Ngã Dục Phong Thiên

Chương 119: Trên cả Vô Hạ




Cỗ hấp lực điên cuồng trong cơ thể hắn cũng chậm rãi biến mất.
Mạnh Hạo cũng không hối hận vì quyết định của bản thân, có một số việc, nếu hắn không thể làm, bởi vì hắn không muốn có lỗi với bản thân.
Huyết cầu mà Thượng Quan Tu luyện hóa dân chúng ba huyện dưới Đại Thanh Sơn, sau khi bị tay phải Mạnh Hạo điểm một chỉ, thì dần dần tiêu tán, hóa thành lượng lớn huyết khí tản ra, rơi vào trong ba huyện.
Đối với dân chúng ba huyện mà nói, bọn họ giống như hôn mê hai thán, giờ phút này sau khi đều tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân suy yếu chứ không có trở ngại gì. Chỉ là bọn họ không biết rằng, gần hai tháng này, từng người bọn họ trong vô hình đã bị tổn thất năm năm thọ nguyên bản thân.
Chuyện này, Mạnh Hạo nhìn thấy cũng không có cách nào, trong trầm mặc hắn chỉ than nhẹ một tiếng, phất phất tay áo quay người rời đi.
Mạnh sư huynh, Thượng Quan Tu Tiểu Hổ bỗng lên tiếng.
Từ nay về sau, thế gian không còn người này. Mạnh Hạo cũng không quay đầu lại, càng chạy càng xa. Trận chiến nơi đây khó có thể thoát khỏi sự chú ý của ba đại tông môn. Hắn cũng đã đoán được ba tông môn kia để cho Thượng Quan Tu bố trí đại trận ở chỗ này, hẳn là có liên quan tới mình. Bọn họ chắc cũng đã có ước định, Thượng Quan Tu muốn túi trữ vật của mình, còn ba đại tông môn thì muốn người, mà giờ hắn còn chưa nghĩ ra đối sách, cho nên cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, suy ngẫm một chút đối sách.
Tiểu Hổ không nói gì, nhìn Mạnh Hạo đi xa, hồi lâu sau trong mắt thoáng hiện vẻ kiên định quyết đoán.
Mạnh Hạo ngươi có thể không động tâm với chí bảo của ta, Đồng Hổ ta đây mặc dù không phải là người tốt, nhưng ngươi hãy yên tâm, một đời này, ta tuyệt sẽ không làm điều gì có lỗi với ngươi. Tiểu Hổ xoay người, nhìn thoáng qua cha mẹ ở trong huyện thành phía xa, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, nhưng rất nhanh liền biến mất, y cúi đầu, nhanh chóng bỏ đi.
Đúng vào lúc đó, trên bầu trời có vài đạo cầu vồng gào thét mà đến, kẻ đi đầu chính là Lưu Đạo Vân của Phong Hàn Tông.
Mạnh Hạo, ngày hôm nay ngươi trốn không thoát đâu!
Mạnh Hạo nhíu mày, hóa thành một dải cầu vồng nhanh chóng đi xa, nhờ vào dư uy sắp tiêu tán của Ngưng Khí tầng mười, tạo ra khoảng cách nhanh chóng đi xa khỏi đám người kia. Hắn đã nhìn thấy ở phía xa, bóng dáng đệ tử của ba đại tông môn xuất hiện ngày càng nhiều. Có lẽ những Trúc Cơ cùng lão quái Kết Đan kia cũng không thể xác định mình sẽ xuất hiện ở chỗ này hay không, cho nên để đám đệ tử lưu lại chung quanh đây, chỉ cần bản thân thật sự hiện ra thì đám người đó sẽ rất nhanh lao tới.
Thế lực sau lưng Thượng Quan Tu thật không nhỏ, Thiên Hà phường này Khó trách có thể làm cho người của ba đại tông môn dù đã sớm tới, nhưng không tới gần, mà phải chờ sau khi phát hiện dao động của pháp thuật tiêu tán rồi mới xuất hiện. Có lẽ ước định như vậy là bởi vì Thượng Quan Tu cũng có bí mật, không muốn cho kẻ khác biết được, cho dù là người Thiên Hà phường thì gã cũng phải cẩn thận. Chỉ là không biết mấy năm nay gã làm thế nào mà giấu được Thiên Hà phường.
Ra khỏi Đại Thanh sơn, vượt qua Bắc Hải, lại vượt qua tiếp một dải núi hoang liên miên, chính là hướng đi về Kháo Sơn Tông.
Trong dãy núi hoang liên miên này, có một ngọn bán sơn, Mạnh Hạo tăng nhanh tốc độ, nhưng thần sắc âm tình bất định, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn về mảnh mai rùa trong tay.
Mảnh mai rùa này lớn bằng lòng bàn tay, các viền cạnh không đồng đều, hiển nhiên đây là một mảnh vỡ của một cái mai rùa.
