Ngã Dục Phong Thiên

Chương 121: Thiên Cơ lão nhân(2)




Lúc này Lưu Đạo Vân đang bay rất nhanh, lúc trước bị Mạnh Hạo bỏ xa, làm cho gã chỉ nhìn thấy bóng lưng Mạnh Hạo nhảy vào trong rừng núi, ánh mắt gã liền lộ ra một cỗ hận ý cùng sát cơ mãnh liệt.
Gã hận Mạnh Hạo thấu xương, huyết án mà thanh ngân thương kia gây ra, khiến cho gã dường như trở thành truyện cười trong Tu Chân Giới ở Triệu quốc, bị người người lưu truyền, thậm chí suýt nữa làm cho hai đại tông môn huyết chiến, tuy trận chiến này vẫn chưa diễn ra, nhưng cái giá gã phải trả cực thảm.
Nhớ tới một màn trước mặt trưởng lão của ba đại tông môn, bản thân bị trói treo trên phong trụ, bị người dùng hỏa lân tiên đánh liên tục gần trăm roi, dưới sự đau đớn và thê thảm đó, hận thù của Lưu Đạo Vân đối với Mạnh Hạo càng thêm điên cuồng.
Từng roi từng roi trầy da tróc thịt, đau nhức thấu tận xương cốt, khiến cho Lưu Đạo Vân đến bây giờ vẫn thường xuyên giật mình trong đêm, mỗi lần như vậy, sát tâm của gã với Mạnh Hạo cũng đã mãnh liệt đến cực điểm.
Khác với người ngoài, Lưu Đạo Vân hoàn toàn không có ý định bắt sống, dự tính của gã chỉ có một, đó là giết Mạnh Hạo!
Cho dù sau khi giết chết người này khiến cho tông môn không vui, nhưng gã cũng đã sớm làm xong chuẩn bị rời khỏi sư môn. Cùng lắm thì sau khi giết Mạnh Hạo, gã rời khỏi Tu Chân Giới ở Triệu quốc, Nam vực rộng lớn, Tu Chân quốc khắp nơi, đặc biệt khu vực trung tâm lại càng đông đúc, dựa vào tu vi Ngưng Khí tầng chính của gã, không tin không có chỗ cho gã dung thân. Chờ sau khi tu vi thành công, gã nhất định phải trở về giết Triệu quốc, hủy diệt Phong Hàn Tông, rửa sạch mối huyết cừu bị roi quất năm xưa.
Lúc này tốc độ gã cực nhanh đã triển khai toàn lực, gã muốn đến trước cường giả Trúc Cơ cùng lão quái Kết Đan trong tông môn, tìm được Mạnh Hạo đem đánh chết.
Mạnh Hạo ngươi cho dù có trốn, cũng không có chỗ nào có thể trốn được! Trong mắt Lưu Đạo Vân sát khí mãnh liệt, nghĩ tới thanh hao phí linh lực mà mình mượn về trong túi trữ vật, sát bảo kinh người, việc giết chết Mạnh hạo càng chắc chắn hơn.
Bước vào núi hoang, Lưu Đạo Vân đứng trên tinh kiếm, quan sát tứ phía, rồi dựa vào tu vi Ngưng Khí tầng chín cùng thân phận đệ tử nội môn của mình, dùng ngọc giản truyền tin thông báo cho tất cả đệ tử tông môn nơi này đi vào núi hoang tìm kiếm, một khi thấy Mạnh Hạo, lập tức báo cho mình.
Không lâu sau, Lưu Đạo Vân đang trượt trên không trung bỗng vỗ trong túi trữ vật, trong tay gã xuất hiện một quả ngọc giản đang phát sáng, nhanh chóng đặt lên mi tâm, một lát sau Lưu Đạo Vân dữ tợn cười một tiếng, lập tức đổi phương hướng, đuổi theo phương hướng mà đệ tử báo đến trong ngọc giản.
Chỉ sau nửa nén nhang, khi Lưu Đạo Vân tiến tới gã liếc mắt đã thấy được Mạnh Hạo đứng trên bảo phiến, một kiếm đâm xuyên qua mi tâm của một gã đệ tử Phong Hàn Tông.
Dường như ngay khi gã nhìn thấy Mạnh Hạo, thì Mạnh Hạo cũng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Lưu Đạo Vân, âm thầm nhíu mày. Lúc trước hắn cảm thấy trái tim đột nhiên đau nhức tựa như bị một bàn tay vô hình nào đó bắt lấy, sau đó hắn luôn có loại cảm giác bản thân đang bị ánh mắt nào đó theo dõi. Trên đường bay nhanh, hắn cũng dần phát hiện ra bốn phía xuất hiện không ít bóng dáng tu sĩ ba đại tông môn.
Vừa rồi không thể tránh đi, tuy hắn ra tay rất nhanh đem mấy người đối phương giết hết, nhưng vẫn để cho tên đệ tử của Phong Hàn Tông kia dùng ngọc giản truyền tin báo tin đi.
