Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1739: Nam Thiên Tinh nguy cấp




Tu sĩ Sơn Hải đang chiến đấu, Hải Mộng cùng Chí Tôn khôi lỗi cũng đang chiến đấu. Trong cuộc chiến tranh này, từ đầu đến cuối Hải Mộng đều không có chiến tích quá nhiều, dường như tu vi của bà trong những năm này suy nhược nhiều lắm nhiều lắm, thời khắc này cùng chung sức với Chí Tôn khôi lỗi, cũng chỉ là miễn cưỡng đối kháng, khó tránh khỏi thế cục bại lui.
Thủy Đông Lưu nơi đó, khi ra tay tinh không run rẩy, vô số ánh sáng kỳ dị lóng lánh, nổ vang ngập trời.
Mạnh Hạo bên này, trong mắt tràn ngập sát cơ, địch nhân của hắn là nữ Chí Tôn bát nguyên kia, chỉ có điều giờ này vì Tam Kinh Đinh, tu vi rớt xuống chỉ mạnh hơn Chủ Tể, nhưng lại gần như rớt xuống khỏi vị trí Chí Tôn.
Mạnh Hạo ra tay vô cùng tàn nhẫn, nhoáng lên một cái Chí Tôn Kiều phủ xuống, rầm rầm trấn áp, khiến cho nữ Chí Tôn kia phun ra máu tươi, đang định lui ra sau, Mạnh Hạo lại thi triển Phong Yêu cấm pháp!
Tinh tú đạo căn nguyên không gian, mắt thấy sẽ phải phong ấn nữ Chí Tôn này, nhưng đúng lúc này, tu sĩ đầu to kia đột nhiên xuất hiện, không biết thi triển thuật pháp quỷ dị gì, trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, không ngờ căn nguyên không gian của hắn bị cắt đứt.
Mà nữ Chí Tôn kia phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, vừa rồi trong một chớp mắt đó nàng cảm nhận được tử vong.
Mạnh Hạo không có dừng lại, lui ra phía sau, đồng thời, bước ra một bước, liền thi triển đệ tứ cấm, Bản Ngã Cấm. Tức thì, thân thể hắn liền hóa thành vô số phân thân, toàn bộ đánh về hướng nữ Chí Tôn kia.
Nữ Chí Tôn da đầu tê dại, thân thể bay nhanh lui về sau. Lúc này vô số phân thân Mạnh Hạo đồng thời ra tay, cùng thi triển một quyền Sát Thần!!!
Trong lúc nhất thời, khí thế của vô số bóng quyền Sát Thần ngập trời, khiến tinh không run rẩy, khiến cho chỗ bọn họ giao chiến, sát khí ngập trời.
- Không!!! Nữ Chí Tôn phát ra tiếng thét thê lương, nàng không cam lòng, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, thi triển bí pháp, trong nháy mắt thân thể nàng mơ hồ, nàng lấy ra vô số pháp bảo, lại không tiếc giá cao thi triển bí pháp, muốn tránh thoát một quyền đánh tới này.
Cũng đúng vào lúc này, tu sĩ đầu to kia lần nữa xuất hiện. Mới vừa xuất hiện, Mạnh Hạo liền bấm quyết, điểm tới một lóng tay.
- Đã sớm chờ ngươi!
Một lóng tay rơi xuống, cấm pháp giáng xuống, nhưng tu sĩ đầu to kia lại trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, mặt đổi sắc, không ngờ ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo điểm tới, thân thể tu sĩ ầm một tiếng, lại nứt ra xuất hiện hai người đầu to.
Một người bị giam cầm, một người thì cất bước xuất hiện ở trước mặt nữ Chí Tôn, thân thể vặn vẹo, tất cả vị trí đều nhuyễn động rút nhỏ, duy chỉ có tay phải hắn bành trướng vô hạn, dường như ngưng tụ máu thịt toàn thân, tỷ lệ không hợp với thân thể chút nào... đồng thời, dữ tợn tung một quyền đánh về phía vô số Sát Thần Quyền của Mạnh Hạo.
