Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1745: Hổ thẹn với Phương gia




- Ai cho các ngươi chọc ta chứ, cái này, các ngươi thuận ý, cái này, các ngươi an tâm. Thanh âm Mạnh Hạo mang âm điệu quỷ dị, quanh quẩn trên chiến trường này làm tất cả dị tộc run rẩy, cho dù là cường giả cũng sợ hãi. 
- Giả thần giả quỷ! Nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên cắn răng hừ lạnh, thân thể bỗng nhiên vọt ra, Hải Mộng Chí Tôn muốn đuổi kịp, lại bị con rối Chí Tôn đột nhiên ngăn lại. 
Hải Mộng ngẩn ra, nhìn lại, con rối Chí Tôn kia rõ ràng mang ánh mắt Mạnh Hạo. 
Cùng lúc đó, tu sĩ đầu to trốn nơi xa xa, lúc này thân thể run rẩy, hắc khí tràn ngập trên người hắn, nhưng vì hắn cách xa chiến trường, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Mạnh Hạo, ngược lại cũng không chý ý tới dị thường của hắn. 
Nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên kia cấp tốc đi, cùng Mạnh Hạo nơi này đụng vào nhau, lực lượng bát nguyên ngập trời, gần ngay khi bùng phát, Mạnh Hạo nơi này đột nhiên nắm tay, khí tức trên người biến đổi, không còn là khóc cười mà là một luồng khí phách ầm ầm thay thế.
Khí phách này duy ngã độc tôn trong thiên địa, là khí tức mênh mông thuộc về chính ta trong tinh không! 
Hai người chạm nhau trong chớp mắt, khí thế Mạnh Hạo kia bùng phát, trực tiếp đánh ra Sát Thần Quyền, một quyền, một quyền, một quyền, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, đi ra bảy bước, đánh ra bảy quyền! 
Mỗi bước một quyền, đó là Thần Thất Đạp, khí thế của hắn cũng bùng phát theo đó, đến cuối cùng, bước thứ bảy rơi xuống, đánh ra quyền thứ bảy, Mạnh Hạo nơi này, khí phách ngập trời, cả người hắn như thay thế tinh không, trở thành chú mục chính là chết cũng muốn điên cuồng đánh chết. 
Cảnh tượng này cùng khóc cười trước của hắn trở nên đối lập, làm nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên khó có thể dự liệu, chớp mắt, cùng Mạnh Hạo ở giữa không trung trực tiếp quyết đấu nổ vang. 
Máu tươi từ trong miệng phun ra, khí tức hắn biến đổi, một khắc trước còn là khí phách vô biên, tiếp theo trong chớp mắt đã biến thành sát khí hung tàn, bất ngờ không để ý thương thế, thậm chí cho dù vì vậy mà thân thể sẽ nổ tung, cũng vẫn như dã thú trực tiếp đánh về phía nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên, mở miệng lớn, dựa vào tốc độ kinh người của hắn, hướng về đầu của nam nhân này, hung hăng cắn!
Nam nhân trung niên thất kinh, thân thể muốn lùi về sau, nhưng vẫn bị Mạnh Hạo cắn trên cánh tay, đau tê tái, trực tiếp xé một mảng thịt lớn, hai mắt của hắn đỏ thẫm, quay đầu, tóc bay lên, cả người thoạt nhìn giống như hoang thú hung tàn đến cực hạn! 
- Ngươi... Tinh thần nam nhân trung niên "lộp bộp", đúng lúc này, Mạnh Hạo cười, phát ra tiếng cười xì xào, thân thể vụt qua, lần nữa vọt tới, thương thế coi là gì, tử vong coi là gì, Mạnh Hạo lúc này giống như hoàn toàn điên cuồng, trong tiếng nổ vang, không ngừng đến gần, ánh mắt hung tàn của hắn không để ý sống chết lại đến, thậm chí mấy lần phát ra điên cuồng đồng quy vô tận, khiến cho nam nhân trung niên hết sức sợ hãi.
- Tên điên, ngươi là tên điên! Nam nhân trung niên lập tức lùi về sau, gần như ngay khi hắn lùi về sau, khí tức Mạnh hạo biến hóa lần nữa, một luồng tiên khí thuần khiết cuồn cuộn, nổi lên trên người hắn, cùng lúc đó, bộ dáng hắn tuy vẫn hung tàn nhưng lại không còn cảm giác hung thú mà là... tiên nhân giận dữ, long trời lở đất! 
Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, khí thế như hồng, tiên ý chung quanh hắn trở lại, căn nguyên xoay tròn bên cạnh hắn, hắn bấm quyết, từng thuật pháp trong nháy mắt bùng phát, ngọn núi ầm ầm phủ xuống, Chí Tôn Kiều hung hăng trấn áp, cũng có mưa rền gió dữ, hóa thành sấm sét, nổ vang, thuật pháp cực nhanh, trong phút chốc một mình hắn liền tạo thành một vùng biển thuật pháp, đánh nam nhân trung niên. 
