Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1383: Tô Yên




Loại bảo vật này, Mạnh Hạo đích xác không có nhiều lắm, cũng chỉ tầm hơn triệu khối mà thôi.
Dường như ngay khi hắc giác trùng do nữ tử nọ hóa ra nhả ra sương mù lùi lại sau, Mạnh Hạo ở giữa không trung bèn cười lạnh, tay phải nâng lên, hai khối linh tiên thạch bay ra, hướng thẳng về phía nữ tử nọ, phong tỏa đường lui của nàng ta. Sự xuất hiện của hai khối linh tiên thạch này, trực tiếp làm cho đám hắc giáp trùng tại nơi này, cuồng bạo.
Hắc giáp trùng bay ra từ mặt đất lúc này, đông chừng bốn năm mươi nghìn con, chi chít dày đặc, che phủ trời đất, xông thẳng vào nữ tử kia.
Cặp đồng tử của nữ tử kia co rút lại, mắt thấy sự điên cuồng của đám hắc giáp trùng này, nàng lần nữa xác định, vật có thể khiến cho những hắc giáp trùng này điên cuồng như thế, nhất định đã hiếm lại càng hiếm, lúc này bèn cắn răng, tiếp tục lùi về sau.
- Ta không tin, ngươi có thể có được loại bảo vật này! Nữ tử hít sâu một hơi, cười lạnh, đồng thời cũng rất động tậm đối với hòn đá màu đen này.
Ngay sau đó, Mạnh Hạo lại vứt linh tiên thạch ra. Lần này là năm khối, khi rơi xuống, nữ tử toàn thân loáng lên, hiểm trở né tránh.
Mặt đất chấn động, số lượng hắc giáp trùng, lúc này đã hơn tám mươi nghìn con, ầm ầm phóng đi.
Nữ tử lòng chợt run, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh.
- Ngươi còn có thể có bao nhiêu khối chứ!
Trả lời nàng, Mạnh Hạo liền vứt ra mười khối linh tiên thạch, ào ạt phóng tới, khiến cho nữ tử tránh nè càng chật vật, tuy nhiên nàng vẫn vững vàng như trước, ở chỗ Mạnh Hạo, loại đá này chẳng còn thừa lại là bao.
- Đợi tới khi đá trong tay ngươi không còn, trùng ở đây càng nhiều, kết cục của ngươi càng thảm! Nữ tử nghiến răng, không ngừng nói với bản thân, chỉ cần kiêm trì thêm một chút, chính là thắng lợi. Dù sao nàng có cách ẩn giấu khí tức, mà khí tức của Mạnh Hạo lại không thể tiếp tục ẩn giấu.
Tới lúc đó, đích xác sẽ như nàng ta nghĩ, chỉ cần chịu đựng qua được sự oanh tạch của linh tiên thạch, thắng lợi chính là nàng ta.
- Hắn sắp hết rồi, nhiều nhất cũng còn mấy chục khối! Nữ tử nghiến răng, không ngừng né tránh, bởi vì hắc giáp trùng xung quanh quá nhiều, lại chịu sự công kích, khiến nàng ta trông vô cùng chật vật.
Mạnh Hạo đứng ở trên không trung, xung quanh không một bóng trùng, nhìn nữ tử di chuyển ở trong đám hắc giáp trùng đông tới kinh người kia, Mạnh Hạo vung tay, năm khối, năm khối, năm khối…
Chỉ mấy nhịp thở, hơn bốn mươi khối linh tiên thạch bị Mạnh Hạo vứt ra. Mỗi một khối đều khiến cho hắc giáp trùng điên cuồng, mỗi một khối đều khiến cho nữ tử mặt mày biến sắc.
- Không thể nào, sao lại vẫn còn! Nữ tử vội vàng né tránh, những linh tiên thạch kia, giống như ám khí, bắn thẳng về phía nàng với tốc độ xé gió. Nàng cũng đã từng nghĩ sẽ mượn đó để thu lấy, nhưng ánh mắt điên cuồng của đám hắc giáp trùng xung quanh, khiến nàng ta không hề nghi ngờ rằng, một khi mình thu lấy, chỉ e bản thân ngay lập tức sẽ bị đám trùng này xé xác.
Nàng chỉ có thể tránh né, mà Mạnh Hạo thì cứ vứt linh tiên thạch, lại như đang thao túng đám trùng, làm cho đám trùng này truy sát nữ tử kia.
- Chết tiệt, chết tiệt! Nử tử trong lòng hoảng hốt, lúc này nàng thậm chí có chút hối hận, trước đó không nên lỗ mãng đuổi Mạnh Hạo. Nếu như hai người ở cùng nhau, thì cũng sẽ không gặp nguy cơ như thế này.
Nhưng thời gian trôi qua… mười khối, hai mươi khối, ba mươi khối, bốn mươi khối… Khóe miệng nử tử rỉ máu, trong quá trình trốn tránh, mắt nàng vẫn không thôi chừng Mạnh Hạo đang ở trên không liên tiếp quảng linh tiên thạch xuống, không ngừng không nghỉ. Lòng tin của nàng dần dần bị dao động.