Mạnh Hạo! Lưu Đạo Vân gầm nhẹ lên một tiếng, tay phải bấm pháp quyết, lập tức phi kiếm dưới chân kêu lên một tiếng rồi rời khỏi hai chân của gã, bắn thẳng về phía Mạnh Hạo.
Để xem hôm nay ngươi làm sao có thể trốn, Lưu mỗ nhất định phải khiến ngươi bầm thây vạn đoạn, như thế mới giải được nỗi hận trong lòng ta! Lưu Đạo Vân nhìn Mạnh Hạo không hề chớp mắt, hai mắt đỏ ngầu, sát khí tràn ngập, nhìn một kiếm kia sắp đâm tới Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo lạnh lùng, đang định hành động thì nội tâm chấn động, một tia linh thức trong đầu vẫn chưa tán đi đã khiến cho Mạnh Hạo không chút do dự mà rút lui. Ngay lúc đó một kiếm kia chuẩn bị đâm tới thì đột nhiên một cỗ cuồng phong gào thét lao tới, đánh bay thanh kiếm kia khiến cho nó bay qua trước người Mạnh Hạo.
Cùng lúc đó, một thân ảnh già nua bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đây. Đây là một lão giả trên người mặc một bộ trường bào màu lam, khuôn mặt có vài vết đồi mồi lấm tấm, nhưng hai mắt lại lộ ra tinh mang khiến kẻ khác sợ hãi.
Nhất là trong đôi mắt của lão như ẩn chứa nguyệt tinh, khiến cho kẻ khác có cảm giác như lạc vào bên trong. Trên trường bào màu lam của lão có một hoa văn kỳ dị, hoa văn này hình tứ giác tựa như một cái tế đàn, trung tâm là một con mắt, so với hai mắt của lão giả này thì còn tràn ngập tà ý hơn.
Oán khí thật nặng nề. Lão giả đưa mắt nhìn về phía Lưu Đạo Vân thản nhiên lên tiếng. Khi lão nói thì linh khí bốn phía xung quanh Mạnh Hạo trở nên hỗn loạn, khiến thân thể của hắn như bị trói buộc, cái cảm giác trái tim bị vô hình bắt lấy lại lần nữa xuất hiện khiến cho sắc mặt Mạnh Hạo lập tức biến đổi, trong lòng khẽ nổ một tiếng vang.
Khi Lưu Đạo Vân nhìn thấy lão giả này, sắc mặt đại biến, thân mình lui về phía sau hai bước rồi lập tức ôm quyền.
Vãn bối Lưu Đạo Vân, bái kiến Thiên Cơ lão nhân.
Ngay trong lúc Lưu Đạo Vân đang hành lễ, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sáu bóng người. Tốc độ của sáu bóng người này cực nhanh, lúc trước còn ở phía xa, sau một cái chớp mắt đã xuất hiện nơi này.
Khi nhìn thấy sáu người này nội tâm Mạnh Hạo lập tức trầm xuống, bởi sáu người này hắn đã gặp qua. Đó chính là đám lão quái Kết Đan của ba đại tông môn của Triệu quốc khiến cho Kháo Sơn Tông phải giải tán, nhất là lão yêu bà kia, Mạnh Hạo vô cùng ấn tượng.
Ở đằng sau sáu người này, từng đạo quang mang nhanh chóng phóng tới, hơn mười thân ảnh này cũng không phải là trượt trên bầu trời mà là chân chính phi hành. Tiếng nổ vang lên quanh quẩn bốn phía làm cho đám chim thú trong núi hoang run rẩy, đám người này khi tiến đến bao lấy xung quanh, từng ánh mắt dần dần tập trung lên người Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, ánh mắt khẽ đảo qua, liền nhìn thấy cái tên tu sĩ Trúc Cơ tính nóng như lửa đã ra tay với mình ngày đó.
Uy áp mãnh liệt bao phủ tứ phương, sắc mặt Lưu Đạo Vân tái nhợt lùi về phía sau vài bước, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo sát cơ trong mắt tuy rằng đã được che giấu nhưng vẫn còn sự oán độc không thôi.
Mạnh Hạo trong lòng trầm xuống, nhưng biết hôm nay không thể tránh được cho nên thần sắc dần dần hồi phục, chỉ hít sâu một cái rồi nhìn đám cường giả Triệu quốc xung quanh, trầm mặc không nói.
Thiên Cơ đạo hữu không hổ là thần cơ diệu toán, lại có thể tới đây nhanh hơn cả chúng ta.
Trong sáu lão quái Kết Đan của ba đại tông môn, lập tức có một lão giả cười nói.
Tam tông các ngươi cũng không báo cho lão phu, thì lão phu chỉ còn cách là tự mình tính mà thôi.
Thiên Cơ lão nhân thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.