Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1750: Thương mang tinh không




Lối đi nổ vang, con bước ở bên trong, đám người Mạnh Hạo vây quanh bốn phía con bướm. Trong lối đi này xuất hiện vô số lốc xoáy, dường như đang ngưng tụ một luồng lực lượng, lực lượng này sắp bạo phát khiến cho tốc độ con bướm trong nháy mắt tăng lên nhanh chóng. Nhưng dường như tốc độ vẫn còn tương đối, khi quay đầu, bọn họ vẫn có thể thấy rõ thân ảnh như núi của Thủy Đông Lưu ở bên ngoài lối đi. 
Trong đồng tử màu đỏ của Mạnh Hạo lộ ra vẻ phức tạp. Đúng lúc này, ở tại lối đi, thân thể Thủy Đông Lưu ầm ầm bành trướng, hắn không còn là một lão già mà là trở thành một người trung niên.
Hai tay hắn bấm quyết, chung quanh hắn tản ra khí tức kinh thiên, khuếch tán ra ánh sáng, tu vi Cửu nguyên trong cơ thể hắn giờ khắc này cũng tăng lên đáng kể. 
Nhưng hắn dường như không thể xuất thủ, toàn bộ tu vi bạo phát trong nháy mắt cũng chỉ có thể dừng ở yên đó, hắn lấy thân thể của mình ngăn lối cửa vào, khiến cho tất cả những người muốn đuổi theo vào nhất định phải diệt sát hắn. 
Cũng chính ngay lúc thân thể hắn bành trước, tu vi thiêu đốt, đột nhiên xuất hiện một mối liên hệ kỳ lạ thông qua mầm móng Sơn Hải Giới, nối tiếp đến chỗ Mạnh Hạo đang ở bên trong lối đi.
Nó giống như là quán đính, lại giống như là truyền đạo. Toàn thân Mạnh Hạo chấn động, trong óc “ầm” lên một tiếng, những cảm ngộ thiên đạo, nắm giữ tu vi, nghiên cứu thuật pháp từ Thủy Đông Lưu toàn bộ truyền cho Mạnh Hạo. 
Nếu chỉ như thế cũng liền thôi, còn có lực lượng tu vi vô tận, căn nguyên sinh mệnh trong chớp mắt đều rót vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho hắn toàn thân run rẩy, phát ra tiếng gào thét. Trong cơ thể hắn đồng thời cũng có một sự biến hóa điên cuồng, long trời lở đất. 
Mà bên ngoài lối đi, thời khắc này, tiếng kinh hô từ đám người đến từ Tiên Thần đại lục, trong chớp mắt truyền đến.
- Truyền thừa tiên đạo! 
- Thiêu đốt bản thân mình, thành toàn người khác... 
- Loại thuật pháp này là di pháp của Chí Tôn Tiên Giới năm đó, vô cùng ác độc, vốn là cắn nuốt người khác thành toàn cho mình nhưng người này không ngờ lại nghịch chuyển thành pháp này. 
Khi thanh âm kia vang lên, vị nữ tử tu vi cửu nguyên kia nhíu mày, hừ lạnh bước tới gần. Còn có lão già áo bào trắng lông mi trắng cũng than thở đi tới. Những Chí Tôn bát nguyên khác trong nháy mắt cũng tới gần.
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang ngập trời, toàn bộ xông tới giết Thủy Đông Lưu. Tiếng cười Thủy Đông Lưu vang vọng, mắt hắn sáng như sao nhìn về phía vô số tu sĩ Tiên Thần trước mặt. 
- Ngã Bị Sơn Hải Tu, Sinh Tử Sơn Hải Hồn! Hai tay hắn bấm quyết, thần thông biến ảo ra, lấy lực lượng một người nổ vang bốn phương tám hướng. Hắn không ngừng thiêu đốt thân thể, không ngừng phóng ra tu vi, cản trở đám người, truyền đạo của mình cho Mạnh Hạo. 
Máu tươi phun ra, hắn không ngừng bị thương nhưng thân thể hắn lại không lùi bước chút nào. Hắn vẫn đứng bên ngoài lối đi, tiếng cười vang vọng. 
- Lão phu không phải Cửu Phong nhưng bên trong cơ thể ta lại có một lũ tàn hồn Cửu Phong... dù là hắn cho ta mượn để sống lại hay ta mượn hắn để tái lâm thế gian... Ta rốt cuộc là ai, vấn đề này ta đã suy tư vạn vạn năm. Có lẽ ta đã sớm có đáp án, ta thuộc về Điệu Nhất vong tộc... 
Phân thân Trảm Thần trở về, dung địch quân vào trong Sơn Hải, luận đạo cùng Diệt Sinh, hỏi chúng sinh chi thiên! 