Còn có lôi đỉnh xuất hiện, trong khoảnh khắc dịch chuyển, hóa thân thành đại bàng màu xanh, một xung thứ tới gần nam nhân trung niên, khí thế bỗng trở nên bá đạo vô biên, một quyền đánh chết. 
Nam nhân trung niên biến sắc, lập tức phản kích nhưng ngay khi chạm vào quả đấm của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo bỗng nhiên giảm lực, tùy ý chạm vào tay đối phương, "ầm" một tiếng, cánh tay của hắn trực tiếp tan vỡ, máu thịt bầy nhầy, thậm chí ngay cả nửa thân thể đều vỡ nát, nhưng hắn lại thành công đến gần nam nhân trung niên!
Mang theo hung tàn, mang theo thanh âm khóc cười quỷ dị, một ngụm... hung hăng cắn cổ họng nam nhân trung niên, hung hăng xé nát. 
Nổ vang kinh thiên, nam nhân trung niên hét thảm thiết, đánh Mạnh Hạo, thân thể bay nhanh lùi về sau, tay vuốt cổ họng, muốn nói chuyện nhưng sinh ý lại không thể truyền ra ngoài, thần sắc hắn hoảng sợ, trong mắt hắn có khiếp đảm. 
Hắn rất ít khi gặp địch nhân khủng khiếp trên chiến trường, nhưng hôm nay, trong chớp mắt, Mạnh Hạo làm hắn khiếp đảm. 
Nhất là lúc Mạnh Hạo liếm môi, lần nữa vọt tới, da đầu nam nhân trung niên muốn nổ tung, hắn không chút nghi ngờ đối phương nói ra một câu. 
- Ta đánh không lại ngươi nhưng ta có thể... ăn ngươi! 
- Đây là cái gì, chết tiệt, đại lục Tiên Thần cùng Ma giới, bọn họ biến đổi tiên, trong nguồn gốc tạo thành, xuất hiện cái gì đây! 
- Còn muốn kinh khủng hơn tiên!! Nam nhân trung niên không nói nên lời, đáy lòng gào thét, mắt thấy Mạnh Hạo đến, muốn lùi về sau, chợt biến sắc, miệng vết thương của hắn giờ phút này toàn bộ biến thành màu đen, màu đen điên cuồng lan tràn thân thể hắn. 
- Nguyền rủa!! Nam nhân trung niên biến sắc. 
- Đây không phải nguyền rủa mà là oán của ta. Mạnh Hạo mở miệng cười, nói chuyện như khóc, tấn công, nam nhân trung niên đen mặt, nổi giận gầm một tiếng, thân thể trực tiếp khô héo, mà nguyên thần của hắn lại bay ra trong phút chốc, không dám cùng Mạnh Hạo tiếp xúc, bay nhanh lùi về sau. 
- Tên điên, ngươi là tiên điên!!
- Không được đến gần ta. Mạnh Hạo cười, nhìn nam nhân trung niên không dám nhích đến gần, lại quay đầu, nhìn về phía Đạo Phương! 
Thân thể Đạo Phương run lên, lập tức lùi về sâu, lúc này da đầu hắn tê dại, Mạnh Hạo nơi này nếu tu vi yếu ớt thì không sao nhưng Mạnh Hạo chỉ kém bọn họ một chút! 
Còn biến đổi quỷ dị kia, còn có khí tức áp chế đến từ trên người hắn, khiến cho bọn họ rất khó phát huy toàn lực, quan trọng nhất là... bọn họ không có ác liệt như Mạnh Hạo!
Đó không phải tự mình sống chết, cũng không muốn điên cuồng cắn thịt đối phương, hắn không quên đối phương khi nuốt nữ Chí Tôn kia, thần tình kinh khủng kia. 
Hắn mơ hồ cảm thấy, đại lục Tiên Thần cùng Ma giới... sai rồi!! 
Có lẽ tiên chân chính, trên thần, trấn áp lực lượng ma lực nhưng không phải không thể chiến thắng, còn yêu trước mắt này cho dù vừa mới sinh ra, cho dù còn chưa đủ lực lượng hỗn loạn nhưng lại lộ ra... mầm móng làm người khác khủng khiếp! 
Nhất là... cánh tay Mạnh Hạo lúc này khôi phục nhanh chóng, trong nháy mắt, đã mọc ra lần nữa. 
Cái này làm tinh thần Đạo Phương chấn động. 
Cả chiến trường, Chí Tôn đang lùi lại, tu sĩ đầu to đang lùi lại, đại quân dị tộc đều lùi lại, mà hết thảy đều bởi vì... yêu... vừa mới chuyển hóa đến đây, giống như tân sinh! 
Mạnh Hạo không phải rất cường đại, nhưng lúc này hắn theo một ý nghĩa nào đó là cường đại nhất! 
Mạnh Hạo cười, tiếng cười của hắn truyền khắp tinh không, hóa thành tiếng khóc, ở nơi nào run lên, cười điên cuồng, dường như cười chính mình, dường như đang khóc thân nhân. 
Thanh âm này làm người trầm mặc, làm dị tộc trầm mặc, tu sĩ Sơn Hải trầm mặc, Thủy Đông Lưu trầm mặc. 
