Ngã Dục Phong Thiên

Chương 29: Chính mình, mới là chỗ dựa của mình! (2)




Về phần Mạnh Hạo, ánh mắt hắn vẫn tràn ngập máu, nhưng mà những thứ này đối với Vương Đằng Phi thì chỉ giống như một con kiến yếu ớt giơ hàm tới trước mặt voi, chỉ cần dẫm một cước thì kiến có thể bị dập nát.
Còn chuyện ngày hôm nay, đối với y mà nói đúng là một chuyện nhỏ bé tới cực điểm, đây không phải là khinh thường, không phải là không để ý, thậm chí y còn mỉm cười với người bốn phía, khi bước qua mọi người, tiếng cười ôn hòa còn quanh quẩn. Nhẹ nhàng bình thản giống như không có chuyện gì xảy ra, trước sau vẫn như vậy chỉ điểm đệ tử cấp thấp tu hành, thân ái hiền hòa làm người ta sinh lòng thân thiết.
Bốn phía quảng trường, đám nữ đệ tử nhìn như si như say, dù là tu sĩ khác cũng lộ ra thần sắc tôn kính, không kẻ nào liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, dường như đã quên mất sự tồn tại của hắn.
So với Vương Đằng Phi, Mạnh Hạo như đứng ở một thế giới đối lập, toàn thân đầy máu, quần áo rách tả tơi, chật vật tới cực điểm.
Mạnh Hạo có thể cảm giác được thái độ của Vương Đằng Phi đối với mình, đây không phải là khinh thường, mà không thèm nhìn. Giờ phút này, khi Vương Đằng Phi rời đi, những trói buộc trên người hắn được buông lỏng, thân thể nhất thời trở nên đau đớn như muốn đổ xuống, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, chân thành cúi cúi đầu cảm kích Âu Dương đại trưởng lão một cái.
Không nói gì, Mạnh Hạo quay người, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình run rẩy nhưng hắn nhẫn nhịn cắn răng, nhấc lên hai chân đau nhức như bị dập nát, trầm mặc bước từng bước đi về phía xa. Hắn đã toát mồ hôi thấm đẫm áo bào, mỗi một bước cũng làm cho hắn đau đớn nhỏ máu, bóng dáng hắn như một con sói cô độc bi thương, dần dần đi xa...
Âu Dương đại trưởng lão nhìn Mạnh Hạo, muốn mở miệng nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói, chỉ đứng nhìn thân ảnh Mạnh Hạo xa dần.
Trong động phủ, Mạnh Hạo từng bước đi vào, cho đến khi cửa đóng lại, hắn không cách nào thừa nhận được nữa, thân hình đổ sập xuống, ngất trên mặt đất. Tu vi của Vương Đằng Phi đã là tầng sáu đỉnh phong, Mạnh Hạo căn bản không thể so với, trừ phi là bỏ qua chống cự, nếu kháng cự thì chỉ càng thêm nội thương.
Lần hôn mê này liền qua hai ngày, sau khi Mạnh Hạo tỉnh lại, toàn thân đau đớn, khó có thể đứng dậy, hắn cố gắng bò lên, khi hai tay chạm đất liền cảm giác đau đớn càng tăng lên, nóng rát như tay không có da. Mạnh Hạo thở hồng hộc, yên tĩnh trong động phủ, tĩnh lặng ngồi đó.
Hồi lâu, hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn hai bàn tay mình, trong lòng bàn tay, mười cái móng tay còn ghim sâu trong đó, hai ngày hôn mê làm cho những móng tay này sinh trường trong thịt, khi hắn đưa tay chống đất định đứng lên làm cho thịt non vừa sinh liền vỡ ra, máu tươi tràn ra.
Mạnh Hạo không chút thay đổi, nhìn hai tay, sau một lúc lâu, hắn xé mở những vết thương trong lòng bàn tay ra, rút từng móng tay ra, cho đến khi mười cái móng tay được lấy ra, hai tay của hắn đã đẫm máu, máu tươi chảy đầy mặt đất, làm cho không khí trong động phủ tràn ngập huyết tinh.
Toàn bộ quá trình, thần sắc Mạnh Hạo không chút thay đổi, giống như hai bàn tay này không phải của hắn, sự tàn nhẫn trên người hắn, lúc này lại trở nên rõ ràng như thế.
Hắn cúi đầu, nhìn mười móng tay đầm đìa máu kia, sau hồi lâu hắn thu chúng lại, đặt lên trên giường đá, hắn muốn chính mình mỗi ngày đều nhìn đến mười móng tay này, muốn mỗi ngày đều nhắc nhở chính mình, hôm nay, hắn bị khuất nhục.
