Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1637: Lực lượng của Sơn Hải Giới!




Không cách nào hình dung nổi sự chấn động trong tâm thần Hàn Thanh Lôi và các tộc nhân Hàn gia. Chỉ một trảo, trong tinh không đã lập tức xuất hiện hư ảnh một bàn tay to lớn, bàn tay này bao phủ lại toàn bộ khu vực đám người Đệ Thất Sơn Hải đang đứng, hung hăng bóp mạnh.
Ầm! Một tiếng nổ rung chuyển tinh không truyền ra, tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải trong phạm vi bàn tay kia, giờ khắc này sắc mặt đều đại biến, lộ ra vẻ hoảng sợ, cũng có không ít người phát ra tiếng gào thét thê lương.
Tất cả bọn chúng, bất kể là tu vi gì, vào giờ khắc này đều cảm nhận được một cỗ áp lực mãnh liệt khó có thể hình dung từ bốn phương tám hướng, từ trong tinh không bạo phát, đè ép xuống thân thể, thậm chí còn có một cỗ lực lượng bài xích rầm rầm truyền ra.
Tựa như bọn chúng bị cả phiến tinh không này bài xích, bị cả thiên địa bài xích, bị toàn bộ Sơn Hải Giới... bài xích!
Đám tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải tu vi không tới Cổ Cảnh trên lưng ba con nhện kia, là những người phải gánh chịu hậu quả đầu tiên, trong tiếng hét thảm, thân thể bọn chúng bị ép tới vặn vẹo rồi ầm ầm nổ tung, trở thành thịt nát!
Sau đó chính là Cổ Cảnh sơ kỳ, thất khiếu từng tên một trào ra máu tươi, không kiên trì được bao lâu, dưới sự khủng khiếp cùng tuyệt vọng, thân thể liền bị nghiền ép vỡ vụn.
Tiếng cười thảm, tiếng gào thét không ngừng truyền ra, thậm chí còn có tiếng cầu xin tha thứ truyền ra. Những tên tu sĩ Cổ Cảnh trung kỳ nhìn thấy những người tu vi không bằng mình đều đã trở thành máu thịt bầy nhầy, máu tanh ngập trời khắp nơi, trong lòng bọn họ lập tức rơi vào tuyệt vọng, không ít người liền thi triển thần thông, lấy ra pháp bảo đối kháng, nhưng tất cả đều nhanh chóng bị vỡ nát.
Thân thể của bọn chúng cũng chỉ kiên trì được mấy nhịp thở, sau đó ầm một tiếng, toàn bộ xương cốt cùng máu thịt đều bị đè ép nổ tung.
Ngay sau đó, những tên Cổ Cảnh hậu kỳ cùng Cổ Cảnh đại viên mãn cũng khó thoát khỏi cái chết, dưới uy áp khổng lồ, toàn bộ bọn chúng đều thần hình câu diệt. Thân thể ba con nhện khổng lồ cũng truyền ra tiếng răng rắc, phát ra tiếng gầm thê lương, những cái chân trở nên vặn vẹo, thân thể không còn ra hình dáng, lõm xuống, máu tươi màu xanh biếc phun trào.
Cho đến... ba lão già Đạo Cảnh kia, bọn họ trơ mắt nhìn hết thảy xung quanh, nhìn tinh không đang dao động, nhìn ba ngàn người đã trở thành máu thịt mơ hồ, biến nơi này trở thành một địa ngục máu tươi. Thân thể bọn họ lúc này cũng run lên, phun ra máu tươi, cũng đã đến ranh giới sắp không thể chịu nổi nữa.
- Không! Một lão già Đạo Cảnh cười thảm, trong khoảnh khắc thân thể không thể thừa nhận được nữa, hắn liền lấy ra tất cả pháp bảo, thậm chí trong miệng còn bay ra một chiếc chuông lớn, muốn chống cự. Nhưng theo pháp bảo rầm rầm tan vỡ, thân thể của hắn cũng vặn vẹo nát bấy.