- Mạnh... Mạnh Hạo... Phương Du run rẩy, được Tôn Hải giúp đỡ, nhìn tiểu đệ giữa không trung, nhìn Mạnh Hạo, lòng nàng đau nhói, cha mẹ không còn, Mạnh Hạo là thân nhân huyết mạch duy nhất của nàng. 
Mập mạp khóc, hắn nhìn Mạnh Hạo, hắn không biết nên nói gì, nhưng hắn khó chịu, bộ dáng này của Mạnh Hạo làm hắn bi thương. 
Còn có Trần Phàm, còn có sư tôn Mạnh Hạo, còn có ánh mắt phức tạp của Kha Cửu Tư ở xa xa. 
Tất cả người sống trên Nam Thiên Tinh này, lúc này đều nhìn Mạnh Hạo, nhìn yêu khí của hắn, nhìn hắn đáng sợ, nhìn vẻ mặt hắn như khóc như cười. 
- Thủy Đông Lưu hoặc ngươi đúng là Cửu Phong, cũng không quản ngươi là ai... tính kế ta, tính kế ngoại công ta, tính kế tổ phụ ta, tính kế cha mẹ ta, giờ này Sơn Hải Giới đã tan vỡ, Nam Thiên Tinh cũng gần như đã tan vỡ, ta đã hóa yêu, kế hoạch cuối cùng của ngươi cũng nên thi triển. Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía tinh không, thanh âm mang âm điệu quỷ dị, quanh quẩn bầu trời. 
Tinh không chấn động, trong tiếng nổ vang, Thủy Đông Lưu cất bước đi hướng khác, Đạo Phương cùng trung niên bát nguyên kia, đáy lòng hai người khiếp đảm, Hải Mộng Chí Tôn cùng con rối Chí Tôn của Mạnh Hạo lúc này đều nhanh chóng lùi về sau, đi tới bên cạnh Thủy Đông Lưu. 
Hai mắt con rối Chí Tôn kia đã đỏ thẫm, biến đổi của Mạnh Hạo cũng ảnh hưởng đến khí tức con rối Chí Tôn bên cạnh hắn, hắn đứng bên cạnh Thủy Đông Lưu, trong mắt mang yêu dị, nhìn Thủy Đông Lưu. 
Thủy Đông Lưu trầm mặc, hồi lâu sau, ánh mắt hắn phức tạp, ôm quyền hướng về Mạnh Hạo, cúi đầu thật sâu. 
- Tính kế nhiều, chuẩn bị nhiều, tiêu tán nhiều, vẫn xin ngươi... buông bỏ hận thù, lão phu... không hổ thẹn với Sơn Hải Giới, duy chỉ có hổ thẹn với nhất mạch Phương gia của ngươi. 
- Phương gia các ngươi, gia tộc La Thiên, huyết mạch không tầm thường, sau Sơn Hải Giới, lão tổ đời một của Phương gia ngươi lại đạt được tạo hóa nghịch thiên, khiến cho huyết mạch La Thiên này thay đổi lần nữa, tựu thành ý niết bàn đa thế, nhất mạch Phương gia thích hợp nhất với bố cục của lão phu! Còn trên người của ngươi là tập hợp đại thành của huyết mạch cả Phương gia. 
- Cho nên... 
- Cho nên cái gọi là thất tuế kiếp của ta, cũng là một tay ngươi tạo thành! Mạnh Hạo vung tay áo, thanh âm quỷ dị, khàn khàn dung hợp với tiếng khóc cười càng thêm quái dị, làm ngươi khác sau khi nghe, tinh thần đều không ổn.
Thủy Đông Lưu trầm mặc, gật đầu. 
- Thất tuế kiếp của ngươi là lão phu dẫn ra, ngoại công của ngươi là lão phu an bài trở thành chủ Sơn Hải, tổ phụ của ngươi là lão phu hút kỳ hồn, phân vào trong Trảm Thiên Kinh. 
- Cha mẹ của ngươi cũng là lão phu cố ý an bài làm cho bọn họ trấn thủ Nam Thiên Tinh, bởi vì hồn của bọn họ thích hợp trở thành phách huy động! 
- Thậm chí ân oán Quý gia cùng Phương gia của ngươi cũng là lão phu an bài... ngươi tu hành cấm pháp nhất mạch Phong Yêu cũng là lão phu an bài, mục đích của lão phu vốn muốn ngươi trở thành... ý chí Sơn Hải mới, hoặc là trở thành tiên! Chỉ là sửa lại đường mạng của ngươi. 
- Ta cả đời này không làm... thất vọng Sơn Hải, duy chỉ thật có lỗi với Phương gia các ngươi... Nhưng mà tổ phụ của ngươi không chết, còn cha mẹ ngươi trên một ý nghĩa nào đó cũng không có chết! 
- Kế tiếp nếu thành công, lão phu tự phong bế mình trước mặt ngươi, móc ra trái tim, cuộc đời còn lại đều hiến tế cho tộc nhân huyết mạnh Phương gia. 
- Còn nếu thất bại... lão phu tự diệt hồn hỏa, bỏ ra hết thảy, thành toàn ngươi! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.