"Rầm rầm rầm rầm..." Tiếng nổ ngập trời, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, tu sĩ đầu to kia cũng khóe miệng tràn ra máu tươi, kéo tay nữ Chí Tôn bay nhanh lui về sau, mà nữ Chí Tôn kia mặc dù được cứu, nhưng cũng máu tươi phun trào, khí huyết toàn thân tổn thất không ít, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra ý oán độc.
- Ngươi rất giống chủ nhân ta trước kia! Tu sĩ đầu to, lau đi máu tươi ở khóe miệng, nhìn về phía Mạnh Hạo lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Nữ Chí Tôn vốn không phải là đối thủ của Mạnh Hạo, nhưng có tu sĩ đầu to kia quấy nhiễu, làm cho Mạnh Hạo, trong lúc nhất thời không thể đánh chết nữ Chí Tôn này.
Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, lần nữa đi ra, chiến với tu sĩ đầu to và nữ Chí Tôn.
Chỗ ba người chiến đấu, hào quang thuật pháp chói mắt, tiếng nổ vang vọng.
Những người khác, cũng đang đấu chiến, mức độ thảm thiết không kém gì Mạnh Hạo nơi này. Nhất là Hải Mộng, sắc mặt bà tái nhợt, nhưng lại vô cùng kiên cường. Chiến trường chỗ mọi người, là chiến lực đỉnh phong nhất của 33 Thiên cùng với Sơn Hải Giới, thời khắc này tiếng nổ vang trời, tinh không vặn vẹo... Giữa nhau không cần nói quá nhiều, cục diện sớm đã chú định, không phải ngươi chết, chính là ta vong!
Chiến đấu giữa bọn họ, vốn phải là rực rỡ trong tinh không này, nhưng hiện tại, so sánh với các tu sĩ Sơn Hải Giới kia, rõ ràng không bằng. Tu sĩ Sơn Hải Giới, trong chớp mắt bạo phát sinh mạng cuối khiến tinh không đều mất đi màu sắc!
Ngay khoảnh khắc này tu sĩ Sơn Hải Giới cực kỳ rực rỡ, tu sĩ như Tống La Đan như vậy, đều không phải là một người!
Các tu sĩ Sơn Hải Giới, từng người thay vì chết trận, cam nguyện tự bạo, hô lên tên mình, bọn họ như điểm điểm tinh thần, ngưng tụ chung một chỗ, vẽ ra cầu vồng rực rỡ sáng ngời nhất trong tinh không này.
Chỉ có điều là cầu vồng rực rỡ khó có thể tồn tại lâu dài, theo một tu sĩ tiếp một tu sĩ Sơn Hải chết trận, theo đại lượng dị tộc vòng qua những tu sĩ Sơn Hải này, xông vào núi thứ chín, tu sĩ Sơn Hải cũng bắt đầu lui về sau, ý đồ đi ngăn cản.
Mà chiến trường, cũng chậm rãi từ bên ngoài núi thứ chín di chuyển đến bên trong tinh vực núi thứ chín.
Dị tộc, rốt cục xông vào đến điểm cuối cùng của Sơn Hải Giới, nơi đi qua, tinh không vỡ nát, núi thứ chín run rẩy, Huyền Quy trên núi phát ra tiếng gào thét thê lương.
Trong thanh âm kia mang theo bi ai, mang theo điên cuồng, mang theo bất khuất!
Mạnh Hạo đáy lòng run rẩy; đám người Hải Mộng cũng đều tâm thần đau nhói; Địa Tạng cười thảm... dường như mọi người hiểu rõ, chiến bại, dường như đã là tất nhiên.
Thế nhưng sâu trong nội tâm, hoặc ít hoặc nhiều, vẫn tồn tại một chút hy vọng, hy vọng này cho dù mong manh, nhưng thủy chung không tiêu tan, chỉ là dần dần lúc sáng lúc tối, như ánh nến trong gió.
Theo đại quân dị tộc sát nhập vào, đám người Mạnh Hạo tuy rằng ngăn cản Chí Tôn của 33 Thiên, nhưng đồng dạng cũng đại biểu bọn họ bị đối phương ngăn cản.
Đây là hỗ tương lẫn nhau.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, đại quân dị tộc mang theo tiếng nổ vang trời, xông vào trong tinh vực núi thứ chín.
Bốn tinh tú lớn, đứng mũi chịu sào!
