Tiền bối ngài cần phải mua cái gì? Khâu Lâm hít sâu một cái, vội mở miệng nói.
- Độc đan. Mạnh Hạo thản nhiên nói.
- Độc đan? Khâu Lâm sửng sốt, liền lâm vào trầm tư, sau thời gian mấy nhịp hô hấp, hai mắt nó sáng ngời.
- Tiền bối, trong thành có rất ít chỗ chỉ buôn bán một mình độc đan, nhưng thứ này dù sao cũng được coi như một loại đan dược, nói đến đan dược, trong thành có hai nơi tốt nhất, trong đó, một nơi cực nhiều đan dược, được xưng là Vạn Đan Các, thanh danh hiển hách, nếu tổ chức đấu giá hội thì ngay cả Trúc Cơ Đan cũng đã từng xuất hiện.
Còn một nơi tuy rằng quy mô nhỏ hơn, nhưng bởi vì thường xuyên giao dịch với Tây Mạc, cho nên có không ít loại đan dược đến từ Tây Mạc được bán ra, vả lại dược sư của cửa hàng này nghe nói lúc còn nhỏ từng làm dược đồng cho Đan Quỷ đại sư của Tử Vận Tông.
- Tiền bối muốn đến nơi nào trước? Khi Khâu Lâm giải thích những việc trong tòa thành này, lập tức trở nên linh hoạt, hưng phấn.
- Vạn Đan Các. Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, Khâu Lâm gật đầu, đi trước dẫn đường, có nó chỉ dẫn, Mạnh Hạo giảm bớt được không ít thời gian, di chuyển rất nhanh trong thành, ước chừng chỉ một lúc sau, đã tới bên ngoài một tòa lầu các cao bảy tầng, một tấm bia đá cực lớn được dựng bên cạnh, trên đó có đề ba chữ lớn: Vạn Đan Các.
- Nơi này vãn bối không tiện đi vào, ta sẽ ở bên ngoài chờ tiền bối. Khâu Lâm vội vàng nói, Mạnh Hạo thần sắc như thường, mắt nhìn bốn phía, phát hiện bốn phía có không ít đệ tử Ngưng Khí cảnh tầng năm tầng sáu, phần lớn cũng là dẫn người tới đây sau đó ở nguyên tại chỗ chờ đợi.
Khẽ gật đầu, Mạnh Hạo cất bước bước vào trong lầu các bảy tầng, về phần Khâu Lâm, lúc trước Mạnh Hạo đã để lại một đạo linh thức trên người nó, nên cũng không sợ đối phương có ý đồ gì xấu.
Tu vi đến Trúc Cơ cảnh, Mạnh Hạo đã có thể dần dần vận dụng linh thức một cách quen thuộc.
Vạn Đan Các này có bảy tầng, Ngưng Khí cảnh chỉ có thể vào tầng một, chỉ có Trúc Cơ cảnh trở lên với có thể bước vào tầng hai và tầng ba, còn tầng bốn chỉ có tu sĩ Kết Đan cảnh mới vào được, Mạnh Hạo đảo qua một vòng, ánh mắt lướt qua tất cả Đan dược, nhưng chân mày cũng dần nhíu lại.
Sau thời gian một nén nhang, hắn rời khỏi Vạn Đan Các, Khâu Lâm lập tức tiến lên nghênh đón.
- Đi đến nơi thứ hai mà ngươi nói. Mạnh Hạo nhíu mày mở miệng, Khâu Lâm rất thông minh, không hỏi nhiều, mà mang Mạnh Hạo rời khỏi đây, đến khi hoàng hôn thì đã tới trước một nơi tương đối hẻo lánh, nơi này có một cửa hàng phong cách cổ xưa.
- Nơi đây tuy nhỏ, nhưng có ba quy định, điều thứ nhất đó là không có năm vạn linh thạch thì không thể bước vào. Khâu Lâm chần chừ một chút, nói với Mạnh Hạo.
- Năm vạn linh thạch chỉ là phí vào cửa, mặc kệ có mua được đan dược gì ở bên trong hay không thì số linh thạch này cũng không được trả lại.
- Điều thứ hai là mỗi một lần chỉ tiếp một người, người đến sau chỉ có thể chờ ở bên ngoài, vả lại một ngày chỉ tiếp đãi hai mươi người, quá số lượng thì những người còn lại cũng chỉ có thể chờ sang ngày hôm sau quay lại.
- Còn điều thứ ba, trong cửa hàng này không nên hỏi tùy tiện, bởi vì hỏi một câu sẽ phải trả giá bằng linh thạch. Khâu Lâm nhìn Mạnh Hạo, thấp giọng mở miệng nói.
