Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1788: Đồ Ma




Nguy cơ ngay trước mắt, Mạnh Hạo đột nhiên nâng tay lên, đánh một quyền về phía trước.
Chính là Diệt Sinh!
Một quyền này đánh ra không thể rung chuyển được hư vô. Mạnh Hạo liền sau đó đánh ra quyền thứ hai – Nhập Ma, cho đến quyền thứ ba là Sát Thần. Ba quyền kinh thiên động địa, thoạt nhìn thì đánh lần lượt nhưng lại quỷ dị đồng thời bộc phát, nổ vang bốn phương, khiến hắn đang trong trạng thái bị cưỡng ép sáp nhập vào hư vô giờ khắc này cắt đứt, trực tiếp tách rời khỏi hư vô.
Gần như ngay khoảnh khắc hắn tách ra, hư vô phía sau hắn liền sụp đổ, hoàn toàn bị xé mở.
Theo sự xé rách của hư vô, một luồng lực lượng cuồng bạo lại nổi lên, xuất hiện bốn phía Mạnh Hạo, vẫn là… lực lượng xé trời.
Dường như nếu không xé rách Mạnh Hạo quyết không bỏ qua.
Mạnh Hạo lại né tránh nhưng lực lượng xé rách này không ngừng đuổi theo như hình với bóng khiến cho hư vô bốn phía xung quanh Mạnh Hạo sụp xuống, tan vỡ, dần dần làm cho hắn dường như không còn chỗ tránh né.
Một màn này khiến cho đám người Thượng Quan Hoành đều hít ngược một hơi dài, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Bọn họ không phải là chưa từng thấy qua tu sĩ cửu nguyên đỉnh phong xuất thủ nhưng mỗi lần thấy được đều làm bọn họ cảm thấy được sự yếu đuối của bản thân.
Mắt thấy Mạnh Hạo không còn chỗ để tránh, thiếu niên mặc áo bào vàng thanh âm mang đầy sát ý, truyền khắp bốn phương tám hướng.
- Còn không chết! Lời của hắn vừa ra, hai tay tràn đầy ánh sáng lại tiếp tục xé trời.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, nguy cơ sinh tử trong nháy mắt bạo phát. Nguy cơ ngay trước mắt, Mạnh Hạo lại không chút sợ hãi, ngược lại mượn tình thế sống chết này mà tự mình kích thích truyền thừa thu được từ Thủy Đông Lưu.
“Sát Thần tam quyền vẫn chưa đủ, ta cần… quyền thứ tư. Thậm chí là… quyền thứ năm!” Trong phút chốc, vô số ý nghĩ quay vòng trong đầu Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, mắt hắn thoáng hiện ánh sáng.
“Một quyền Diệt Sinh, quyền hai Xá Thân, quyền ba Sát Thân, như vậy quyền thứ tư hẳn là… Đồ Ma!”
“Ma như đêm tối, Đồ Ma Quyền, như xua tan đêm tối!” Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong đầu hắn nổi lên thần thông của Chí Tôn thứ sáu, rồi lại nổi lên những cảm ngộ của mình những năm qua, cuối cùng, kết hợp với truyền thừa của Thủy Đông Lưu cùng một chút thuật pháp, dần dần, một hình dáng xuất hiện ngay trong đầu hắn.
Không kịp nghĩ nhiều, hư vô chung quanh hắn lại một lần nữa bị xé rách trong nháy mắt. Mạnh Hạo nâng tay lên, hung hung nắm chặt thành quyền!
- Quyền thứ tư. Đồ Ma! Mạnh Hạo gầm nhẹ, tay bỗng nhiên đánh xuống. Chỉ trong nháy mắt, quyền thứ tư đánh ra, quả đấm của hắn tán ra sóng gợn màu đen, sóng gợn này nhanh chóng khuếch tán khắp bốn phía, sáp nhập vào hư vô, không ngờ lại khiến cho bốn phương tám hướng xung quanh hắn tại một sát na này, trực tiếp trở thành đêm tối!
Hoàn toàn đen như mực. Đột nhiên, trong quả đấm của hắn, lại sản sinh ra ánh sáng!
Đó không phải là ánh sáng trắng mà là ánh sáng đỏ, giống như là đẩy lớp da của đêm tối, làm lộ ra máu thịt của đêm tối. Mạnh Hạo thời khắc này mới cảm ngộ được quyền thứ tư – Đồ Ma!
Không phải là lấy lực lượng của mặt trời mới mọc đi xua tan đêm tối, mà là lột đi lớp da của đêm tối, lộ ra máu thịt của đêm tối. Như thế, cũng được coi là giết!
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, ánh sáng tản mạnh ra. Nơi nó đi qua, đêm tối như bị lột da khiến cho mọi người kinh hãi không thôi. Rồi cả đêm tối tan vỡ, cả chi pháp xé trời của thiếu niên áo bào vàng kia cũng chỉ trong chớp mắt trực tiếp trở nên tán loạn. Mà lúc quyền thứ tư của Mạnh Hạo rơi xuống, ánh sáng vàng trên hai tay thiếu niên áo bào vàng không ngờ lại như bị đoạt đi, bị lột da!
Tiếng nổ vang vọng, thiếu niên áo bào vàng phát ra âm thanh thê lương. Hai tay của hắn run rẩy, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể theo bản năng lui về phía sau. Hắn ngẩng đầu, trong mắt hắn thậm chí lộ ra một tia không thể tin.
