Tín đỏ đậm, tay phải che ngực, gào thét phẫn nộ đến cực điểm. Từ khi y xuất đạo đến nay, dù có đánh nhau với người khác đi nữa cũng chưa bao giờ bị thương nặng đến mức này. Nay lại tại Triệu quốc hẻo lánh bị y khinh thường, cùng tu sĩ tiểu quốc bị y coi rẻ, đã buộc y phảixuất ra thủ đoạn bảo mệnh, còn tạo thành trọng thương như vậy. Lúc này, ánh mắt y âm trầm, cúi đầu nhìn về phía Bắc Hải.
- Dưới Tử Khi Đông Lai của Đinh mỗ, ngươi đã tuyệt khí bỏ mình, nhưng không đem thi thể ngươi chặt thành khúc, không đủ để trừng phạt tội ngươi dám làm tổn thương ta! Ngực Đinh Tín đau nhức, tu vi thọ nguyên của y lại càng là vì phun ra ngụm tiên huyết kia mf hao phí, lúc này, y đã rơi xuống Ngưng Khí tầng tám, sắc mặt tái nhợt, mang theo sự tức giận tột cùng. Y lấy ra đan dược rồi nuốt vào, nhưng rất nhanh liền biến sắc, cúi đầu nhìn lỗ máu ở ngực mình, ánh mắt lộ ra chút hoảng sợ.
- Linh lực của ta vậy mà rất nhanh đã bị tiêu tán đi từ miệng vết thương do thanh kiếm này tạo thành Việc này là lần đầu tiên Đinh Tín được gặp. Lúc này, y hít sâu, trong phút chốc y lại càng thêm để ý hai thanh kiếm gỗ trong tay Mạnh Hạo, cúi đầu không màng đến thương tích, đi thẳng về hướng Bắc Hải. Thân mình y nháy mắt liền nhập vào trong nước, muốn tìm thấy thi thể Mạnh Hạo cùng với hai thanh kiếm gỗ kia.
Tại nơi rất sâu của Bắc Hải, cơ thể Mạnh Hạo đang chậm rãi chìm xuống, hắn từ từ nhắm mắt, toàn thân bất động, giống như như đã chết vậy. Tử khí đông lai của Đinh Tín, nhất là được thọ nguyên và tu vi của y tiếp dẫn, uy lực mặc dù không mạnh bằng Trúc Cơ, nhưng cũng là một kích của Ngưng Khí đỉnh cao, Mạnh Hạo Ngưng Khí tầng tám, có chết cũng không có gì lạ.
Giờ đây, ngoại trừ một ngọn lửa không cam lòng mỏng manh đang thiêu đốt linh hồn hắn ra, toàn thân hắn đã buốt lạnh, có lẽ không thể chịu được bao lâu nữa. Mà khi ngọn lửa kia mất đi, thì thế gian này sẽ vĩnh viễn không còn Mạnh Hạo nữa. Ngôn Tình Hài
Kinh mạch của hắn đã đứt, máu thịt của hắn ảm đạm mất đi sinh cơ, đan hải của hắn dường như đã héo rũ....
Nhưng hắn không cam lòng, hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi. Chỉ là trong Tu Chân giới, cá lớn nuốt cá bé, không phải điều mà Mạnh Hạo hiện nay có thể chống cự hay phản kháng. Ngọn lửa sinh mệnh trong người hắn ngày càng u ám, theo thân thể hắn trầm xuống, theo thế giới tĩnh lặng này mà dần dần dập tắt đi.
Một tiếng thở dài từ trong Bắc Hải, tiếng thở dài này mang theo nỗi tang thương tột độ. Cùng lúc vọng lại, tại một hồ nước sâu trong Bắc Hải xuất hiện sóng gợn. Con sóng này quay về, dần dần bao phủ lấy cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho thân thể hắn trong phút chốc tán phát ra quang mang nhu hòa.
Theo hào quang tản ra, từng trận linh khí trong Bắc Hải từ bốn phương tám hướng mà ùa đến, không ngừng chui vào trong cơ thể của Mạnh Hạo, không ngừng tu bổ kinh mạch toàn thân hắn, từng tơ máu màu tím từ trong thất khiếu, từ lỗ chân lông mà thoát ra khỏi cơ thể hắn, rồi hòa tan vào trong nước.
Vết thương đã do Tử Khí Đông Lai gây ra trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, đã được loại bỏ hoàn toàn, thậm chí, những vết thương trước đó trong cơ thể hắn, cũng đều biến mất. Cùng với sự tràn vào của linh khí Bắc Hải, rất nhanh đã khiến hắn hồi phục lại như thường.
Một tiếng động lớn truyền ra trong cơ thể hắn, đó là kinh mạch toàn thân hắn đã được đả thông, cơ thể hắn vốn đã mất đi sức sống, nhưng hôm nay chỉ trong nháy mắt, lấy một tốc độ hồi sinh không tưởng, một lần nữa khôi phục sinh cơ trong hắn.
Đan hải trong cơ thể hắn vốn đã héo rũ, nhưng giờ đây trong tiếng nổ vang trời, cùng với lượng lớn ùa vào của linh khí, sóng cả lại một lần nữa tràn đầy, thậm chỉ còn mở rộng ra bên ngoài. Mặc dù tu vi của hắn trước kia chỉ là Ngưng Khí tầng tám, nhưng giờ đây đã tiến triển bội phần, thậm chí đã tiếp cận Ngưng Khí tầng chín.
Trong đan hải, miếng yêu đan kia nhấp nhô, tán phát ra từng luồng hào quangyêu dị, cùng với mỗi lần hào quang tràn ra, cơ thể Mạnh Hạo bởi vì cắn nuốt yêu đan mà sinh ra yêu khí, trong chốc lát đã bị yêu đan hấp thu, khiến cho hào quang của yêu đan này ngày càng yêu dị.
Mãi đến lúc Mạnh Hạo mở mắt ra.
Trong ánh mắt bình tĩnh của hắn, không hề có chút gợn sóng, không chút hoảng hốt, không chút kinh ngạc, lựa chọn một trận chiến ở Bắc Hải, Mạnh Hạo đánh cược lần này, Bắc Hải chi yêu có thể ra tay tương trợ.
Mạnh Hạo mở mắt ra, chậm rãi đứng lên, dưới mắt hắn là một hồ nước trong veo, tưởng như có thể nhìn thấy đáy hồ, nơi này vốn là nơi tối đen của thế giới, nhưng trong đáy hồ lại tồn tại không ít cát bạc, quang mang mỏng manh phát ra, khiến cho nơi này thoạt nhìn có chút mờ ảo.
Ở nơi mịt mù này, Mạnh Hạo nhìn thấy một con thuyền.
Chiếc thuyền này trông tàn tạ, an tĩnh chìm dưới đáy hồ, nhìn chiếc thuyền này Mạnh Hạo chợt nhận ra, nó chính là chiếc thuyền năm đó hắn vượt biển.