Đúng ra mà nói, Mạnh Hạo sẽ không quên vị trung niên hộ đạo giả bên cạnh Vương Đằng Phi kia, cũng vì lẽ đó mà tự nhiên nhớ được nữ tử từng có vẻ rất thân mật với Vương Đằng Phi này.
- Là nàng... Mạnh Hạo cước bộ bình thường, thần sắc lạnh lùng, nhưng trong nội tâm lại phập phồng, thầm nghĩ từ phản ứng của đối phương thì dường như không nhận ra mình, dù sao diện mạo của Mạnh Hạo đã khác trước nhiều, nhất là tu vi đã tăng vọt, rất khó để liên tưởng đến con người trước kia của hắn.
- Lúc ấy ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, nàng có thể thân mật với Vương Đằng Phi, thì chắc cũng là đệ tử của đại tông môn, tự nhiên sẽ không nhớ kỹ chính mình. Nhưng tu vi của nàng, đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, không biết Vương Đằng Phi bây giờ có tu vi như thế nào. Mạnh Hạo nghĩ tới cảnh tượng năm đó, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh.
Đúng lúc này, Khâu Lâm ở bên cạnh hắn, từ lúc rời khỏi luôn bị vây trong trạng thái si mê, liên tiếp quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên dừng bước, đột ngột ngẩng đầu.
- Ta nhớ ra rồi, nàng là Sở Ngọc Yên!
- Sở Ngọc Yên? Ngươi nói cô gái kia? Mạnh Hạo thần sắc vừa động, nhìn Khâu Lâm.
- Đúng vậy, nàng chính là thiên kiêu Tử Vận Tông, Sở Ngọc Yên, lại còn lại một trong tứ đại mỹ nhân Nam Vực, nhất định là nàng, có thể xuất hiện ở Đông Lai quốc này, lại còn đi một mình, ắt phải là nàng! Khâu Lâm thần sắc kích động, nói nhanh.
- À? Mạnh Hạo hai mắt lóe lên.
- Nghe đồn khi nàng sinh ra thì có tiên liên nở rộ, thiên tư trác tuyệt, đoan trang bất phàm, làm người cũng rất tốt, lại được Đan Quỷ đại sư thu làm đệ tử thân truyền! Đạo lữ của nàng là Vương Đằng Phi, là thiên tài của Vương gia, một trong tam đại gia tộc, việc năm đó hai người đính hôn chính là giai thoại của cả Nam Vực. Khâu Lâm nói liên tục, nó ở trong thành, biết rất nhiều tin tức, giờ phút này nói ra không đứt đoạn chút nào, Mạnh Hạo sau khi nghe thấy những điều này, trong mắt lóe lên tinh mang.
Trên đường đi, Khâu Lâm đều nói về chuyện của Sở Ngọc Yên mà nó nghe được, cho đến khi Mạnh Hạo yêu cầu, Khâu Lâm mới dẫn đường đi tới một khách sạn hẻo lánh, Mạnh Hạo lại hỏi mấy chuyện có liên quan đến hội bán đấu giá, sau đó đến đêm khuya mới hài lòng, trả linh thạch cho Khâu Lâm rời đi.
Đêm khuya, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trong khách sạn, hai mắt chớp động, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện có liên quan đến Sở Ngọc Yên, sau thời gian hai nén hương, hắn nhíu mày.
- Làm sao mới có thể thông qua Sở Ngọc Yên khiến cho Đan Quỷ đại sư luyện chế giải độc đan cho ta đây. Nghĩ đến Đan Quỷ đại sư, Mạnh Hạo không khỏi nhớ lại Trúc Cơ Đan của Đinh Tín.
- Đinh Tín cũng là đệ tử của Đan Quỷ đại sư. Mạnh Hạo cười gượng, hắn giết đệ tử của đối phương, hơn nữa năm xưa còn đắc tội Tử Vận Tông, nay lại muốn tìm phương pháp giải độc từ nơi này, thật sự quá gian nan.
Hồi lâu sau, Mạnh Hạo mới nhập định ngồi xuống, sau khi tu vi đến Trúc Cơ cảnh, Mạnh Hạo dần phát hiện linh khí cần để tu luyện rất nhiều, vượt xa Ngưng Khí cảnh, quá trình từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ trung kỳ, cần đạo đài trong cơ thể xuất hiện bốn tòa, khi tòa thứ tư được mở chính là bước vào trung kỳ.
- Nay ta tuy chỉ có một tòa đạo đài, nhưng là Vô Hạ Trúc Cơ, hơn nữa ta bước vào Ngưng Khí cảnh tầng mười ba mới Trúc Cơ, lại còn tu hành Thái Linh Kinh, đạo đài màu vàng, nội tình thâm sâu, linh thức cường đại, cho nên những tu luyện giả cùng là Trúc Cơ sơ kỳ có thể trở thành đối thủ của ta hẳn là không nhiều lắm.
