Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1717: Yêu và tiên




Cuộc chiến tranh của Sơn Hải Giới vẫn đang tiếp tục, trên Dương Tinh không có Mạnh Hạo, nhưng dưới sự an bài của Hải Mộng Chí Tôn, từ Đệ Bát Sơn Hải chủ, ngoại công của Mạnh Hạo tạm thời khống chế Dương Tinh. Dưới sự phối hợp của100 ngàn tu sĩ một lần nữa được bổ túc, khống chế trận pháp, không cần đánh chết, chỉ dùng uy hiếp.
Đại quân của dị tộc cũng không phải toàn bộ đầu nhập vào trên chiến trường của biển thứ nhất, mà là chia làm năm bộ phận, hơn nữa có sáu trấn giữ, cũng có nhiều Đạo Cảnh lơ lửng trên đại quân. Giờ này sự chém giết trong biển thứ nhất cùng tu sĩ của Sơn Hải chỉ có mấy trăm vạn dị tộc của đợt thứ nhất.
Biển thứ nhất đã gần đến khô héo. Nước biển màu máu hóa nồng đậm không mở ra chút nào. Khí tức của máu tanh khuếch tán bốn phương tám hướng. Chiến tranh tàn khốc khiến cho thiên địa tinh không một mảnh mờ tối.
Ngay cả ánh sáng của thuật pháp rực rỡ thần thông, dưới biển máu mai táng cũng ảm đạm xuống. Chỉ có từng tiếng gào thét khàn khàn cùng với thê lương, trong chiến trường này, tiếng chói tai khẩn thiết vô biên vô tận.
Cũng may đạo phòng tuyến thứ nhất đến nay vẫn chưa bị công phá. Đây là vì vị Chí Tôn dị tộc toàn thân bị ánh sáng đen che đậy. Người này tính tình cẩn thận, vả lại trong thâm tâm lo liệu chính là vì trì hoãn thời gian.
Nếu không, người này cũng sẽ không chủ động vứt bỏ lấy đại lục đánh Sơn Hải Giới. Nếu như Huyền Phương Chí Tôn không bị phong ấn, trận chiến này đến giờ, nhất định phải lưu lại gấp trăm lần không ngừng so với hiện tại.
Nhưng cũng chính là vì vị Chí Tôn này cẩn thận, Hải Mộng trước sau không có chờ đến đợt dị tộc thứ hai cũng bước chân vào biển thứ nhất. Theo thời gian trôi qua, Sơn Hải của đạo phong ấn thứ nhất, mặc dù có người đến tiếp sau thay thế, nhưng như cũ vẫn dần dần mệt mỏi.
Thêm vào đó biển thứ nhất đã sắp hoàn toàn khô héo. Tu sĩ Sơn Hải không ngừng lui về sau, rốt cục, kéo ra trên chiến trường, đợt dị tộc thứ hai chậm rãi bước chân vào được.
Vào khoảnh khắc đợt đại quân dị tộc thứ hai bước chân vào phạm vi của biển thứ nhất, đôi mắt của Hải Mộng lóe sáng lên một cái. Bà ta không chần chờ chút nào, lập tức bấm quyết, có phong mệnh truyền xuống tiếp. Hứa Thanh đè xuống nỗi lo âu hiện tại đối với Mạnh Hạo, lên tinh thần, truyền đạt ra mệnh lệnh của Hải Mộng Chí Tôn.
Rất nhanh, biển máu gần như khô héo trên biển thứ nhất lập tức có vô số phù văn rực rỡ lóng lánh, ngập trời lên. Cả biển thứ nhất, vào phút chốc đó... Không ngờ... Tự bạo!
Cho dù nước biển không nhiều lắm, nhưng như cũ vẫn là biển. Vả lại trọng yếu nhất, là trên mảnh biển thứ nhất này, có ý chí của biển thứ nhất, đó là một phần của Sơn Hải Giới. Thời khắc này, biển thứ nhất tự bạo, chuẩn xác mà nói, chính là ý chí của biển thứ nhất tự bạo.