Mạnh Hạo sửng sốt, nhưng sau đó, hai mắt dần trở nên ngưng trọng, cất bước đi thẳng về phía trước, mặc dù phải tốn linh thạch khiến hắn rất đau lòng, nhưng nếu có thể giải được độc trên người, số linh thạch này đối với hắn không là gì cả.
Cửa hàng này vốn đóng cửa, trên đó có treo một thẻ bài viết số mười tám.
Mạnh Hạo ngưng thần tĩnh khí, đứng ở đó yên lặng chờ đợi, Khâu Lâm cũng đứng ở bên cạnh, khi ánh hoàng hôn đang dần tắt, cánh cửa của cửa hàng kêu kẹt một tiếng, được mở ra từ bên trong, có một trung niên nam tử đi ra, nam tử này đang cau mày, lúc đi ra cũng không thèm nhìn hai người Mạnh Hạo, mà là xoay người hướng về trong cửa hàng ôm quyền thi lễ với lão giả vừa tiễn hắn ra ngoài.
Ngay khi nhìn rõ trung niên nam tử kia, hai mắt Mạnh Hạo hơi co rút lại, cúi đầu, người này hắn đã từng gặp, chính là người mà ban ngày phi hành bay vọt vào trong thành, Bích Hồng chân nhân.
Về phần kia lão giả mở cửa kia, có tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, nhưng chỉ là tu vi Trúc Cơ cảnh, lại có thể khiến cho lão quái Kết Đan cảnh phải ôm quyền cúi chào, có thể thấy được người này không tầm thường.
Lúc Bích Hồng chân nhân xoay người, hóa thành cầu vồng, lập tức bay lên, gào thét đi xa, thì ánh mắt của lão giả đứng ở cửa kia đã rơi trên người Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không chần chừ, tay phải lấy một túi trữ vật từ trong ngực ra, bên trong có năm vạn linh thạch, cung kính đưa cho lão giả.
Lão giả tiếp nhận, khẽ gật đầu, xoay người bước vào trong cửa hàng, Mạnh Hạo đi sát theo sau, sau khi hắn bước vào cửa hàng, cánh cửa tự động đóng lại, con số ở trên thẻ bài đã biến thành số mười chín.
Cửa hàng không lớn, bốn phía không có giá đựng đan dược, mà bày bảy lò luyện đan kích thước không đều, hai tấm trường kỷ, một ngọn đèn, khiến cho phòng ốc trở nên u ám, nhưng đối tu sĩ mà nói, chỉ cần chút đèn đuốc như vậy cũng đã đủ để quan sát được tất cả.
- Chuyện gì. Lão giả khoanh chân ngồi trên một trường kỷ, thản nhiên mở miệng.
Mạnh Hạo không nói gì, mà vào vỗ túi trữ vật, lấy ra một bình ngọc, đặt trước mặt lão giả.
Lão giả ánh mắt dừng lại trên bình ngọc, sau khi cầm lên mở ra thì hai mắt ngưng tụ, cúi đầu cẩn thận đánh giá, nghiêng bình ngọc đổ ra, làm cho một chút máu trong đó, rơi xuống trường kỷ.
Trong bình ngọc này, chứa không nhiều máu tươi, nhưng máu tươi này đều là lấy từ trên thân thể của Mạnh Hạo.
- Thú vị. Lão giả thì thào nói nhỏ, nhìn chằm chằm vết máu trên trường kỷ, trong tay phải của lão xuất hiện một cây châm dài màu bạc, khẽ chạm vào vết máu kia, nhất thời trên ngân châm phát ra luồng sáng âm u, dùng mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng bị ăn mòn, chỉ qua thời gian mấy lần hô hấp, đã trở thành tro bụi.
Hai mắt lão giả càng thêm sáng ngời, tay trái vỗ lên trường kỷ, lập tức vết máu tươi kia bay lên, ngưng tụ thành một khối trong không trung, lão giả vỗ tiếp vào túi trữ vật, lập tức từ trong đó xuất hiện một mầm quả khô quắt, tay lão gảy nhẹ, mầm quả liền lao thẳng đến khối máu tươi, dung nhập vào trong đó.
Rất nhanh, khối máu tươi nhanh chóng thu lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất, để lộ ra bên trong mầm quả bây giờ đã không còn khô quắt như trước nữa, mà đã trở nên căng tràn, tỏa ra sinh khí.
Mạnh Hạo quan sát tất cả những việc này không chớp mắt, nếu nói trong nội tâm không khẩn trương thì hoàn toàn không phải, hắn hao tốn nhiều tinh thạch như thế, chính vì muốn giải hết độc trên người.
Mầm quả kia nhanh chóng nảy mầm, rồi xuất hiện cành, phiến lá, cuối cùng thậm chí còn tạo nên một đóa hoa, nhưng ngay khi đóa hoa nở ra, sắc mặt lão giả bỗng nhiên biến đổi, hai mắt Mạnh Hạo cũng co rút lại.