Sát khí quá mạnh, vừa mới xuất hiện lập tức cuốn lên bốn phương tám hướng. Mặt đất rung chuyển, bầu trời hư vô biến hoá không ngừng, từng tia chớp ầm ầm phủ xuống. Cả thế giới, vào giờ khắc này, tựa hồ đều bị sát khí nhuộm đẫm, trở nên tối đen.
Dường như pho tượng kia không còn là hình vẽ mà xuất hiện ngay trước mặt Đạo Thiên. Dường như Như Phong Giới này cũng không còn là Như Phong Giới, mà trở thành một thế giới như trong bức vẽ.
Mặt đất đen như mực, bầu trời cũng đen như mực. Nhưng trong không gian đen kịt này, Mạnh Hạo vẫn có thể nhìn rõ tất cả.
Hắn thấy được, thân ảnh áo đen đang khoanh chân tĩnh toạ trên pho tượng thời khắc này dường như động một cái, chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy lại khiến cho cả thế giới nổ tung. Thời gian như dừng lại, mọi quy tắc dường như đảo lộn. Căn nguyên trước mặt thân ảnh ấy dường như đều phủ phục, quỳ lạy.
Một luồng sát cơ mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt này, giống như một mũi tên nhọn, theo ánh mắt Mạnh Hạo đâm thẳng tới, đánh vào tâm thần của hắn, khiến thân thể hắn chấn động mạnh, mặt biến sắc. Đồng thời, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được một mối nguy hiểm khôn lường.
Mối nguy hiểm này, không phải đến từ Đạo Thiên mà chính là từ thân ảnh áo đen trong bức vẽ kia.
“Hắn là ai? Chí Tôn Pháp này là cái gì?” Nội tâm Mạnh Hạo chấn động mạnh. Chí Tôn Pháp của mỗi danh sách đều không giống nhau. Hắn cũng biết qua Chí Tôn Pháp của những danh sách khác, duy chỉ có Chí Tôn Pháp của Đạo Thiên này là khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Mạnh Hạo vẻ mặt ngưng trọng. Cảnh giới La Thiên Tiên làm cho hắn cảm nhận được thân mình cường hãn, cho dù là Đạo Thiên nếu không có Chí Tôn Pháp này, cũng không phải đối thủ của hắn.
Cho dù là Đạo Thiên đã chín lần vào Cổ, nhưng nếu đã là đường sai, thì dù có vào chín lần cũng vẫn là sai. Đường của Mạnh Hạo là đường La Thiên Tiên, thời viễn cổ chính là con đường Tiên Cảnh mạnh nhất.
- Trước kia ngươi đã từng nói, đường của ta là sai... Đạo Thiên nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt, chậm rãi lên tiếng.
- Đường của ta đích thật là đường sai. Điểm này bản thân ta cũng biết nhưng ngươi lại không biết, sở dĩ ta chọn cùng một con đường sai lầm này, hết lần này đến lần khác áp chế đột phá là bởi vì ta muốn đi theo con đường tu hành của người trong bức họa, trong Chí Tôn Pháp.
- Ta không biết tên của hắn, cũng không biết tranh cuộn này là cái gì... Ta chỉ biết, cuộn tranh này rất bình thường, căn bản chỉ là trang giấy bình thường, trục gỗ bình thường mà thôi. Nhưng điểm duy nhất không bình thường, chính là hình vẽ thân ảnh áo đen này.
- Nhờ có hắn cho nên tờ giấy, trục gỗ bình thường từ mục nát trở nên thần kỳ, phi phàm.
- Hắn là đại biểu của giết chóc, cả đời này ta chưa từng gặp qua sát khí kinh người như vậy. Cho nên, ta gọi hắn là Lục, mà trong tâm ta, hắn chính là sư tôn!
Đạo Thiên vừa nói, liền trực tiếp quỳ gối xuống trước bức tranh, thần sắc lộ ra vẻ cuồng nhiệt khó tả. Hắn cúi đầu thật sâu. Khi hắn cúi đầu, thân ảnh áo đen trên pho tượng trong tranh kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt.
Đó là một khuôn mặt tái nhợt, không chút biểu cảm, thậm chí tướng mạo cũng rất bình thường. Nhưng trong cái bình thường này lại lộ ra cảm giác băng hàn không cách nào hình dung...Hắn lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.
Chỉ một ánh mắt đã khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động ầm ầm. Hắn cảm nhận được một áp lực lớn bao phủ quanh hắn, thậm chí còn mạnh hơn so với biển thứ chín. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, cho dù lúc này là La Thiên Tiên cũng phải thối lui.
Hắn không muốn lui, nhưng dưới ánh mắt của nam nhân áo đen này lại không thể không lui.
Thậm chí sau khi thối lui, áp lực đến từ người trong bức tranh kia vẫn khiến Mạnh Hạo chịu không nổi, như muốn ép hắn phải quỳ xuống, phải khuất phục.