- Ta chưa từng đấu với Trúc Cơ trung kỳ, nên không biết được cụ thể, nhưng có lẽ cũng có năng lực đánh một trận. Mạnh Hạo hai mắt chớp động, sau trận chiến với đại hán kia, hắn đã biết sự cường đại của Vô Hạ Trúc Cơ, nay chỉ cần chờ tòa đạo đài thứ hai xuất hiện sẽ hậu tích bạc phát.
- Ta cần đan dược thích hợp cho Trúc Cơ cảnh. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, mở mắt, lập tức lôi kỳ xuất hiện, lượn lờ ở xung quanh hắn hình thành sương mù phòng hộ, điện quang hình cung ẩn ở trong đó, nhưng nếu có lực lượng xâm phạm, thì điện quang trong sương mù lập tức sẽ bộc phát ra.
Trong sương mù, Mạnh Hạo lại thử thi triển Phong Yêu đệ bát cấm, tuy rằng vẫn thất bại, nhưng từ những lần thất bại đó, dần dần dường như hắn cũng đã ngộ ra.
Một đêm bình yên. Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo mở mắt ra, rời khỏi khách sạn, đi dạo trong thành, tìm kiếm đan dược của Trúc Cơ cảnh, đồng thời cũng tìm kiếm thông tin của Xuân Thu Mộc.
Thời gian đã trôi qua được nửa tháng, nửa tháng nay thân ảnh của Mạnh Hạo thường lui tới các cửa hàng trong thành, nơi đây đan dược pháp bảo rực rỡ muôn màu, cực kỳ đa dạng, nhưng giá cũng không vừa, Mạnh Hạo lựa chọn rất lâu, cuối cùng chỉ mua một loại đan dược tương đối bình thường.
Viên thuốc này tên là Tụ Trúc Đan, thích hợp dùng cho Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng hiệu quả rất bình thường.
- Đan dược dùng cho tu sĩ Trúc Cơ cảnh, nhìn như rất nhiều, nhưng trên thực tế hiệu quả rất tầm thường, đan dược thượng phẩm chân chính, chỉ được lưu truyền trong tông môn, người ngoài rất khó có được, trừ phi là ở trong hội đấu giá mới có thể ngẫu nhiên nhìn thấy. Sau nửa tháng, Mạnh Hạo đã quen thuộc không ít các cửa hàng trong thành, giờ phút này hắn đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ của một tửu lâu khách sạn, nhìn đám người phía dưới, thỉnh thoảng cầm lấy rượu uống một ngụm, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
- Mấy năm nay số đan dược ta đã nuốt vào rất nhiều, số lượng đan dược cần để tăng tiến tu vi cũng hơn xa những người khác. Mạnh Hạo nhíu mày, trong thành trì này không phải là không có đan dược thích hợp nhất cho Trúc Cơ cảnh, nhưng cũng không phải vấn đề giá cả, mà là ở trong thành trì này tồn tại năm loại lệnh bài.
Năm loại lệnh bài này quyết định chủng loại đan dược được cung cấp, nếu không có lệnh bài, cho dù có nhiều linh thạch thế nào đi nữa cũng không có cách nào mua được, đây quy củ trong thành, cũng là một trong những thủ đoạn của Tử Vận Tông để quản lý đan dược của bổn quốc.
- Năm loại lệnh bài, muốn đạt được mỗi một loại, đều cần cống hiến đặc thù mới được, điều này thật là phiền phức. Mạnh Hạo cầm lấy chén rượu uống cạn, chân mày nhíu lại càng chặt.
- Cũng may hội đấu giá không cần lệnh bài, chỉ cần giao nộp đủ linh thạch làm tiền đặt cọc, là có thể tham dự. Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua ngã tư đường dưới tửu lâu, đang trầm ngâm thì theo thời gian trôi qua, bốn phía dần dần trở nên náo nhiệt, có không ít tu sĩ ở chỗ này nói chuyện phiếm, trao đổi tin tức.
Khâu Lâm vì Mạnh Hạo mà lựa chọn khách điếm này, cũng là nơi có danh tiếng trong thành, nơi này chỉ bán rượu, mà cũng chỉ có một loại, tên là Phẩm Linh.
Loại rượu này hương vị độc đáo, vào miệng không nhạt, nhưng độ nặng mười phần, còn có linh khí ẩn chứa ở bên trong, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho loại rượu này có giá trị xa xỉ.
- Nghe nói hôm nay thương nhân Tây Mạc sẽ đến đây, lần này người của bọn họ nhiều hơn năm trước, nhất định lần tổ chức hội đấu giá cùng với Bạch Trân Các này sẽ có không ít bảo bối.