Ngã Dục Phong Thiên

Chương 153: Sợi dây đỏ trong cốc




Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt liền nửa tháng. Một ngày này, vào ban đêm, ánh trăng sáng rõ, trăng tròn cao cao giắt trên bầu trời, chiếu xuống ánh trăng nhu hòa, như ngân quang bao trùm mặt đất.
Càng chiếu rõ mỗi một nơi trong sơn cốc, nhất là sơn cốc nơi Mạnh Hạo ở lại. Sương mù bị ánh trăng chiếu vào liền chậm rãi quay cuồng, dần tạo thành một cơn lốc xoáy.
Giờ khắc này, bên ngoài sơn cốc, bảy người tu sĩ kia đã tới, tất cả đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào sương mù trong sơn cốc, lộ vẻ chờ mong.
- Đã đến giờ rồi Trong bảy người, lão già cưỡi cóc có tu vi cao nhất thấp giọng mở miệng, tại trong khi lão vừa nói ra thì sương mù dưới sơn cốc lập tức truyền ra từng tiếng ùng ùng
Thanh âm nặng nề truyền vào trong tai, làm cho trái tim như cũng bị đau đớn, tiếng ken két quanh quẩn trong sơn động, sương mù trong sơn cốc quay cuồng càng thêm mãnh liệt.
Thời gian trôi qua, tiếng rào rào càng ngày càng vang dội, sương mù dần trở thành một cơn lốc xoáy cực lớn. Mà sương mù bên bờ lốc xoáy thì dâng lên, như là có thể xâm nhập vào trong vách núi, làm cho vách đá núi như muốn hòa tan, chảy ra lượng lớn nham thủy.
Cùng lúc đó, một sợi dây thừng màu đỏ sậm, to bằng cánh tay, phía trên như là lây dính vô số máu tươi đột ngột xuất hiện, theo lốc xoáy cuốn tròn mà vang lên từng tiếng ong ong. Tại nháy mắt khi sợi dây đỏ xuất hiện thì tinh thần bảy người xung quanh kia liền lập tức rung lên.
Lão già cưỡi cóc thì hai mắt chợt lóe, lập tức cắn môi, phun ra một ngụm máu tươi, hai tay bấm quyết niệm chú, trong túi trữ vật lập tức bắn ra môt mảnh nhỏ màu đen.
Ngay sau đó, sáu người khác cũng cắn lưỡi phun máu ra, mỗi người đều có một mảnh nhỏ màu đen, rất nhanh ném ra, động tác của mỗi người đều rất thành thạo, hiển nhiên là đã rất quen thuộc chuyện này rồi.
Lúc này, máu tươi mà bọn họ phun ra lập tức rơi vào trong cơn lốc sương mù phía dưới, không biết vì có liên quan tới huyết mạch hay không, giọt máu kia vừa rơi vào bên trong lốc xoáy thì sợi dây thừng vẫn xoay tròn kia, như là không chịu được muốn tạm dừng lại.
Cùng lúc đó, bảy mảnh nhỏ màu đen của bọn họ liền ngưng tụ tại một nơi, hóa thành một cây đại đao màu đen.
Cây đao này lơ lửng trên sơn cốc, đầu mũi chỉ xuống dưới, sợi dây đỏ kia lập tức chấn động mạnh, không xoay tròn nữa mà tạm ngừng lại.
Đúng lúc này, lão già cưỡi cóc kia gầm nhẹ một tiếng, thân hình bốc lên nhảy tới, hai tay nhanh như chớp chụp lấy sợi dây thừng màu đỏ kia. Lão cũng không để ý cảm giác ướt át như máu trên đó, sáu người còn lại cũng liền xuất hiện sau lưng lão. Tất cả bảy người như dùng tất cả lực lượng ngưng tụ lại, kéo mạnh dây thừng đỏ về sau.
Tiếng nổ ầm ầm chấn động bốn phía, bị bảy người dùng sức kéo, sợi dây thừng đỏ kia bị kéo ra hơn mười trượng. Theo sợi dây bị kéo ra, phía dưới sơn có có lượng lớn hắc khí theo cơn lốc xoáy bộc phát mà lên, vờn quanh bốn phía, lại còn bao trùm cả động phủ mà Mạnh Hạo đang ở.
- Trăm trượng có Ngọc Linh Thạch, hai trăm trượng sinh chướng khí nuôi độc Đã nhiều lần chúng ta kéo được ba trăm trượng, lấy được khối Phong Thú Thạch kia, lúc này đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định phải kéo ra được năm trăm trượng.
