Bảy ngày, thoáng một cái là qua, trung tâm Thánh Đảo, ngoài nhà gỗ, khi Mạnh Hạo nói rra câu nói sau cùng, tất cả tu sĩ cùng hung thú bốn phía, thảo mộc cũng tốt, chim bay cũng được, hay hoặc giả là con cá trong hồ kia, đều đắm chìm vào trong đó. Mạnh Hạo mặc dù đã ngừng, nhưng cảm ngộ của bọn họ vẫn còn tiếp diễn.
Mạnh Hạo chậm rãi đứng lên, nhìn tất cả sinh mạng ở bốn phía. Hắn trầm mặc chốc lát, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Cũng được, vốn là có duyên, ta sẽ giúp các ngươi một lần nữa. Mạnh Hạo nói, tay phải nâng mạnh lên, lập tức ngưng tụ lại tất cả tiên khí cùng linh khí xung quyanh, chớp mắt chấn động, nhưng lại chui vào trong đất của Thánh Đảo này, tẩm bổ cho bùn đất, khiến cho tất cả khu vực trên Thánh Đảo trong một cái chớp mắt ngưng chắc lại một cách vĩnh hằng.
Khiến cho nơi này chân chính trở thành thánh địa, trong tương lai, nơi này tu hành một ngày có thể sánh với ngoại giới một năm, thậm chí ở ngoài Thánh Đảo, tuy rằng hiệu quả yếu đi không ít, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những địa phương khác.
Làm xong những thứ này, Mạnh Hạo nhìn sâu nhà gỗ một cái, xoay người, đi vào hư vô, từng bước một rời xa, từ từ biến mất vô ảnh. Đại môn của nhà gỗ cũng chậm rãi tự đóng lại, như vĩnh hằng phong ấn hai pho tượng mặc trường bào màu đỏ, mỉm cười nhìn lẫn nhau một cách nhu hòa vậy.
Từ đó về sau, hết thảy khu vực trên Thánh Đảo đều có thể khai mở, duy chỉ có tòa nhà gỗ này, trừ phi có người có tu vi vượt qua Mạnh Hạo, nếu không, không có nhưng năng mở ra được.
Mạnh Hạo đi rồi, từ Thánh Đảo này đi Huyết Yêu Tông sơn cốc. Sơn cốc đó đã là cấm địa của Huyết Yêu Tông, không cho phép người ngoài bước chân vào. Nếu như Thánh Đảo là thánh địa của cả Nam Vực, thì tòa sơn cốc này, chính là thánh địa của Huyết Yêu Tông.
Huyết Yêu lão tổ đã tọa hóa. Ngoài sơn động này, Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Hắn ở bên trong sơn cốc suốt bảy ngày. Trong bảy ngày này, không có người nào của Huyết Yêu Tông có thể phát giác được, khiến cho Mạnh Hạo trong bảy ngày này rất an tĩnh.
Bảy ngày này, Mạnh Hạo lấy ra thanh niên dơi giống bộ dáng của mình ra từ túi trữ vật. Cưỡng ép sưu hồn, với tu vi của hắn, lại không có biện pháp nào lấy được một chút tin tức hữu dụng. Chỉ có thể biết được, thanh niên người dơi này, tựa hồ có khát vọng đoạt xá mãnh liệt đối với mình.
Mặt khác, trên người của nó, Mạnh Hạo đích đích xác xác cảm nhận được... Nghịch Linh khí tức. Điểm này sau khi Mạnh Hạo gọi Anh Vũ ra, có được sự xác nhận.
Anh Vũ cũng thật tò mò, cẩn thận nghiên cứu rất lâu, cuối cùng nói cho Mạnh Hạo biết, thanh niên áo đen này, trong huyết mạch... Có Nghịch Linh chi hồn tồn tại. Kết hợp đáp án này, Mạnh Hạo có được một sự suy đoán.
Con dơi Nghịch Linh của Như Phong Giới bị chó ngao đoạt xá, có lẽ là bản thân nó cũng không phải là hoàn chỉnh. Trong lúc suy tư, dưới khát vọng của chó ngao, Mạnh Hạo ném cho chó ngao thanh niên dơi này.
Chó ngao gầm nhẹ, trong nháy mắt triển khai dung hợp.
Bảy ngày sau, khi Mạnh Hạo ly khai sơn cốc, nơi nàycũng ngưng tụ vô tận tiên khí, công hiệu cũng tương tự như Thánh Đảo. Và ốc xá của chỗ này, cũng bị Mạnh Hạo phong ấn.
Hắn không biết lần sau mình trở lại là khi nào, nhưng hắn cũng có tư tâm, hắn hy vọng... Lần sau khi mình mang Hứa Thanh trở về, hết thảy vẫn như thường.
Từ Huyết Yêu Tông rời đi, Mạnh Hạo ở trong Thái Ách Cổ Miếu vung tay một cái, tạo nên một pho tượng mới, đó là... pho tượng Chó ngao.