Mỗi một lần bước lui, Mạnh Hạo đều phát ra một tiếng gầm nhẹ. Khi hắn thối lui chừng 7, 8 bước, cặp mắt đã trở nên đỏ thẫm, thân thể cưỡng ép dừng lại. Mọi nơi trên thân thể vào lúc này đều rướm máu.
Nhất là hai đầu gối, run rẩy không ngừng, dường như sắp gãy lìa.
“Ta không ngờ lại bị một cuộn tranh bức lui. Người trong bức hoạ kia cho dù đã từng là đại năng thiên địa, thậm chí là Chí Tôn, nhưng bây giờ... chỉ là một cuộn tranh, dựa vào cái gì... mà khiến ta phải lui!” Mạnh Hạo vùng vẫy ngẩng đầu, trên mặt thần tình dữ tợn, thất khiếu chảy máu, khí tức của hắn chỉ trong một chớp mắt ầm ầm bạo phát.
- Đường của ta là đại tự do, đại tự tại. Trong thiên địa, ngoài phụ mẫu song thân, không người nào... có thể khiến cho Mạnh Hạo ta phải quỳ lạy. Ngươi là cái gì chứ! Mạnh Hạo giọng nói đã khàn khàn, gầm nhẹ một tiếng, nâng tay lên, trong cơ thể hắn, tu vi La Thiên Tiên giờ khắc này toàn bộ vận chuyển hợp thành một tiên mạch duy nhất, căng phồng lên, dường như tạo thành một cây cầu trong thân thể hắn.
Tay phải hắn ở trước người vung mạnh lên, cây cầu tiên mạch trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát, lực lượng mạnh mẽ nổ vang... trước mặt Mạnh Hạo, hoá thành... một cây cầu.
- Chí Tôn Kiều!
Chí Tôn Pháp của Mạnh Hạo vốn là cực mạnh. Sở dĩ nhìn thấy uy lực bình thường, không phải vì pháp này yếu, mà là tu vi của Mạnh Hạo không thể phát huy được bao nhiêu.
Nhưng giờ này, hắn ở cảnh giới La Thiên Tiên, một lần nữa thi triển Chí Tôn Kiều, hoàn toàn khác với lúc trước. Trong tiếng nổ ầm ầm, Chí Tôn Kiều phủ xuống, bầu trời rung chuyển, mặt đất vỡ vụn. Một cây cầu vô thượng, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, xuất hiện trong thế giới này.
Thoạt nhìn cầu này không còn là hư ảo mà trở thành một cây cầu thật, một cây cầu long trời lở đất, một cây cầu khổng lồ không cách nào hình dung. Dường như trước cây cầu kia, cả thế giới này chỉ chiếm một phần.
Một khí tức Chí Tôn tản ra từ cây cầu làm thế giới run rẩy, thiên địa sợ hãi. Mạnh Hạo cuối cùng cũng tại cảnh giới La Thiên Tiên hiển lộ được hơn một chút uy nghiêm của Chí Tôn Kiều chân chính.
Không những thế, trên Chí Tôn Kiều bất ngờ xuất hiện một số thân ảnh mờ ảo. Những thân ảnh này đều rất mơ hồ, tồn tại phân biệt ở những khu vực khác nhau trên Chí Tôn Kiều.
Mỗi một thân ảnh đều ẩn chứa uy áp kinh khủng, dường như đây là những người đã từng có tư cách bước lên tòa Chí Tôn Kiều này. Họ mặc dù không thể đi hết cây cầu nhưng vẫn lưu lại thần niệm đã từng là đại năng của thiên địa!
- Đạp Thiên... Kiều... Ngay chớp mắt khi Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo xuất hiện, trong hình ảnh, bên trên pho tượng, ánh mắt của thân ảnh mặc áo đen lúc rơi vào trên cây cầu kia, trong mắt không ngờ xuất hiện một chút hồi ức... lại truyền ra tiếng lẩm bẩm.
Thanh âm này dường như cũng ẩn chứa hồi ức, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
Một màn này cho dù là Đạo Thiên đã trải qua nhiều chuyện, đang quỳ lạy cũng phải ngẩng đầu lộ vẻ khó tin. Cuộn tranh này là của hắn, Chí Tôn Pháp này cũng là của hắn.
Nhưng cho dù là hắn, cho tới bây giờ, cũng chưa từng nghe thân ảnh áo đen trong cuốn tranh nói qua một lời nào.
Dường như Chí Tôn Kiều này xuất hiện đã đưa tới một chút biến hóa bất ngờ. Biến hóa này làm nội tâm hắn chấn động, đồng thời, Mạnh Hạo nơi đó, trong đầu cũng mờ mịt.
- Đạp Thiên Kiều? Mạnh Hạo vừa nhìn Chí Tôn Kiều vừa khẽ nói.
Đúng lúc này, bất thình lình, trong hình ảnh, thân ảnh áo đen trên pho tượng đột nhiên đứng lên, mang một đầu tóc dài, bước ra một bước về phía trước.