Hai tên Đạo Cảnh còn lại cười thảm, đồn loạt tự bạo. Bọn họ không thể trốn, tinh không xung quanh đã bị phong tỏa, bị lực lượng uy áp mạnh mẽ bao phủ, không còn chút đường sống nào.
Rầm rầm! Tiếng nổ ngập trời truyền ra. Vào giờ khắc này, thanh âm tự bạo của hai tên lão tổ Đạo Cảnh bỗng nhiên bị át mất dưới cái bóp mạnh của bàn tay vô hình.
Hết thảy điều này nói thì chậm chạp, nhưng trên thực tế chỉ là trong nháy mắt, ba ngàn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đã bị trực tiếp bóp vỡ, tuôn ra sương máu tràn ngập!
Vô số tu sĩ, pháp bảo, còn có ba con nhện kia bị bóp cùng một chỗ, tạo thành một đống máu thịt to lớn. Màu xanh biếc, màu trắng, màu đỏ xen lẫn nhau, nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt Hàn Thanh Lôi tái nhợt, hai lão tổ Hàn gia bên cạnh hắn kia, mặc dù bọn họ cũng thường thấy cảnh giết chóc, nhưng lúc này không nhịn được đều khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ khiếp sợ mãnh liệt.
Mà những người khác, thời khắc này đang trợn mắt há hốc mồm, có một số nữ tử thì trực tiếp nôn mửa không ngừng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo giống như đang nhìn hung thần ác sát vậy. Đó chính là tồn tại, so với Đệ Thất Sơn Hải còn muốn kinh khủng hơn.
- Đây là lực lượng gì chứ... Hàn Thanh Lôi lẩm bẩm, nhìn đống máu thịt kinh khủng kia, lại nhìn Mạnh Hạo trước mặt, đáy lòng hắn bỗng nhiên trở nên chua xót, trong lúc vô hình, Mạnh Hạo đã kéo ra cực xa với hắn, đó là một khoảng cách không thể vượt qua.
- Lực lượng của Sơn Hải Giới. Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng. Sau khi hắn tiến vào Cổ Cảnh, mở ra Hồn Đăng Chí Tôn, hắn lại càng cảm nhận được khí vận Sơn Hải Giới rõ ràng hơn trước.
Trước đây, hắn cần phải điều động ra Chí Tôn Huyết mới có thể mượn được lực lượng Nhật, Nguyệt tinh, nhưng lúc này hắn đã không cần phải vậy, chỉ cần hắn vừa hiện lên ý nghĩ, sẽ có một cỗ lực lượng của Sơn Hải Giới lập tức phủ xuống.
Chỉ có điều lực lượng hắn có thể sử dụng vẫn còn quá ít, Mạnh Hạo tin rằng, theo tu vi của mình đề cao, nhất là... khí tức Phong Yêu nhất mạch càng trở nên cường đại, thì nhất định sẽ có một ngày, sự tồn vong của Sơn Hải Giới chỉ nằm trong một cái ý niệm của hắn.
Bởi vì, hắn chính là... Phong Yêu đời thứ chín, hắn chính là... Sơn Hải chủ!
- Hàn huynh, hoan nghênh tới Mạnh gia, ở nơi này, các ngươi sẽ an toàn.
Mạnh Hạo nhìn Hàn Thanh Lôi mỉm cười.
- Mời!
Ánh mắt Hàn Thanh Lôi hiện lên vẻ phức tạp, hồi lâu sau liền hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu thật sâu. Theo Mạnh Hạo dẫn đường, rất nhanh, đoàn người Hàn gia đã tiến vào tổ trạch của Mạnh gia. Bà ngoại Mạnh Hạo cũng phân ra một khu vực tổ trạch bố trí cho Hàn gia ở, khiến cho đoàn người cuối cùng còn sót lại của Hàn gia này có thể ở nơi này, tiếp tục phát triển.