- Loại đá này rốt cuộc hắn có bao nhiêu khối đây!! Nữ tử trơ mắt nhìn vô số linh tiên thạnh vù vủ bay tới, dần dần, da đầu trở nên tê dại, nhất là khi những khu vực nàng có thể di chuyển ở xung quanh ngày càng ít đi, nàng mở to mắt, cảm thấy khó tin cùng hoảng sợ.
- Không thể nào!! Nữ tử thất thanh, lần này, nàng gần như không thể tin vào mắt mình, nàng thấy hơn ba trăm khối linh tiên thạch, giống như từng mũi tên nhọn, vun vút bay tới.
- Linh thạch, ta có cả đống! Mạnh Hạo tiền của dồi dào, nội tâm ngạo nghễ, cảm giác dùng thứ linh tiên thạch còn quý hơn tiền này để đập người, khiến hắn cảm thấy đặc biệt bá đạo.
Nhất thời kích động, hắn liền vứt ra hơn ba trăm khối, che phủ đất trời, trực tiếp hướng về nữ tử, linh tiên thạch nhiều như vậy, trực tiếp khiến cho mặt đất run rẩy, vô số hắc giáp trùng bay ra, trong đó còn có không ít con, thậm chí có thể so bì với Cổ Cảnh. Khi dao động khủng bố tỏa ra, số lượng hắc giáp trùng che kín trên bầu trời cũng đã vượt quá trăm ngàn con!!
Nữ tử lộ ra sự khủng hoảng và chấn động, nàng sao cũng không ngờ tới, Mạnh Hạo vậy mà lại có thứ bảo vật có thể khiến cho Quỷ Nhãn Trùng điên cuồng, hơn nữa còn… nhiều như vậy!!
Lúc này, mấy trăm khối linh tiên thạch vây quanh, hơn trăm ngàn con hắc giáp trung ở xung quanh, đã sớm điên cuồng tới cực điểm, con mắt đỏ ngầu, rít gào vang trời, thậm chí nội bộ còn tự giết lẫn nhau, xông về phía nữ tử. Nàng tin rằng, trong cuộc tranh đoạt này, bản thân đã ở thế đầu thương ngọn giáo, nhất định sẽ trực tiếp bị xâu xé.
Nữ tử dữ dằn nghiến răng, ánh mắt quyết đoán, khi hắc giáp trùng ở xung quanh vừa ập tới, thân thể nàng liền hóa thành sương mù, nháy mắt, biến hóa từ hắc giáp trùng thành tu sĩ, nâng tay phải, hướng về phía mặt đất, đánh cách không một cú.
Một đòn này, không biết nàng đã thi triển thần thông gì, mà ở phía dưới, bỗng hóa ra một cây gỗ cực lớn!
Cây gỗ này cao to phải ngàn trượng, hình chóp, phía đáy là đỉnh nhọn sắc bén, cự mộc theo một chưởng kia mà ầm ầm giáng xuống, nháy mắt, đã chạm mặt đất. Giống như cây đinh, trực tiếp ghim vào đất.
Tiếng nổ ngập trời, khắp mặt đất đều chấn động, chiếc đinh gỗ cực lớn này bỗng lún xuống, thoắt cái đã lún được phân nửa.
Ngay sau đó, một tiếng gầm thét thê lương từ trong mặt đất truyền ra. Khắp mặt đất dường như muốn sụp đổ, vô số dược thảo bị dày xéo, tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, vang vọng khắp Tiên Khư.
Mạnh Hạo da dầu tê rần, hắn vừa nhìn liền biết được, dưới mặt đất, rõ ràng là một con hắc giáp trùng khổng lồ, lúc này chiếc đinh kia giống như đang ghim lên thân con hắc giáp trùng này. Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Mạnh Hạo không hề chậm trễ, thân thể bỗng nhiên bay thẳng lên tinh không hư vô. Trăm nghìn con hắc giáp trùng kia lúc này như hồi phục thần trí, từng con quay mình lại, không để ý gì tới nữ tử nọ nữa, mà bay thẳng về phía cây đinh kia.
Nữ tử áo hồng, sắc mặt lúc này cũng đã tái nhợt, hít vào một hơi, thoắt cái bay ra, giống như Mạnh Hạo, đều lựa chọn lập tức rời khỏi.
Hai người hóa thành cầu vồng, mới bay ra chưa được bao xa, một tiếng gầm giận dữ từ mặt đất truyền ra, thanh âm mạnh mẽ truyền vào trong tai Mạnh Hạo, khiến hắn như bị trọng thương, phun ra ngụm máu, tu vi trong cơ thể đều có chút rối loạn. Mạnh Hạo phải cưỡng ép áp chế lại.
Nữ tử kia cũng loạng choạng, phun ra ngụm máu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, quay đầu lại nhìn mặt đất của dược viện, khẽ lẩm bẩm một câu.
Nhưng cụ thể nàng lẩm bẩm cái gì, Mạnh Hạo không nghe rõ.
Lúc này trong lòng Mạnh Hạo chấn động, tăng nhanh tốc độ, nữ tử kia cũng biết đã gây họa, sắc mặt tái nhợt, cũng cắn răng chạy cho nhanh.