- Đúng vậy, dựa theo điển tịch trong tộc, nếu có thể kéo động được năm trăm trượng thì có thể cởi bỏ được phong ấn thứ nhất, khiến cho tổ linh trong tộc thức tỉnh, hóa thành độc cơ, có thể làm cho tu vi của chúng ta tăng lên một giai! Bảy ngươi lộ vẻ quyết đoán, lại tiếp tục kéo dây thừng đỏ.
Cơn lốc này sâu không thấy đáy, nhìn chỉ thấy một mảnh tối đen, sợi dây kia như là dài tới vô hạn, không biết điểm cuối ở nơi nào. Nhưng mỗi một lần kéo lên đều làm cho bốn phía sơn cốc run rẩy, cũng làm mặt đất chấn động, giống như cuối sợi dây kia thông tới trung tâm của cả đại địa.
Tiếng nổ rầm rầm càng thêm kinh người, theo dây thừng đỏ không ngừng bị kéo lên, độc vụ chướng khí không ngừng khuếch tan. Tại trong khi kéo được ba trăm trượng, một mùi tanh hôi đột nhiên từ sâu trong lốc xoáy truyền ra.
Múi tanh hôi này như chưa từng lộ ra ngoài trời, vừa lộ ra liền làm cho bảy người biến sắc, nhưng may là xung quanh bọn họ có sợi dây thừng đỏ kia như có thể xua ta mùi tanh cùng chướng khí. Làm cho bọn họ tuy vẫn mang sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cắn răng tiếp tục kéo.
Ba trăm năm mươi trượng, ba trăm tám mươi trượng, bốn trăm trượng!
Bảy người đã thở hồng hộc, tu vi của bọn họ đã tiêu hao hết tám chín phần, nhưng bọn họ không chút do dự nuốt đan dược rồi tiếp tục kéo. Trong bảy người, đã có năm người phun ra máu tươi, cuối cùng chỉ có lão già cưỡi cóc cùng với một tu sĩ Ngưng Khí tầng chín khác. Hai người cắn răng kiên trì, nhưng thân hình đã không thể khống chế mà run rẩy không ngừng.
- Cực hạn rồi Lão già cưỡi cóc gầm nhẹ một tiếng, lão cắn lưỡi phun máu ra. Theo máu tươi vừa ra, bên cạnh sơn cốc lập tức có một đạo ô quang bay tới, hóa thành một con cóc thật lớn. Con cóc há mồm cắn lên sợi dây, vừa chạm vào, thân hình nó liền lập tức héo rút, nhưng nó vẫn kéo ra ngoài.
Ngay sau đó, con rết, côn trùng, còn có vài con nhện lớn bằng con người được gọi tới. Chúng đều kéo lấy sợi dây. Thậm chí tảng đá mà bốn người kia luyện hóa cũng bị gọi ra, hài cốt loài chim hai đầu trong đó phát ra u quang, làm cho sợi dây không ngừng bị kéo ra.
Bốn trăm ba mươi trượng, bốn trăm sáu mươi trượng, bốn trăm chín mươi trượng!
Mùi thúi càng kinh, thậm chí, trong đó còn mang theo mùi xác chết mãnh liệt, tràn ngập toàn bộ sơn cốc. Mắt thấy sợi dây kia sắp được kéo ra năm trăm trượng, một tiếng gào thê lương bén nhọn mang theo lệ khí mãnh liệt, từ điểm cuối cơn lốc, phía dây đỏ đột nhiên truyền ra.
Thanh âm thê lương cực kỳ, cũng mang theo khát vọng mãnh liệt Chỉ là, khi chỉ còn ba trượng nữa là đủ năm trăm trượng thì đám độc vật do bảy người gọi tới đều nổ tung, không thể thừa nhận nổi. Bảy người theo đó mà sắc mặt cũng lập tức tái nhợt, sợi dây trong tay cũng rơi ra, bị kéo trở lại trong cơn lốc xoáy. Nếu bọn họ không buông tay nhanh thì e rằng đều bị cuốn theo vào trong cơn lốc kia rồi.
Trơ mắt nhìn sợi dây lần nữa chìm vào trong cơn lốc, bảy người trầm mặc không nói.
- Thôi vậy, tháng sau chúng ta lại tiếp tục thử!