Trong quãng thời gian sau đó, Mạnh Hạo ngoại trừ tu hành bên trong pho tượng khổng lồ ra, chính là đi tới khu vực Hàn gia hiện tại, trò chuyện với Hàn Thanh Lôi.
Chỗ ở của Hàn gia hiện tại có một đầm nước lạnh, trong đầm có một loại cá gọi là Bích Hàn Ngư, mùi vị rất ngon, Mạnh Hạo ăn qua một lần tỏ ra rất thích. Hắn cùng Hàn Thanh Lôi thường xuyên thả câu bên cạnh đầm nước này.
So sánh với cảnh chiến tranh thảm thiết của Đệ Bát Sơn Hải phía ngoài, nơi này quả thật là một chốn thiên đường. Hàn Thanh Lôi thỉnh thoảng lại trở nên thảng thốt, dường như ở chỗ này, sẽ quên mất chiến tranh ở ngoại giới vậy.
- Mạnh huynh, ngươi... nếu ngươi đã có tu vi như vậy, sao không đi giúp Đệ Bát Sơn Hải, đánh đuổi Đệ Thất Sơn Hải xâm lấn? Câu nói này, Hàn Thanh Lôi đã do dự rất lâu, hôm nay thả câu cùng Mạnh Hạo bên đầm, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
Mạnh Hạo không lập tức trả lời, mà chỉ vung cần câu trong tay, lập tức một con cá lớn màu xanh ngọc dài chừng nửa trượng bị câu lên, con cá vùng vẫy vài cái, liền bị một tộc nhân Mạnh gia tiến lên đè xuống, để vào sọt cá.
- Hàn huynh, chiến tranh... sẽ không kết thúc, không chỉ có Đệ Thất Sơn Hải, mà có thể còn có những Sơn Hải khác, đây mới chỉ là bắt đầu...
Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, theo hắn tiến vào Cổ Cảnh, ngay cả giọng nói của hắn cũng lộ ra vẻ tang thương.
- Ta sẽ ra tay, nhưng thời cơ còn chưa tới. Mạnh Hạo khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đầu cuối nơi đó, chính là 33 thiên.
- Ngươi có phát hiện hay không, nếu như tinh không có đỉnh, vậy thì cái đỉnh này, đang từ từ đè xuống. Mạnh Hạo vừa dứt lời, Hàn Thanh Lôi liền sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên đại biến, ngẩng mạnh đầu, nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhìn lên tinh không, dần dần, hô hấp hắn trở nên dồn dập.
- Ngươi là nói... 33 thiên?!
- E là không bao lâu nữa, 33 thiên cũng sẽ phủ xuống. Mạnh Hạo nhìn đầm nước trầm mặc một lát, rồi bình tĩnh nói.
Hàn Thanh Lôi biến sắc, hắn và Mạnh Hạo đã từng cùng vào Như Phong Giới, hắn biết được rất rõ ràng, 33 thiên đại biểu cho thứ gì, cũng hiểu rõ sự kinh khủng của những cường giả thuộc 33 thiên.
- Vậy... chúng ta phải làm gì? Hàn Thanh Lôi chua xót lên tiếng. Thời khắc này hắn mới ý thức được, thì ra việc Đệ Thất Sơn Hải xâm lấn quả thật không coi vào đâu, có lẽ, đây mới chỉ là khúc dạo đầu của chiến tranh mà thôi. Vậy mà ngay cả khúc dạo đầu này, Hàn gia cũng không trụ được. Thời khắc này nghĩ lại, chỉ là khúc dạo đầu đã khiến cho mình cảm thấy như tận thế phủ xuống, như vậy khi chiến tranh với 33 thiên nổ ra... hắn không biết mình cần phải làm gì nữa, vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt.
- Trở nên mạnh hơn! Mạnh Hạo nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thanh Lôi, thần sắc nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ nói.