Tiếng gầm vang vọng làm dậy lên vô số dao động, mặt đất run rẩy, răng rắc xuất hiện từng vệt nứt. Những vệt nứt này đan khắp bốn phương tám hướng, mỗi một vệt khi toác ra đều động hơn trăm trượng, làm lộ ra khoảng vực sâu tăm tối ở trong.
Từng tia hàn khí từ trong vết nứt tràn ra, khiến cho vách khe nứt đều bị bao phủ bởi lớp sương lạnh.
Cùng lúc đó, tiếng rầm rầm truyền ra từ từng vết nứt, ngày càng dày đặc, ngày càng mãnh liệt, mấy hơi thở sau thì ầm vang đất trời, vô số hắc giáp trùng bất ngờ bay ra từ trong khe nứt, hợp lại với trăm ngàn con đang ở giữa không trung kia, hình thành một biển trùng mấy trăm nghìn con.
Hắc giáp trùng chi chít dày dặc làm tối đen một mảng, giống như có thể thay thế đất trời, trực tiếp bay lên, dưới ý điều khiển trong tiếng gầm kia, hóa thành một bàn thay lớn màu đen, đánh thẳng về phía Mạnh Hạo và nữ tử.
Tựa như… không chết không thôi!
- Đều tại ngươi, lúc trước đang yên lành hái thuốc! Mạnh Hạo liếc nhìn sau lưng, khi trông thấy bàn tay màu đen kia, da đầu lập tức tê dại, tức giận lên tiếng.
- Ta thích vậy đó, ngươi có thể làm gì, ta nguyện ý để đám Quỷ Nhãn Trùng truy sát, ngươi không muốn, nói với ta cũng vô dụng, ngươi nói với đám trùng kia đi! Nữ tử trong lòng run rẩy, nhưng lời lẽ nói ra vẫn không sửa được cái lối châm chọc.
Mạnh Hạo tức giận, hắn cảm thấy nữ tử này căn bản không nói đạo lý, hừ lạnh một tiếng, kim quang toàn thân lóe lên, tiên mạch trong cơ thể bạo phát, 123 tiên mạch tản ra mười thành tiên lực, thi triển kim bằng pháp, liền hóa thành đại bàng kim sắc, cánh vừa vỗ, tốc độ bạo tăng, vút cái đã bay xa.
Nữ tử lúc này cũng thi triển thủ đoạn bí ẩn, thân thể dần mơ hồ, tốc độ cũng bạo tăng.
Hai người một mạch bay ra khỏi mảnh đất dược viện đang cuồng bạo. Nhưng cho dù như thế, hắc giáp trùng sau lưng họ, vẫn điên cuồng bay đuổi theo, tốc độ không những không chậm, mà số lượng lại ngày càng nhiều.
Biển trùng như thế, giống như thú triều, tất cả tu sĩ trông thấy đều giật nảy mình, da đầu như toạc ra.
Tiếng ầm ầm ngập trời, Mạnh Hạo và nữ tử kia không ngừng chạy trốn, nhưng đám hắc giáp trùng này, lại không hề có ý định buông tha cho bọn hắn, càng đuổi càng hăng, tiếng gầm thét hung tàn vẫn luôn văng vẳng bên tai bọn hắn.
Mạnh Hạo nghiến răng, đổi phương hướng, đám hăc giáp trùng truy đuổi theo cũng chia làm hai, một nửa truy sát nữ tử áo hồng, một nửa truy sát Mạnh Hạo.
Nhưng cùng lúc Mạnh Hạo thay đổi phương hướng, nữ tử áo hồng kia hai mắt chợt lóe, thân thể mơ hồ liền hóa thành gần như trong suốt. Ngay khi nàng ta vừa biến hóa, biển trùng sau lưng như mất đi khí tức của nàng, rầm rầm thay đổi phương hướng, cùng truy sát Mạnh Hạo.
- Đấu với ta, ngươi vẫn còn non lắm! Tô Yên ta từ sau khi thức tỉnh, tại Đệ Bát Sơn chưa hề nếm qua chút thua thiệt nào, cho dù đi ngang qua Đệ Cửu Sơn, cũng không kẻ nào có thể khiến ta bị thiệt! Thần sắc của nữ tử lộ ra vẻ đắc ý, nhìn biển trùng mấy trăm nghìn con đang truy sát Mạnh Hạo, mắt hơi nháy, không có rời đi, mà đi theo.
- Đợi khi hắn thua, hắn vì giữ mạng, ta thêm chút uy hiếp, hẳn có thể vơ vét toàn bộ dược thảo hắn hai trước đó cùng với những khối đá màu đen kia về tay! Tô Yên tươi cười rạng rỡ, nàng vốn đã xinh đẹp, nay cười lên lại càng rạng ngời, mơ hồ còn có cái cảm giác lanh lẹ của tiểu hồ ly.
Nhất là ở khóe miệng nàng, còn có một cái nốt ruồi mỹ nhân nho nhỏ, lúc này cười lên, làm nàng càng thêm hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.