- Đúng vậy, một ngày nào đó, chúng ta có thể kéo sợi dây đỏ kia ra năm trăm trượng. Gần đây ta cảm nhận được tu vi sắp đột phá rồi, một khi ta bước vào Ngưng Khí tầng chín, chúng ta nhất định thành công!
- Tên tu sĩ ngoại lai kia cũng tầng chín Một người đột nhiên mở miệng nói.
- Việc này không thể để người ngoài dính vào, vả lại kẻ đó cũng đã chết trong chướng khí kia rồi. Trừ phi có tu vi Trúc Cơ, nếu không thì chỉ có người mang huyết mạch như chúng ta mới không bị thương tổn! Bảy người thấp giọng bàn tán một hồi mới theo nhau rời đi.
Sương mù cuộn trào trong sơn cốc liên tục ba ngày, sau đó mới chậm rãi khôi phục bình thường, linh khí lại trở nên nồng đậm, chướng khí tiêu tan, sương mù kia cũng chậm rãi lắng xuống.
Trong động phủ, hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn ra ngoài. Xung quanh hắn có rất nhiều tía chớp hình cung lượn lờ, mọi chuyện bên ngoài ba ngày nay, hắn đều cảm nhận rõ ràng. Về phần chướng khí kia đều bị tia chớp trên lôi kỳ trong tay hắn phá hủy. Mạnh Hạo ở trong không bị chút thương tổn nào.
- Bọn họ cho là ta đã tiêu rồi, việc này cũng tốt! Hai mắt Mạnh Hạo lại lóe lên. (lóe mãi, có shit gì mà lóe!)
- Không biết là vì Thái Linh kinh hay là do Yêu đan kia, không ngờ ta Trúc Cơ lại gian nan như thế!!! Mạnh Hạo cúi đầu, lại lấy ra một viên Trúc Cơ Đan, hắn nhíu mày trầm tư. Thậm chí hắn còn hoài nghi, Thái Linh Kinh mà mình tu luyện không phải là nguyên bản mà đã bị Kháo Sơn Lão Tổ cải biến để thích hợp cho yêu niệm tu luyệnNhưng mà cũng không thể có đáp án, Mạnh Hạo lại lộ ra quyết đoán, không chút do dự nuốt Trúc Cơ Đan, khoanh chân ngồi trùng kích.
Yêu niệm: thần niệm của yêu tu.
Trong cơ thể hắn, Đan Hải càng thêm mãnh liệt cuộn trào, trong lúc quay cuồng không ngừng ngưng tụ, như muốn kết thành Đạo Đài, nhưng việc này dị thường gian nan. Dù Mạnh Hạo vẫn còn Trúc Cơ Đan, nhưng không cách nào thành công trong thời gian ngắn.
Dù sao, Trúc Cơ là một ranh giới đầu tiên trên con đường tu luyện chân chính, mà Trúc Cơ Đan chỉ gia tăng tỷ lệ thành công mà thôi, không có mười phần nắm chắc.
Dù cho Mạnh Hạo đã là Ngưng Khí đại viên mãn, tư chất được đề cao không ít, nhưng vẫn không dễ dàng gì.
Thời gian trôi qua, đảo mắt lại qua ba tháng, ba tháng này, cứ đến lúc trăng tròn thì bảy người kia đều tới kéo dây thừng đỏ dưới sơn cốc. Nhiều lần bọn họ cũng có ý đồ tiến vào động phủ của Mạnh Hạo, muốn tìm thấy thi thể hắn.
Nhưng động phủ của Mạnh Hạo có lôi kỳ của Kháo Sơn Lão Tổ phòng hộ, dù vài tên tu sĩ Ngưng Khí cũng không thể nào mở ra được. Tín niệm đối với chuyện Mạnh Hạo đã tử vong cũng đã không còn chắc chắn như trước nữa.
Nhưng lại thêm ba tháng trôi qua, suốt nửa năm thời gian mà bọn họ không nhìn thấy Mạnh Hạo ra ngoài, dần dần, bọn họ cũng đều xác định Mạnh Hạo đã tèo rồi.
Nhưng mà giờ khắc này, trong nửa năm, Mạnh Hạo đã nuốt không biết bao nhiêu Trúc Cơ Đan. Mỗi một lần thất bại liền tiếp tục nuốt, thậm chí, đến sau này hắn đã nuốt một lần hai viên.
(Tu luyện thế này mà chạy như chó con, nhục mặt thiệt!:D)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.