- Bất kể là dạng chiến tranh gì, Đệ Thất Sơn Hải xâm lấn cũng tốt, những Sơn Hải khác bạo phát chiến tranh cũng được, hoặc là 33 thiên giáng lâm, cho dù là... hai thế lực lớn đã từng khiến cho Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ lại đến lần nữa, thì tất cả những gì ngươi cần làm, chính là...khiến cho bản thân trở nên mạnh hơn!
- Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, trong thiên địa, có lẽ thật sự có vùng đất lành, nhưng Sơn Hải Giới thì không có.
- Cuộc chiến tranh này, sẽ rất nhanh phủ xuống, chúng ta đều sẽ bị cuốn vào. Trong mắt Mạnh Hạo dần dần sáng lên lấp lánh, tay phải hắn nâng điểm nhẹ lên mặt đất. Một cỗ dao động từ ngón tay của hắn truyền vào lòng đất, tản ra chín lục địa nhỏ ở xung quanh.
Loại hành vi này, mấy tháng qua hắn vẫn thường xuyên tiến hành. Cho dù là khi bế quan, hắn cũng dùng thần thức truyền tu vi của mình vào lòng đất, dần dần phác họa ra một cái trận pháp khổng lồ.
Đối với trận pháp, Mạnh Hạo không hiểu nhiều lắm, nhưng trận pháp dưới lòng đất này không phải trọng điểm, mà trọng điểm chính là lực lượng gia trì trận pháp này, đó chính là... lực lượng của Sơn Hải Giới.
- Cũng sắp hoàn thành rồi. Mạnh Hạo thầm nhủ.
Hàn Thanh Lôi trầm mặc.
- Nhưng ta vẫn không hiểu, trong cuộc chiến tranh này, ngươi vốn có thể ra tay ngay lúc này. Với tu vi của ngươi, nếu tận khả năng ngăn trở, sẽ giảm bớt được rất nhiều người chết, như vậy lực lượng của Sơn Hải Giới chúng ta sau này sẽ càng lớn hơn!
Mà lúc này, bên ngoài thì có kẻ địch rình rập, bên trong lại có nội chiến, loại hao tổn này, không có ý nghĩa! Hàn Thanh Lôi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo, chua xót nói.
- Thời cơ, còn chưa tới, rất nhanh, rất nhanh thôi.
Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu sau liền nhẹ giọng lên tiếng, hắn cũng không giải thích rốt cuộc là vì sao hắn lại không tham dự vào cuộc chiến tranh này.
Chỉ có bản thân Mạnh Hạo hiểu rõ, sở dĩ hắn không tham dự, là bởi vì... hắn không phải chỉ có một mình, mà tại Đệ Bát Sơn Hải này, hắn còn có Mạnh gia cần che chở.
Cho dù hắn không thèm để ý tộc nhân Mạnh gia, nhưng hắn nhất định phải để ý bà ngoại. Mạnh Hạo có thể cảm nhận được đám người bà ngoại rất quan tâm tới gia tộc. Nếu Mạnh Hạo đi ngăn cản Đệ Thất Sơn Hải, tất nhiên hắn sẽ phải đối mặt với Đệ Thất Sơn Hải trả thù, dù sao... hắn vẫn chỉ là một người.
Mà một khi Đệ Thất Sơn Hải trả thù, như vậy Mạnh Hạo có thể lựa chọn lánh đi, hoặc là lựa chọn chiến đấu, nhưng còn Mạnh gia sẽ không có lựa chọn. Chỉ cần Mạnh gia vẫn còn ở đây, như vậy nếu Mạnh Hạo xuất thủ, Mạnh gia... nhất định sẽ bị liên lụy diệt tộc.
Điều này khiến cho hắn không thể nào ra tay được, mà hiển nhiên Đệ Thất Sơn Hải cũng nhìn thấy điểm này, cho nên... bọn họ cũng không chủ động tới trêu chọc Mạnh Hạo, song phương giữ vững cân bằng vi diệu nào đó.
----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.