Trước hết bị diệt là Tây Hạ Tinh, viên tinh tú này dưới vô số thuật pháp thần thông của dị tộc, nổ tung tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ, vô số sinh linh bị diệt vong.
Sau đó là Bắc Lô Tinh, cũng bị đại quân dị tộc xông vào, trở thành hài cốt, vỡ tan trong tinh không.
Hết thảy, làm cho tất cả tu sĩ Sơn Hải còn sống, lòng đau như đao cắt, cười thảm. Bọn họ vốn đã vứt bỏ sinh mạng, giờ khắc này, cho dù có mệt mỏi, cũng đều xoay người lần nữa đánh tới dị tộc.
Chỉ là, dị tộc số lượng quá nhiều, mà tu sĩ Sơn Hải giảm nhanh, căn bản là khó có thể ngăn cản. Mặc dù thời khắc này tu sĩ Sơn Hải Giới điên cuồng, giống như những thanh chủy thủ sắc bén, khiến cho dị tộc kinh hãi, nhưng dù sao số lượng của bọn họ quá ít.
Khi tinh tú thứ ba bên trong tinh vực núi thứ chín này vỡ tan, tiếng nổ quanh quẩn ngập trời, Đông Thắng Tinh... trong mắt Mạnh Hạo trở thành tro bụi...
"Không có khả năng!!!" Mạnh Hạo tâm thần run rẩy, trong mắt đỏ thẫm, hắn đang chém giết với tu sĩ đầu to và nữ Chí Tôn bát nguyên, hắn không tin hết thảy trước mặt là thật!
Đông Thắng Tinh, thật sự ở trước mắt hắn, nổ tung vỡ tan.
"Đệ Thất Sơn Hải vỡ nát, Hổ Lao Tinh mất đi, vốn đã không có khả năng. Về phần Đông Thắng Tinh này, đó là dung hợp linh thân của lão tổ đời một, sao có thể dễ dàng bị diệt đi như vậy?!"
"Không có khả năng..." Mạnh Hạo đáy lòng run rẩy, hắn nhìn đại quân dị tộc kia, thời khắc này đã có không ít đánh tới Nam Thiên Tinh, trong lòng hắn vô cùng cấp bách.
Đông Thắng Tinh có ký thác tình cảm của hắn, mà nhà chân chính của hắn là ở Nam Thiên Tinh!
"Còn có hi vọng!" Mạnh Hạo thấy được thời khắc này núi thứ chín rách nát, thấy được tu sĩ Sơn Hải Giới tuyệt vọng ở bốn phía, thấy được đại quân dị tộc vô biên vô tận, thấy được từng viên tinh tú vỡ tan... tim của hắn đau nhói, như bị xé rách.
"Nhất định còn có hi vọng..."
"Như Phong Chủ Tể còn chưa có xuất hiện, vị truyền nhân của ba đại đạo môn năm đó, cũng chưa có xuất hiện, còn có Như Phong Giới..."
"Những thứ này, đều còn chưa có hiển lộ ra, nhất định còn có hi vọng..."
Chiến hỏa, cuối cùng bùng phát trên Nam Thiên Tinh!
Nam Thiên Tinh, là nhà của Mạnh Hạo, cũng là một cứ địa khác... của Phương gia. Đông Thắng Tinh diệt vong, tộc nhân Phương gia, giờ khắc này đều như nổi điên chạy trở về, chạy thẳng tới Nam Thiên Tinh.
Ngay khoảnh khắc vô số thần thông của dị tộc đánh tới, bên ngoài Nam Thiên Tinh đột nhiên xuất hiện trận pháp của Nam Thiên Tinh, ngăn chống với công kích của đại quân dị tộc.
Cùng lúc đó, từng thân ảnh mượn lực trận pháp, xuất hiện ở ngoài Nam Thiên Tinh. Trong những thân ảnh kia, dường như có đế vương Đường Hoàng, đi theo phía sau là một đám chiến sĩ khôi lỗi mặc khôi giáp màu đen!
Còn có phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ của Mạnh Hạo, còn có một số tộc nhân Phương gia canh giữ chỗ này, thời khắc này toàn bộ xuất hiện, trong mắt bọn họ lộ ra quyết đoán, có ý thề sống chết, dường như muốn cùng chết cùng sống với Nam Thiên Tinh!