Một bước này làm nội tâm đ*o Thiên chấn động. Mạnh Hạo ở phía đối diện nhìn thấy rõ ràng, một bước này, trong lúc mơ hồ, dường như ẩn chứa một loại đạo nào đó, giống như Súc Địa Thành Thốn. Giống như ảo thuật, thân ảnh áo đen từ trong bức tranh đi ra, từ hư ảo trở thành chân thật, xuất hiện trên Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo.
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động. Hắn nhìn thân ảnh áo đen đứng trên Chí Tôn Kiều. Thần sắc của thân ảnh áo đen lạnh như băng nhưng lại mang theo hồi ức, không ngờ hắn bước từng bước một đi trên Thiên Kiều, càng đi càng xa, lướt qua từng thân ảnh, dường như muốn đi lên đỉnh của Chí Tôn Kiều.
Nhưng vào lúc này, bước chân của thân ảnh áo đen đột nhiên ngừng lại. Hắn đứng ở trên cầu yên lặng cúi đầu, nhìn xuống dưới chân, trên mặt hắn dần dần trở nên phiền muộn.
- Đạp Thiên Kiều không hoàn chỉnh...
- Ta, cũng không hoàn chỉnh...
- Năm đó... Khi hắn đứng trước mặt nàng, ta đã hoàn thành sứ mệnh, ta liền mang theo sự phiền muộn và đau thương xoay người rời đi. Lúc đó rõ ràng ta đã tiêu tán...
- Tại sao... ta còn tồn tại...
Thân ảnh áo đen lẩm bẩm. Hắn cười ha hả, nụ cười mang theo lạnh giá và sát khí ngập trời.
- Ta so với ngươi càng yêu nàng hơn!!! Thân ảnh áo đen cười điên cuồng. Hắn xoay người, vung tay áo, trong tiếng nổ “ầm ầm”, Chí Tôn Kiều không ngờ ở trước mặt hắn chợt sụp đổ. Nhưng theo sụp đổ này, thân ảnh áo đen cũng run rẩy, trong vẻ mặt hắn mang theo hồi ức, mang theo đau nhói. Khi hắn xoay người, thân ảnh của hắn cùng Thiên Kiều biến mất.
Lúc xuất hiện, hắn đã về lại trong bức tranh, tới trên pho tượng, một lần nữa cúi đầu.
Ngay lúc này, Đạo Thiên oa một tiếng phun ra máu tươi. Trong tiếng rầm rầm, toàn thân Đạo Thiên tuôn ra sương máu, dường như trong nháy mắt hắn bị một lực hút nào đó trong cuộn tranh hút đi một nửa sinh mệnh, khiến cho hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Hắn đã từng thi triển Chí Tôn Pháp nhiều lần nhưng chưa lần nào như lần này, giống như bị cắn trả.
Mạnh Hạo cũng phun ra máu tươi. Sau khi lui về phía sau, hắn cảm nhận được La Thiên Tiên đã sắp hết thời gian. Nguy cơ trước mắt, cặp mắt hắn lóe lên, hắn nâng tay vỗ một cái lên trán, chủ động thoát khỏi cảnh giới La Thiên Tiên. Khi Niết Bàn Quả từ mi tâm chui ra rơi vào trong tay Mạnh Hạo, khí tức của hắn lập tức giảm xuống, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt. Nhưng hắn đứng yên không động, thờ ơ nhìn Đạo Thiên.
- Ngươi còn muốn tiếp tục chiến sao! Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng.
- Ngươi sợ? Ngươi thời khắc này hẳn đã suy nhược đến cực hạn, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay! Đạo Thiên hô hấp dồn dập. Hắn nhìn cuộn tranh tiêu tán trước mặt rồi nhìn Mạnh Hạo, cười lạnh lên tiếng. Nhưng trong lòng hắn cũng có chút chần chờ, hắn không nắm chắc trạng thái cường hãn của Mạnh Hạo còn có thể xuất hiện hay không.
- Giết ngươi, Mạnh mỗ phải trả cái giá rất lớn. Ta chắc chắn sẽ bị thương nặng, trong Như Phong Giới này sẽ rất khó thu hoạch được gì. Bất quá nếu ngươi có ý muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Mạnh Hạo xoay chuyển ý niệm trong đầu, vốn định dùng bình tĩnh doaạ người, nhưng ý niệm vừa động liền nhíu mày. Hắn nhìn Đạo Thiên, nhấc tay lên, trong lòng bàn tay hắn, Niết Bàn Quả lấp lánh lấp lánh.
Hai mắt Đạo Thiên co rút lại, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo. Nếu Mạnh Hạo tỏ ra vẻ bình tĩnh, lập tức hắn sẽ đoán là Mạnh Hạo cố làm vẻ huyền bí. Nhưng Mạnh Hạo lại cau mày, cảm giác như hắn có chút bất đắc dĩ... Điều này lập tức làm cho Đạo Thiên lại cảm thấy có phần không đúng.
- Thử một lần sẽ biết! Đạo Thiên trầm mặc. Trong mắt sát cơ vừa nhoáng, thân thể trong chớp mắt đã chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.