Rồi sẽ có một ngày, hắn phải trả lại lần khuất nhục này, cả vốn lẫn lãi.
- Chính mình, mới là chỗ dựa lớn nhất!
Trầm mặc một lúc, Mạnh Hạo lần đầu tiên mở miệng, lời nói khàn khàn như không phải thanh âm của hắn.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã được mấy ngày, Mạnh Hạo không đi ra động phủ nửa bước, hắn không muốn ra ngoài, không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn. Hắn không quên chuyện hôm đó trên quảng trường, mình trở thành kẻ đối lập với cả thế giới. Hắn yên lặng khoanh chân ngồi trong động, nhìn bàn tay mang theo máu khô, thần sắc chết lặng biến thành phẫn nộ, lại chuyển thành âm trầm. Cho đến một ngày, động phủ ầm ầm mở ra, theo ánh trăng sáng bên ngoài chiếu vào, toàn bộ động phủ trở nên mông lung.
Thân ảnh Hứa sư tỷ đứng ở cửa động phủ, nàng quay lưng với ánh trăng, làm cho không ai có thể thấy rõ dung mạo của nàng.
Mạnh Hạo không nói gì, Hứa sư tỷ trầm mặc, sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng.
- Hôm qua ta mới xuất quan!
Mạnh Hạo đứng dậy, cúi đầu vái một cái thật sâu.
- Vương Đằng Phi có lai lịch rất lớn, cũng không phải người Triệu quốc, tu vi đã là tầng sáu đỉnh phong, lại là người được chưởng môn chỉ định trở thành đệ tử nội môn... Ngươi không nên trêu chọc kẻ này.
Hứa sư tỷ trầm mặc một lúc, ôn hòa nói.
- Sư đệ hiểu được!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, mỉm cười, thần sắc như đã khôi phục bình thường. Nhìn không ra có chút canh cánh trong lòng nào đối với chuyện kia, tại một khắc này, hắn hiện tại so với một đời mười sáu mười bảy năm trước đã mang theo một chút bất đồng.
Chút bất đồng này là, một chút hàn mang, nhưng Mạnh Hạo che dấu vô cùng sâu, sâu đến mức hắn cũng không phát hiện được, người ngoài thì càng không nhìn ra được chút gì.
- Nhưng nếu hắn lại tìm ngươi làm phiền, dù ta đang bế quan, ngươi cũng có thể bóp nát ngọc giản này, ta sẽ phát hiện!
Hứa sư tỷ trầm mặc một lát, sau đó vung tay, một cái ngọc giản màu tím dừng trước người Mạnh Hạo.
- Ngày đó ta mang bốn người các ngươi lên núi, ngươi là người đầu tiên trở thành đệ tử ngoại tông, tên đồng bạn của ngươi ở chung khu tạp dịch trong khu Bắc cũng đã lên cấp rồi, sáng hôm nay sẽ đến ngoại tông đưa tin!
Hứa sư tỷ nói xong, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái rồi rời đi.
- Đa tạ sư tỷ, ta có một vấn đề muốn tìm sư tỷ giải thích, lấy tư chất của ta, hôm nay đã có tu vi Ngưng Khí tầng bốn, muốn tới Ngưng Khí tầng bảy thì bình thường phải mất bao lâu?
Mạnh Hạo bỗng nhiên hỏi.
- Không tới một năm đạt tới Ngưng Khí tầng bốn, chắc ngươi cũng cũng có tạo hóa trong tu hành, việc này ngươi không cần nói, ta cũng sẽ không hỏi. Nếu không tính tới tạo hóa của ngươi, với tư chất của ngươi, tới Ngưng Khí tầng bảy, nhanh thì mười năm, chậm thì nửa giáp, Ngưng Khí tầng bốn, tầng sáu, tầng tám đều là bình cảnh. Hơn nữa, nếu không có cơ duyên, thì khó mà đột phá từ tầng sáu tới tầng bảy.
- Mỗi người đều có?
- Mỗi người đều có!
Hứa sư tỷ dần xa, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, trong mắt lộ ra chút tinh mang.
Sau nửa canh giờ, Mạnh Hạo đứng dậy, đi ra động phủ, gió núi trong đêm mang theo chút hàn ý, thời tiết biến hóa cực nhanhh, giống như trong mấy ngày liền sang thu, lá cây đã đổi màu, nhìn khắp đồi núi là một mảnh đìu hiu.
Trăng sáng treo cao, Mạnh Hạo đi trên đường nhỏ núi hoang, bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng gió, tiếng lá xào xạc làm bạn, Mạnh Hạo một đường đi về Bắc phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.