Chó ngao, vốn là Huyết Linh, đến từ Huyết Tiên, mặc dù năm đó Huyết Tiên đó nếu xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, căn bản không phải là đối thủ của Mạnh Hạo. Nhưng Mạnh Hạo vẫn ở nơi này, trợ giúp chó ngao, tạo nên pho tượng, giống như quy tông.
Trong Miếu cổ, chó ngao xuất hiện, nó nhìn pho tượng của mình, nhìn Thái Ách Cổ Miếu, thần sắc có chút phức tạp.
Sau đó, Mạnh Hạo mang chó ngao, đi Vãng Sinh Động.
Vãng Sinh Động, vẫn giống như năm đó Mạnh Hạo rời đi, bao nhiêu năm rồi, vẫn có hết tu sĩ này đến tu sĩ khác, thử vãng sinh ở chỗ này, nhưng lại thất bại toàn bộ. Mạnh Hạo đi vào Vãng Sinh Động, hắn thấy được xương trắng trên mặt đất nhiều hơn một chút so với lúc trước. Trong sự trầm mặc, hắn đi sâu vào Vãng Sinh Động.
Ở chỗ sâu nhất, hắn đứng ở trước mặt vách tường đó, nhìn tường này, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, năm đó mình trước khi đi, cũng từng tới nơi này. Ở chỗ này, hắn thấy được một cánh cửa, tuy rằng giống như ảo giác, trong nháy mắt liền khôi phục như thường, nhưng Mạnh Hạo có thể xác định, mình không có nhìn sai.
Chỉ có điều với tu vi của hắn năm đó, không thể tìm ra đáp án, thời khắc này lần nữa đến đây, hắn đứng ở trước mặt vách tường này, cặp mắt lộ ra ánh sao.
- Không biết với tu vi của ta giờ này, có nhìn thấu đầu mối chỗ này hay không... Mạnh Hạo toàn thân tu vi ầm ầm bạo phát, cũng có ánh sáng xanh rực rỡ. La Thiên Đạo Tiên của hắn tinh tiến hơn so với trước. Quả Niết Bàn thứ ba dung hợp, cũng hòa tan trong đoạn thời gian này.
Theo tu vi của Mạnh Hạo tản ra, tay phải hắn nâng lên chỉ hướng về vách tường, lập tức toàn thân hắn hiện ánh sáng xanh, trực tiếp tràn ra, bắn thẳng tới vách tường. Trong phút chốc, đã đem chiếu rọi vách tường thành màu xanh.
Mạnh Hạo mắt không chớp, hắn nhìn thấy được, vách tường này không ngờ bắt đầu biến hóa, dường như nhúc nhích vậy, từ từ, một cánh cửa cổ xưa thương tang bất ngờ xuất hiện.
Nhưng nó lại bất ổn, khi thì hư ảo, khi thì ngưng thật, một loạt cảm giác âm trầm tán ra từ cánh cửa này. Mạnh Hạo chỉ hơi cảm thụ một chút, liền lập tức cảm thấy một cổ lực lượng cuồng bạo, dường như muốn chui vào trong cơ thể mình, bạo phát trên người mình.
Phảng phất có người đang rống giận, nói lời nói mà Mạnh Hạo nghe không rõ, lại như thanh âm lẩm bẩm của chúng sinh, quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng:
- Giả thần giả quỷ! Hắn nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nâng lên, đang muốn đẩy đại môn này ra, ầm một tiếng, khoảnh khắc tay hắn đụng chạm cùng đại môn này, cửa này nổ vang, nhưng lại không bị đẩy ra nửa điểm.
Mạnh Hạo nhíu mày, lần nữa dùng sức đẩy, đại môn vẫn như thế.
- Ngươi đẩy không ra... Đúng lúc này, bỗng nhiên, phía sau Mạnh Hạo truyền tới một thanh âm thương tang. Thanh âm này xuất hiện vô cùng đột ngột, với tu vi giờ này của Mạnh Hạo, không ngờ trước lúc này, không có chút khác biệt nào.
Mạnh Hạo bỗng nhiên xoay người, liếc mắt liền ở phía sau hắn, có một lão già. Lão già này tiên phong đạo cốt, mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo.
- Thủy Đông Lưu tiền bối! Mạnh Hạo sửng sốt, hắn lập tức liền nhận ra lão già này, chính là người đã vẽ cho mình... Thủy Đông Lưu!
- Cái cửa này, ngươi đẩy không ra, cũng không thể mở ra. Thủy Đông Lưu nhìn Mạnh Hạo, trong mắt mang vẻ tán thưởng, lên tiếng đầy vẻ thương tang.
- Phía sau cửa có cái gì? Mạnh Hạo không hỏi Thủy Đông Lưu vì cái gì xuất hiện ở nơi này, trên thực tế, theo tu hành, Mạnh Hạo đối với Thủy Đông Lưu năm đó trong trí nhớ, cũng có phán đoán, có thể nói là người làm hắn nhớ kỹ, là người của Quý gia không thể chặt đứt nhân quả, thì có thể tưởng tượng, tu vi của Thủy Đông Lưu này, nhất định là vô cùng cường hãn.