Ta đã tận lực... Có lẽ sẽ có người hận ta, có người oán ta nhưng ta đối với Sơn Hải Giới trọn đời không hối hận, sống vì Sơn Hải, chết vì Sơn Hải Giới. Ta cam tâm tình nguyện, cuộc đời này không uổng! 
- Ngã bối Sơn Hải tu, sinh tử Sơn Hải hồn! Thủy Đông Lưu cười to, ánh mắt của hắn lần đầu tiên xuất hiện sự điên cuồng. Trong khoảnh khắc bản thân hình thần câu diệt, hắn cũng lựa chọn giống như tất cả tu sĩ Sơn Hải sắp tử vong. 
Tự bạo! 
Lấy tự bạo gây thương tích nặng cho những người đuổi bắt, lấy tự bạo thôi thúc truyền thừa sôi trào, cho Mạnh Hạo một cơ duyên tuyệt thế! 
Thủy Đông Lưu tự bạo! 
Khoảnh khắc khi hắn tự bạo, lốc xoáy bên trong lối đi cũng nổ vang đến cực hạn. Con bướm triển khai vận chuyển, trong phút chốc tốc độ liền tăng lên, chớp mắt đã đi xa. Trong óc Mạnh Hạo giờ khắc này như bị vô số thiên lôi nổ vang. Thân thể hắn run rẩy, trong đầu hắn có vô số đạo đang vận chuyển, điên cuồng nảy sinh trong cơ thể hắn. 
Mạnh Hạo phun ra máu tươi, hắn thấy hoa mắt, cả người liền chìm trong hôn mê, được Hải Mộng đỡ lấy. Mọi người đang đứng trên lưng con bướm phức tạp nhìn lối vào giờ khắc này tỏa ra ánh sáng chói mắt. 
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, trong lối đi có tiếng nổ vang trời. Tại vị trí cửa vào có rất nhiều tu sĩ Tiên Thần tấn công đến. Cùng lúc đó, một phiến đại lục không ngờ đánh xuống lối đi, khiến cho cả lối đi trong nháy mắt tan vỡ. 
Trong khoảnh khắc tan vỡ, con bướm nhảy lên một cái, trực tiếp xuyên qua mà đi. 
Thời gian dường như trở nên chậm chạp. Không biết qua bao lâu, khi tất cả đều khôi phục trở lại, tại một phiến thương mang trong tinh không, hư vô xuất hiện một khe nứt. Thân ảnh con bướm trong chớp mắt bay ra từ bên trong khe nứt. 
Vào thời khắc này, tu sĩ Sơn Hải thấy được thương mang, thấy được tinh không vô tận. Nơi này không có bất kỳ một tinh tú nào mà chỉ có một phiến sương mù, khi thì ngưng tụ lúc lại tiêu tán. 
Mà sau lưng bọn họ vốn là khu vực Sơn Hải Giới, thời khắc này nhìn lại chỉ là một phiến lốc xoáy mơ hồ, bên trong có vô số điểm sáng lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy được ngoại giới, rất... xa lạ. 
Mạnh Hạo vẫn còn đang hôn mê nhưng thân thể hắn như có một luồng lực lượng kinh thiên đang nổi lên, vận chuyển, nổ vang. 
Trong thương mang, con bướm này cũng bay được rất xa rồi. Không lâu sau, phía sau nó, tại nơi nó đi ra lúc trước, cái khe kia trong nháy mắt bị xé mở. “Ầm” một tiếng, cái khe không ngừng bành trướng rồi trực tiếp nổ tung, một phiến đại lục nghiền ép hết thảy rầm rầm xuất hiện. 
Khi phiến đại lục kia xuất hiện, cái khe nứt từng thuộc về lốc xoáy trong Sơn Hải Giới thời khắc này cũng vỡ vụn, biến mất vĩnh viễn.
Đại lục này chính là đại lục Tiên Thần. Sau khi nó xuất hiện, vô số khí tức ầm ầm khuếch tán khắp bốn phía. Trong những khí tức này đều mang theo phẫn nộ cùng sát ý. 
-Thương mang tinh không vô tận, bọn họ có trốn cũng không thoát. 
- Không ai có thể dưới sự truy kích của đại lục Tiên Thần mà còn có thể trốn thoát. 
- Mạnh Hạo, người được truyền thừa, tên của hắn gọi là Mạnh Hạo! 
Một lát sau, dường như đã tìm được phương hướng đám người Mạnh Hạo, mảnh đại lục này lập tức bay đi, gắt gao truy kích. 
Khi phiến Tiên Thần đại lục này đang truy kích, trong thương mang có một chiếc thuyền xuất hiện, lơ lửng trôi nổi trong tinh không. Ngồi trên chiếc thuyền là một lão nhân, lão mở mắt ra nhìn về phương xa. 