- Phương mỗ, lời thề trấn thủ Nam Thiên Tinh... 100 ngàn năm! Thanh âm trầm thấp của Phương Tú Phong vang vọng bốn phía, đại quân dị tộc cũng đang ầm ầm đánh tới.
Cũng đúng lúc này, tộc nhân Phương gia, cùng với rất nhiều tu sĩ Sơn Hải có quan hệ với Nam Thiên Tinh, đều chạy đến... Lập tức trong ngoài Nam Thiên Tinh liền triển khai đại chiến sinh tử.
Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập tơ máu, hắn gầm nhẹ một tiếng, tức khắc vứt bỏ nữ Chí Tôn cùng tu sĩ đầu to kia, bay nhanh thẳng tới Nam Thiên Tinh, nơi đó có thân nhân của hắn, có bằng hữu của hắn.
Cha mẹ hắn, tỷ tỷ ở đó, tộc nhân của hắn ở đó, mập mạp, Trần Phàm, Vương Hữu Tài, Tôn Hải, thời khắc này đều đang đến gần Nam Thiên Tinh, còn có Hứa Thanh, cũng từ đàng xa lo lắng bay nhanh.
Còn có Đan Quỷ sư tôn của Mạnh Hạo, còn có Kha Cửu Tư!
Nam Thiên Tinh, là vảy ngược của Mạnh Hạo, là hết thảy của hắn, là địa phương hắn quan tâm nhất ở trong Sơn Hải Giới này!
Ngay cả Kháo Sơn lão tổ, giờ khắc này cũng đang gào thét, xông tới Nam Thiên Tinh, nơi đó đồng dạng là địa phương khó quên nhất trong ký ức của lão.
Tiếng nổ vang trời, Nam Thiên Tinh vì có trận pháp huyết mạch của Lý gia La Thiên gia tộc năm xưa, khiến cho nó không có vỡ tan giống như Đông Thắng Tinh. Thế nhưng lực lượng trận pháp dù có mạnh mấy đi nữa, đối mặt với đại quân dị tộc vô biên vô tận này, vẫn như cũ đang nhanh chóng ảm đạm.
Đường Hoàng cười thảm, phất tay một cái, vô số hắc giáp khôi lỗi phía sau ông lập tức đánh ra, cũng có vô cùng chiến hồn, mơ hồ từ trong chiến pháp nơi này lộ ra thân ảnh.
Những chiến hồn kia, có nữ có nam, có già có trẻ, đều là tộc nhân của Lý gia hiến tế tử vong năm đó, khi bọn họ còn sống bảo vệ Sơn Hải Giới, sau khi chết đi vẫn như cũ bảo vệ Sơn Hải Giới.
Nam Thiên Tinh chấn động, trong lúc nhất thời, trở thành địa phương rực rỡ nhất, chói mắt nhất trên chiến trường này.
Lúc này Mạnh Hạo muốn chạy về Nam Thiên Tinh, nhưng lại có người không muốn!
- Còn muốn chạy? Trong mắt nữ Chí Tôn kia sát cơ nhoáng một cái, trước đó nàng bị Mạnh Hạo bức bách quá thảm, mấy lần nguy cơ sinh tử, đã có ý muốn giết chết Mạnh Hạo, nhưng từ lâu nhìn ra Mạnh Hạo rất cường hãn.
Liên tưởng tới những lời nói của Huyền Phương Chí Tôn trước khi tử vong, trong lòng nữ Chí Tôn càng muốn giết chết Mạnh Hạo. Thời khắc này mắt thấy Mạnh Hạo lo lắng muốn rời đi, sao nàng có thể để hắn được như nguyện.
- Ngươi không đi được, ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy người và vật ngươi quan tâm, ở trước mặt ngươi... hình thần câu diệt! Nữ Chí Tôn tức khắc đuổi tới, tu sĩ đầu to hơi chần chờ một chút. Mặc dù hắn phủ xuống đây để thi hành kế hoạch, thủy chung không có nói quá nhiều, cũng không đại biểu trong lòng của hắn không có than thở.
Nhưng chung quy, hắn còn là lựa chọn phối hợp, với tốc độ cực kỳ quỷ dị, khoảnh khắc đuổi kịp Mạnh Hạo, ngăn chặn hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.