Thậm chí, đối với Mạnh Hạo mà nói, Thủy Đông Lưu... Có lẽ so với mình tưởng tượng còn mạnh hơn, điểm này hắn không có chứng cớ, chỉ là phán đoán cùng cảm giác.
- Thế giới kia... ngươi, tưởng nhìn một chút sao? Thủy Đông Lưu chậm rãi nói, tay phải nâng lên chỉ một cái, lập tức trên cánh cửa này xuất hiện một cái lốc xoáy.
- Đặt tay lên trên đó, ngươi liền có thể thấy được.
Mạnh Hạo ánh mắt nhoáng lên một cái, trầm tư một lát, tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, trực tiếp đặt trên lốc xoáy này. Vào lúc hắn đụng chạm lốc xoáy này, thế giới trước mắt đột nhiên biến hóa.
Hắn thấy được một phiến tinh không, một phiến thương mang vô tận. Nơi này không có Sơn Hải, không có tinh tú, có chăng chỉ là vô tận hư vô, nhưng trong hư vô này, Mạnh Hạo thấy được từng con bướm khổng lồ. Mỗi một con bướm, đều to lớn khổng lồ đến mức không cách nào hình dung, thậm chí Mạnh Hạo ở trên một số cánh bướm, không ngờ nhìn thấy được thế giới!
Chẳng những có thế giới, còn có tu sĩ!
Những con bướm này bay múa trong tinh không, có từng sợi tơ lan tràn ra từ trên người những con bướm này, phía sau chúng, bất ngờ có một phiến lục địa khổng lồ hơn.
Lục địa này, lại có hình dáng một người!!
Người này dang bị mấy con bướm này kéo động rầm rầm đi về phía trước trong tinh không. Nơi đi qua, hư vô vỡ vụn, tinh không sụp đổ, thương mang sụp xuống!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thế giới trước mắt chợt biến mất, khôi phục như thường, cửa trên vách tường vẫn còn tồn tại, nhưng lốc xoáy đã biến mất.
- Bọn họ, cũng sắp tới rồi...
- Từ 33 thiên ngoại đến đây, từ Nam Thiên Tinh đến, lúc Nam Thiên lệch vị trí, là lúc hạo kiếp... phủ xuống. Thanh âm của Thủy Đông Lưu quanh quẩn trong Vãng Sinh Động này. Mạnh Hạo quay đầu lại, thân ảnh của Thủy Đông Lưu đã không còn dấu vết, duy chỉ có thanh âm quanh quẩn, thật lâu không tiêu tan.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nhìn cửa trên tường, thời khắc này cũng từ từ tiêu tán. Cho đến khi vách tường khôi phục, Mạnh Hạo đứng ở chỗ đó rất lâu, rồi mang theo vẻ trầm tư, xoay người rời đi.
Có quan hệ đến chuyện cũ của Sơn Hải Giới, Mạnh Hạo biết rất nhiều. Còn có nguy cơ cùng hạo kiếp của Sơn Hải Giới giờ này, Mạnh Hạo vũng biết được. Hắn theo bản năng sờ một cái vào túi trữ vật, trong đó... Có gương đồng.
- Cái gì nên đến, không thể tránh thoát... nhưng trước khi hạo kiếp tới, ta còn có thể mạnh hơn một chút. Mạnh Hạo lẩm bẩm, lúc ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Đạo thượng cổ, trong mắt của hắn lộ ra vẻ mong đợi.
Trên Nam Thiên Tinh, thế giới thần hỏa dưới hồ đạo, là địa phương mà Mạnh Hạo khát vọng tới. Năm đó hắn ở nơi đó phế đi toàn bộ rời đi, liều nguy hiểm lớn, mới lấy đi một tia căn nguyên thần hỏa. Chính là một tia thần hỏa này, trở thành đòn sát thủ của Mạnh Hạo.
Mà giờ này, hắn muốn đi một chuyến thế giới thần hỏa dưới Hồ Đạo thượng cổ. Lần này... hắn không muốn chỉ là để mang đi một tia thần hỏa, mà là bỏ hết khả năng, mang đi hết, nếu có thể mang đi...
Như vậy đối với Mạnh Hạo mà nói, chính là một lần chiến lực tăng vọt!
Mang theo sự mong đợi, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên đi ra. Chó ngao ở phía sau, một người một chó, hóa thành cầu vồng, ầm ầm phá khai hư vô, chạy thẳng tới phương xa, tốc độ cực nhanh, khiến mây mù run rẩy, khiến bầu trời biến sắc. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, thân ảnh Mạnh Hạo liền bất ngờ xuất hiện ở khu vực bầu trời của Hồ Đạo thượng cổ.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn rất nhiều hồ đạo kia, ánh mắt rơi vào hồ đạo khổng lồ cuối cùng. Trong hai mắt hắn, lộ ra sự sắc bén, như đao nhọn vậy, lúc cất bước, như một đạo sao băng từ trên trời giáng xuống, nhấc lên tiếng rít, rầm rầm xông về trung tâm của hồ đạo!
Càng lúc càng nhanh, khoảnh khắc đã tới gần!
----------oOo----------