Trong tiếng nổ ầm ầm, cả biển thứ nhất, nước biển gầm thét, ngập trời lên. Trong tiếng nổ vang bốn phía, một cỗ lực tự bạo hủy diệt, trong phút chốc chợt bạo phát từ bên trong mỗi một giọt nước biển, từ trong mỗi một đạo sóng biển, từ trong mỗi một cái hải vực!
Ầm ầm ầm!
Vào phút chốc tiếng nổ vang lên, khiến thiên địa biến sắc, khiến Sơn Hải Giới đều chấn động, càng làm cho tinh không nổ ầm ầm. Đệ Lục Thiên Chí Tôn dị tộc, giấu khuôn mặt bên trong ánh sáng đen, mặt biến sắc, chợt đi ra, âm trầm nhìn phương hướng của biển thứ nhất.
Nơi đó, thời khắc này đang có một mảnh dao động kinh khủng, đang điên cuồng. Dường như ở tâm điểm của biển thứ nhất đó xuất hiện một cái hắc động. Hắc động mới vừa xuất hiện, lập tức liền tạo thành lực hút vô tận, từ bốn phía hút tới lực lượng của thiên địa, hút tới biển máu, lại hút tới không ít dị tộc.
Một loạt náo động truyền ra từ trên người chút ít dị tộc nơi đây. Một loạt kinh hô từ chỗ của dị tộc đợt thứ nhất cùng đợt thứ hai không ngừng lượn lờ. Mà tu sĩ của Sơn Hải Giới, phàm là ở trên biển thứ nhất, đều vào giờ khắc này, lúc lực hút bộc phát, bọn họ bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ thúc đẩy, giữa tiếng ầm ầm bị cuốn ra biển thứ nhất.
Cùng lúc đó, trung tâm hắc động của biển thứ nhất như hít thở vậy, sau khi hút tới thiên địa, lại thở ra mạnh. Đây... mới là sự bắt đầu của tự bạo. Tiếng nổ ngập trời, nổ vang kinh người, theo khuếch tán, một cổ lực hủy diệt quét ngang thiên địa, điên cuồng mà đi.
Nơi đi qua, tất cả dị tộc toàn bộ đều phát ra tiếng hét thảm thê lương. Máu thịt trên thân thể vỡ nát trước tiên, rồi sau đó là xương cốt, cuối cùng là nguyên thần, cho đến trở thành tro bụi.
Lực lượng tự bạo đó quá mạnh mẽ, trong tiếng nổ ầm ầm, dưới sự khuếch tán không ngừng, chỉ phút chốc liền bao trùm cả biển thứ nhất, bao phủ toàn bộ dị tộc của nhóm đầu tiên cùng nhóm thứ hai vào bên trong.
Không có bao nhiêu dị tộc có thể trốn ra, cho dù là Đạo Cảnh, cho dù là Đạo Chủ, trừ phi bước chân vào tứ nguyên trở thành Đạo Tôn, nếu không, đều không có tư cách chạy trối chết, bị che mất bên trong sự điên cuồng của biển thứ nhất.
Thiên địa run rẩy, tinh không chấn động. Bên ngoài Sơn Hải Giới, bốn nhóm đại quân dị tộc toàn bộ hoảng sợ, mở to mắt, lộ ra hoảng sợ và chấn động. Còn có sáu Chủ Tể kia, đều hít ngược một hơi vào giờ khắc này.
Trận nổ vang tự bạo này kéo dài suốt ba ngày. Trong vòng 3 ngày, hai bên biển thứ nhất, tu sĩ Sơn Hải trầm mặc, dị tộc kinh hãi.
Cho đến ba ngày sau, sau khi tiếng nổ ầm ầm kết thúc, biển thứ nhất... mãi mãi biến mất từ Sơn Hải giới, vĩnh viễn ít đi một mảnh biển. Cùng biến mất, còn có tất cả dị tộc đã từng trên biển thứ nhất.
Dị tộc trầm mặc, tu sĩ Sơn Hải cũng trầm mặc. Biển thứ nhất... bị biến mất, trong cuộc chiến tranh này, Sơn Hải Giới lần đầu thưởng thức được cảm giác mất đi núi sông.