“Đây là thần thông gì?” Trong lòng hắn hoảng sợ, lực lượng xé trời này là một đòn sát thủ của hắn. Ngày thường tuy rằng không phải là không bị người khác phá giải, nhưng cách phá giải trước mắt này, quả thật là lần đầu!
Lúc trước là bị cưỡng ép mà vỡ nát. Nhưng giờ này, dường như là bản chất của nó trực tiếp bị phá giải, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Gần như ngay lúc thiếu niên áo bào vàng lui về sau, Mạnh Hạo từ trong hư vô đen như mực đi tới. Trên người của hắn chiến ý ngập trời, trong mắt hắn ánh sáng đỏ lóng lánh. Hắn cất bước, mỗi một bước rơi xuống đều làm cho hư vô bốn phía phải chấn động.
- Ngươi đã thi triển thần thông mấy lần, giờ đến lượt ta. Mạnh Hạo vừa nói vừa nâng tay lên chỉ về phía thiếu niên áo vàng. Dưới chỉ tay của hắn, Phong Yêu nhất mạch cấm pháp bỗng nhiên được thi triển, đó chính là đệ bát cấm!
Cấm pháp này khiến không gian lập tức như bị giam cầm. Sắc mặt thiếu niên áo bào vàng biến đổi, đáy lòng của hắn lần đầu xuất hiện một mối nguy cơ mãnh liệt. Nguy cơ này chính là đến từ thần thông do Mạnh Hạo thi triển ra.
Không chần chừ chút nào, thiếu niên áo bào vàng ánh mắt lộ ra tinh mang. Hắn vô cùng quyết đoán, cắn mạnh chót lưỡi, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi trước mặt hắn nhanh chóng hóa thành lạc ấn, bay ra sau, trực tiếp rơi vào trên mi tâm của hắn.
“Ầm” một tiếng, một luồng khí tức long trời lở đất từ trên người thiếu niên áo vàng bộc phát ra. Chung quanh hắn bất ngờ xuất hiện vô số sấm sét, từng đạo tia chớp đột nhiên xuất hiện. Những tia chớp kia, đều có màu vàng!
Đây là lôi màu vàng, cũng chính là kiếp màu vàng!
Cùng lúc đó, cổ văn màu máu dường như mang theo một khí tức cổ xưa, ẩn chứa năm tháng vô tận, dường như là trước cả lúc thời gian được sinh ra, chỉ trong nháy mắt không ngờ lại điều động lực lượng Thương Mang bên ngoài Minh Cung, khiến cho bầu trời cuồn cuộng, từng tầng sương mù rầm rầm phủ xuống.
Mà ở bên ngoài Minh Cung này, có thế thấy được Thương Mang trong phạm vi xung quanh hắn chỉ trong chớp mắt đồng loạt cuồn cuộng, hướng về Minh Cung rồi ngưng tụ lại.
Tức thì, Thương Mang như bị cưỡng ép xé mở ra vách ngăn. Sương mù phía sau thiếu niên áo bào vàng lập tức cuồn cuộn, ngưng tụ thành một tia chớp màu vàng!
- Căn nguyên thứ chín của ta là Thương Mang lôi kiếp. Là lôi kiếp do ta bao nhiêu năm qua cảm ngộ được, cắn nuốt Thương Mang mà thành. Thậm chí nếu ta Siêu Thoát, trở thành Đạo Nguyên, ta liền có thể hóa thân vào Thương Mang lôi kiếp. Từ này về sau vô số tồn tại trong Thương Mang này đều phải kính sợ lôi kiếp của bổn tôn! Thiếu niên áo bào vàng bỗng nhiên lên tiếng, hắn vung hai tay lên, chung quanh hắn, lôi kiếp càng ngày càng nhiều, trong tiếng nổ “ầm ầm”, cuồn cuộn ra bốn phía, tản ra khí tức của căn nguyên thứ chín!
Cặp mắt Mạnh Hạo co rút lại, hắn cảm nhận được căn nguyên thứ chín cường hãn của thiếu niên áo bào vàng này, thậm chí cũng cảm nhận được một sự kinh khủng mơ hồ. Dường như hắn cảm nhận được trên sấm sét kia, mơ hồ tồn tại một chút ý chí!
Hắn không biết tại sao, trong chớp mắt này, trong đầu hắn lại hiện lên bích họa trên lối đi trong lòng đất, lại nghĩ tới hình ảnh của… một chỉ tay La Thiên diệt thế!
Mà giờ này, cùng với ngón tay sấm sét, Mạnh Hạo thấy được ngón tay La Thiên trong hình. Tuy rằng không giống nhau, nhưng lại có khí tức tương tự!
- Lôi kiếp giáng, giết cửu nguyên! Thiếu niên áo bào vàng ngửa mặt lên trời cười ta, hắn nâng hai tay lên đẩy mạnh về phía Mạnh hạo. Lập tức căn nguyên thứ chín của hắn taojt hành Thương Mang chi lôi đang gầm thét, vô số tia chớp ngưng tụ, bất ngờ hóa thành một ngón tay long trời lở đất màu vàng, cuốn theo sương mù trong nháy mắt lao về phía Mạnh Hạo.
Mặt đất run rẩy, bầu trời tắt sáng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.