Phía trên viết từng hàng chữ nhỏ dày đặc, nếu nhìn bằng mắt thường thì thấy vô cùng mơ hồ, chỉ có rót linh lực vào hai mắt mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ được.
Tu Chân Giới này, thực sự có thứ gọi là Hoàn Mỹ Trúc Cơ ư!
Mạnh Hạo thở dốc, cái mai rùa đó là lấy ra từ túi trữ vật của Thượng Quan Tu.
Trên mai rùa này có ghi lại hai loại phương pháp luyện chế đan dược, một cái là Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, còn lại là Hoàn Mỹ Kim Đan.
Tấm mai rùa này cũng viết rất rõ ràng, Trúc Cơ của Tu Chân Giới, cũng không chỉ có ba loại là Vô Hạ, Hữu Khuyết và Toái Bàn, mà còn tồn tại loại thứ tư, cũng chính là Hoàn Mỹ Trúc Cơ. Loại Trúc Cơ này cực kỳ hiếm thấy, thiên địa hiếm có, vạn năm mới thấy có một Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhìn kỹ mai rùa trong tay, hắn nghĩ tới những lời Thượng Quan Tu nói trước khi chết, nghĩ tới sự tiếc nuối của gã vì trúng độc mà không thể Trúc Cơ, cùng với nỗi oán hận ngập trời dành cho mình.
Mạnh Hạo trầm ngâm, đối với Trúc Cơ, năm đó hắn ở trong Pháp các nội môn của Kháo Sơn Tông, đã từng xem qua không ít giới thiệu.
Trúc Cơ, có nghĩa là ngưng tụ đạo đài ở trong đan hồ, bởi vì Trúc Cơ có thể tăng thọ nguyên, cướp đoạt tạo hóa thiên địa, nghịch thiên cải biến, cho nên đạo đài sẽ không hoàn mỹ, sẽ tồn tại những lỗ hổng, vì vậy mới phù hợp đại đạo thiên địa. Cái gọi là có được có mất, có nhập có tán, trở thành một bộ phận của thiên địa tuần hoàn, cho nên mới được phép xuất hiện trên thế gian.
Ba tiểu cảnh giới Sơ, Trung, Hậu trong Trúc Cơ sẽ lần lượt ngưng tụ ra chín tòa đạo đài, mỗi tòa đạo đài sẽ có một lỗ hổng, tổng cộng có chín lỗ, thì được gọi là Vô Hạ Trúc Cơ. Dạng tu sĩ Trúc Cơ này vì đạo đài có ít lỗ hổng, linh khí trong vô hình tán đi không nhiều lắm, sau khi trường kỳ thổ nạp, bản thân sẽ càng trở nên cường đại, vượt qua các Trúc Cơ khác.
Có thể nói, ở Tu Chân Giới hiện tại đó là một dạng mạnh nhất trong Trúc Cơ. Loại Trúc Cơ này cần phải có công pháp đặc thù, tựa như Ngưng Khí quyển của Thái Linh Kinh, hay như mấy đại kinh thư khác mới được. Chỉ là những kinh thư này chỉ để lại dấu vết lưu truyền trong Tu Chân Giới, một khi xuất hiện, sẽ dẫn tới một hồi tinh phong huyết vũ, Kháo Sơn Tông chính là vì thế mà giải tán.
Nếu như không có những loại kinh văn này, muốn đạt được Vô Hạ Trúc Cơ, cần phải có tư chất kinh người, trông chờ vào tạo hóa mới có cơ hội đạt tới. Thường chỉ có những hạng người là thiên kiêu chi tử kia mới lựa chọn phương hướng phát triển này.
Nếu như lỗ hổng trên đạo đài Trúc Cơ tăng thêm một, tức là ở Trúc Cơ hậu kỳ vượt qua chín, đó được gọi là Hữu Khuyết Trúc Cơ. Loại Trúc Cơ này, tuy kém hơn Vô Hạ nhưng cũng không thể coi thường, thường thường thì chỉ có đám đệ tử của đại tông môn mới có thể làm được.
Kém nhất chính là Toái Bàn Trúc Cơ. Loại Trúc Cơ này khi tu luyện đến hậu kỳ, thì lỗ hổng trên chín tòa đạo đài thường vượt qua mười tám lỗ. Bởi vì số lượng lỗ hỏng quá nhiều, nhìn đạo đài dường như sắp vỡ vụn, cho nên mới đặt cái tên này, mà loại này luận về tốc độ tu hành hay là chiến lược đều yếu hơn không ít, ngay cả cơ hội Kết Đan, cũng thấp đi rất nhiều.
Mạnh Hạo trầm ngâm, nhìn chằm chằm vào mai rùa trong tay, bởi vì dựa theo cách nói này, một khi luyện chế được Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, sau đó sử dụng, thì sẽ có một chút tỷ lệ trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ. Thứ gọi là Hoàn Mỹ Trúc Cơ có nghĩa là đạo đài không..... một lỗ hổng, như vậy cũng chẳng khác gì có vào mà không có ra, nghịch thiên tu hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.