Cảm giác này... khiến tất cả tu sĩ Sơn Hải trong trầm mặc, có chút mờ mịt.
Nhưng rất nhanh, chiến tranh lần nữa tiếp tục, dị tộc của đợt thứ ba dưới mệnh lệnh của vị Chí Tôn đó, lập tức phát động. Lần này, có hai vị Chủ Tể đánh tới, lại có không ít Đạo Cảnh bay ra từ bên trong đại quân, cùng nhau đánh giết về núi thứ nhất.
Đạo phòng tuyến thứ nhất của Sơn Hải Giới giờ này chỉ còn lại có một nửa. Núi thứ nhất biến thành chiến trường, trong lúc nhất thời, gào thét ngập trời, giết chóc kinh người, dường như muốn ngọn núi này cũng nhuộm thành núi máu.
Khi tiếng nổ ầm ầm vang dội, Mạnh Hạo không biết hết thảy đã xảy ra ở ngoại giới. Hắn từ một chớp mắt hôn mê, giống như linh hồn đi tới một thế giới lạ lẫm.
Cái thế giới đó, không có trời, không có đất, không có cây cối, không có núi sông, có chăng... chỉ là sương mù mỏng manh, còn có hai... pho tượng to lớn bên trong sương mù đó.
Hai pho tượng ấy đều thấy không rõ khuôn mặt, nhưng Mạnh Hạo lại cảm nhận được, trên pho tượng bên trái, toàn thân trên dưới tản ra một loạt yêu khí long trời lở đất!
Cái mạnh của yêu khí, Mạnh Hạo thân là Phong Yêu đời chín, cảm nhận vô cùng rõ ràng. Thậm chí chuẩn xác mà nói, yêu khí này, bao hàm khí tức của Sơn Hải, vả lại bên trong khí tức đó, còn có một loạt quỷ dị, một loạt hay thay đổi, cũng có sát cơ điên cuồng lại không thiếu lý trí.
Pho tượng kia dưới khí tức đó bao phủ, quỷ dị đến cực hạn. Cho dù không thấy được khuôn mặt của pho tượng, Mạnh Hạo cũng có thể đoán được, cái khuôn mặt đó nhất định là dữ tợn mà lại hòa thiện, dường như khóc, lại tựa như đang cười, dường như ngàn mặt một thân, khiến người nhìn không thấy được lòng chân chính ở chỗ nào.
Đó là... Yêu, người biến mà trở thành yêu, giống như yêu duy nhất của tất cả thế giới này.
Về phần pho tượng bên phải, khi Mạnh Hạo nhìn lại, hắn cảm nhận được là tiên khí cực kỳ nồng đậm. Cái mạnh của tiên khí đó một dạng rung chuyển bốn phương tám hướng. Dường như đó là hết thảy căn nguyên của tiên, dường như đó là tiên duy nhất của thế gian này!
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nhìn hai pho tượng, lại nhìn mảnh thế giới chỗ này. Hắn có chút mờ mịt, không biết nơi này là phương nào, không biết hai pho tượng đó vậy là cái gì.
- Nơi này... Là tâm hải của ngươi.
Ngay vào phút chốc đáy lòng của Mạnh Hạo hiện lên nghi vấn, một thanh âm tang thương dường như truyền đến từ trong năm tháng viễn cổ, quanh quẩn bên trong mảnh thế giới thương mang này.
Nội tâm của Mạnh Hạo chấn động, ngẩng đầu, nhưng lại không tìm được phương hướng của thanh âm, dường như thanh âm ấy không chỗ nào không có mặt.
- Về phần hai pho tượng, một cái là yêu, một cái là tiên... bên trong Chí Tôn Tiên Giới, chú định sẽ sinh ra một pho... tiên duy nhất của thương mang...
- La Thiên huyết mạch cũng bởi vì đó mà xuất hiện...