Hồi lâu sau, lão mới lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng. 
- Nếu bọn họ biết hết thảy về nơi này thì sẽ làm ra chuyện gì? Lão tự lẩm bẩm, có lẽ chỉ có lão mới biết, bọn họ mà bản thân nói là chỉ người nào.
Sau một lúc lâu, chiếc thuyền biến mất, lão nhân trong chiếc thuyền kia tiếp tục đi trên con đường của mình. Dường như Sơn Hải Giới chỉ là một lần nghỉ chân của lão mà thôi. Thời khắc này, lão lại tiếp tục đi về phương xa.
- Có lẽ... không bao giờ có thể gặp lại nữa, bất quá, tên kia lại có chút ý tứ. Lão nhân thở dài, cặp mắt nhoáng lên một cái như có điều suy nghĩ. 
Cho đến lúc chiếc thuyền đã đi xa, ở một phương hướng khác, một tu sĩ gầy gò bước ra. Bên người hắn có một con muỗi khổng lồ, cả hai yên lặng nhìn về phương xa.
Trên người tu sĩ này có một luồng khí tức thô tục nhưng giờ khắc này, hắn lại nhíu mày, có chút chần chờ. 
- Cuộc chiến này thật sự cần thiết sao? Điên rồi, đều điên cả rồi... Chỉ vì không cho tiên ra, chỉ vì muốn đổi thành yêu... Nếu Vương Mộc ở đây, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người này chính là người đã dạy hắn tu hành trong rừng trúc của Vương gia. 
Lúc lâu sau, tu sĩ gầy này mới thở dài. 
- Sát tinh đã đi rất nhiều năm, cũng không biết giờ này hắn đang ở chỗ nào. Nơi này lại xuất hiện tình huống như vậy, thôi thôi, chuyện này gia ta không quản được. Tu sĩ gầy này lắc đầu, cất bước đi xa. Có lẽ hắn thấy, chuyện này tuy rằng đại lục Tiên Thần có hơi quá phận nhưng chung quy lại cũng không phải là chuyện quan trọng gì. 
Kể cả thân ảnh áo đen sau đó xuất hiện ở nơi này nhìn về hướng xa xa rồi rời đi sợ là cũng cho rằng, chuyện này cũng sẽ không gây hậu quả gì nghiêm trọng... 
Có lẽ hiện tại không có ai có thể ngờ tới, chuyện xảy ra ở chỗ này sẽ nhấc lên một hồi sóng gió.
Tiên đã biến thành yêu, mà yêu thế mà lại trở thành đỉnh phong thương mang! 
Cuộc truy sát vẫn tiếp tục. Hình ảnh cuối cùng của cuộc chiến khiến trong lòng tu sĩ Sơn Hải Giới đối với Thủy Đông Lưu vô cùng phức tạp. 
Thủy Đông Lưu cho Sơn Hải Giới một hy vọng, từ không có khả năng trở thành một tia sinh cơ, hơn nữa còn khuếch trương tia sinh cơ làm cho giờ khắc này dường như sắp trở thành hiện thực. 
Mặc dù quả thật phút cuối cùng con bướm có thể bị giết nhưng trên thực tế, lúc chạy ra khỏi lốc xoáy Sơn Hải Giới, chỉ trong một khắc con bướm xuất hiện ở thương mang, Sơn Hải Giới đã nhảy ra khỏi quỹ tích của vận mệnh. 
Trong phút chốc, từ nơi này, Sơn Hải Giới đã nắm giữ được vận mệnh của mình! 
Không còn bất cứ gông xiềng nào, không có phong ấn, không có 33 Thiên, không có Đạo Phương, không có Vô Lượng Kiếp, không có uy áp của hai thế lực lớn. 
Nếu như nói tự do thì quả thật giờ khắc này, tu sĩ Sơn Hải Giới đã giành được tự do. Sau vạn vạn năm, Chí Tôn Giới chưa bao giờ có tự do.
Cho dù phía sau còn truy binh nhưng tự do này đối với tu sĩ Sơn Hải Giới có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. 
Chỉ là cái giá phải trả cho phần tự do này quá lớn, quả thật là quá lớn, lớn đến mức những tu sĩ Sơn Hải Giới còn sống sót đối với người tạo ra chuyện không có khả năng này - Thủy Đông Lưu, cực kỳ phức tạp. Bọn vừa hận nhưng trong hận lại có kính. 
Chín phần tu sĩ tử vong đổi lấy một con bướm giương cánh. Mà mỗi lần cánh bướm huy vũ thứ hao phí chính là hồn những tu sĩ Sơn Hải đã tử vong.
Nếu nói là vợ chồng Phương Tú Phong đang huy vũ cánh, chi bằng nói là tu sĩ Sơn Hải tử vong đang hy sinh sinh mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.