- Nhưng mà, có người không muốn để tiên sinh ra, muốn đoạt tiên vị, vì tiên cùng thần, tuy là hỗ trợ lẫn nhau... Nhưng tiên trên thần càng có thể trấn áp ma!
- Thần Ma không thèm để ý, nhưng hậu nhân tại ý, cho nên, nghịch chuyển bầu trời, biến đổi nhân quả, huy vũ năm tháng thiên địa, không tiếc giá cao... bọn họ thành công, cũng thất bại. Nhưng bọn họ không biết... sự biến hóa giữa thành công và thất bại, sẽ khiến tiên... Trở thành yêu vốn không nên xuất hiện...
- Bởi vì, mảnh thế giới có thể sinh ra tiên, trước đây La Thiên huyết mạch không có xuất hiện, vốn là... Chí Tôn Yêu giới trấn áp ba ngàn đại yêu!
- Yêu hay thay đổi, quỷ dị, vô thường... Không có sự trào dâng của tiên trấn áp không hết ma, cũng rung chuyển không hết thần... Nhưng lại có thể... Lật đổ cả thương mang!
- Hiện tại nói cho ngươi biết bản thân mình, nếu như ngươi có thể lựa chọn, ngươi chọn... thành tiên duy nhất mênh mông cuồn cuộn hay là thành... yêu duy nhất lật đổ thương mang!
Thanh âm tang thương chậm rãi vang vọng, bên trong thanh âm không có lực lượng mê hoặc, dường như chỉ muốn nghe một đáp án.
Mạnh Hạo trầm mặc, lúc ánh mắt nhìn cái thứ nhất, nhìn chính là pho tượng bên trái đại diện cho yêu. Lần này hắn nhìn lại, vốn thấy không rõ khuôn mặt pho tượng, lập tức ở trong mắt của hắn rõ ràng.
Hắn thấy được khuôn mặt của pho tượng ấy chính là... bản thân hắn!
Toàn thân yêu khí ngập trời, trong mắt mang ánh sáng đỏ vĩnh hằng không tiêu tan. Không có cuồng ngạo, không có khí phách, không có cuồn cuộn, không có uy nghiêm, nhưng lại có một cỗ ý hay thay đổi, vô thường, quỷ dị. Nhất là màu đỏ trong mắt cho người cảm giác... Dường như ẩn chứa huyết hải thâm cừu, dường như muốn đi hủy diệt cả thế giới.
Mà chỗ sâu trong mắt ẩn chứa bên dưới lại là thiên diện hay thay đổi vô thường. Sự chua xót cùng hồi ức, cũng có phức tạp người ngoài không cảm giác được, nhìn không ra...
Nhìn cỗ pho tượng yêu này giống như đúc với khuôn mặt của mình, tâm thần Mạnh Hạo run rẩy. Hắn cảm nhận được sự bi thương của pho tượng yêu này, cảm nhận được nó không cam lòng, còn có cừu hận điên cuồng.
Trong trầm mặc, Mạnh Hạo quay đầu, nhìn về pho tượng tiên bên phải...
Giống nhau là khuôn mặt nhất trí với hắn, trong vẻ lạnh nhạt mang xuất trần. Con mắt nhìn dường như nhu hòa, nhưng trên thực tế lại mang lạnh lùng. Dường như thiên địa này hết thảy khi hắn nhìn lại đều có quy luật, mà hắn ngự trị trên hết thảy là tiên duy nhất của thế giới này.
Hết thảy nhớ lại, hết thảy đã qua, cũng như cùng chuyện cũ trước đây, phong cảnh trên con đường tiên trong chớp mắt theo đi qua, cũng sẽ bị hắn chặt đứt, không cho chút nào ràng buộc kềm chế bước chân của mình.
Không phải vô tình, cũng không phải hữu tình, không phải ích kỷ, cũng không phải vô tư, mà là một loại quên đi. Một loại thoải mái khi quay đầu lại chỉ có khẽ thở dài đối với ký ức đã từng.
- Không cần nói ra đáp án, trong lòng của ngươi có đáp án là được rồi...
Thanh âm tang thương lần nữa truyền đến, vang vọng trong thương mang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.