Ngã Dục Phong Thiên

Chương 310: Bí hội tìm cơ hội




- Hiểu được ý niệm Kiến Mộc vạn năm, chọn mê hoặc tàn thân lão phu, cố theo duyên mà tới, vẽ cho ngươi một bức tranh, thân giấu Bỉ Ngạn Hoa, luyện ra thiên phú mà dung vào hồn ngươi. Trong lúc phong ấn trong người thì không nên ngại, càng có thể lợi dụng thiên phú bản mệnh thảo mộc của Bỉ Ngạn Hoa, cho ngươi đủ thời gian, hiểu thân tàn niệm.
- Lão phu vạn năm nhớ một người, phàm là người được nhớ kỹ, Quý họ, trảm nhân quả không thể diệt!
Thanh âm tang thương quanh quẩn trong động phủ, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, làm cho hắn run rẩy toàn thân, phóng linh thức tản ra, nhưng hắn không phát hiện được gì.
Sau hồi lâu, Mạnh Hạo hít sâu một cái, trong mắt lộ tinh quang, quay đầu nhìn bức tranh thì hắn lại run rẩy không ngừng.
Trên bức tranh, không phải vẽ Mạnh Hạo, là là một đóa hoa Bỉ Ngạn….
Bức tranh dữ tợn, cũng có không cam lòng, như muốn điên cuồng, nhưng lại như bị phong ấn khốn trụ, tất cả ẩn chứa trong bức tranh, rất là sống động.
Phần trên bức tranh còn có một dòng chữ nhỏ.
- “Hoa Bỉ Ngạn nở, trời thất sắc, hoa lạc thành tiên một ngàn năm, cửa thiên môn giấu nhân quả, chém một đường tìm hỏi trời cao…” Vu Nam Thiên Tinh Nam Vực, vì tiểu hữu vẽ tranh!
Thủy Đông Lưu!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi dài, mạnh mẽ ngẩng đầu, trầm mặc thật lâu, trong đầu hắn hiện lên một màn ngày đó. Trong tầng mây xoáy của Tống gia, khi đứng trên đỉnh đại thụ che trời, nhìn vào hư vô xa xăm, cũng thấy được những dòng chữ này, mà lạc khoản cũng là Thủy Đông Lưu!
Sau một hồi lâu, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi dưới đất, cảm thụ cơ thể. Sau một nén nhang, hắn mở mắt, lộ ra chút tinh quang. Hắn rõ ràng cảm nhận được, độc Bỉ Ngạn hoa trong cơ thể bị một lực lượng nói không nên lời áp chế gắt gao, giống như lâm vào ngủ say, như bị phong ấn.
Nhìn hiệu quả này thì còn mạnh hơn cả Xuân Thu Mộc, lại càng giúp cho Mạnh Hạo hắn có đủ thời gian để giải độc. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đứng dậy, cẩn thận trân trọng thu hồi bức tranh, ôm quyền vái một cái về nơi mà ông lão từng đứng.
- Đa tạ tiền bối tương trợ!
Mạnh Hạo cúi đầu, ước chừng qua vài chục hơi thở, hắn mới đứng dậy. Đến lúc này rồi, hắn há còn không rõ, ông lão kia xuất hiện tại nơi này, chính là vì chờ đợi mình.
- Thủy Đông Lưu…
Mạnh Hạo trầm mặc một lát, xoay người về mật thất động phủ. Sau khi lục lọi mọi nơi trong mật thất, những gì có thể mang đi, hắn đều thu hết. Khi đứng tại bên cạnh một cái truyền tống trận, hắn cúi đầu nhìn mấy lần. Dù không có nghiên cứu gì với trận pháp, nhưng Mạnh Hạo cũng đã dùng qua vài lần. Hắn lấy linh thạch ra, đặt ở trung tâm trận pháp, không bao lâu, trận pháp phóng ra hào quang lóng lánh, rất nhanh, những quang mang này đã bao trùm toàn thân Mạnh Hạo.
Tiếng ù ù quanh quẩn, chấn động toàn bộ ngọn núi, hào quang chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, mà thân ảnh của Mạnh Hạo cũng theo đó biến mất.
Nam Vực, Đông Lai quốc, nơi mà Tử Vận Tông đặt tại trong một mảnh núi hoang. Tại trong một tòa núi cao, có một động phủ hoang phế. Lúc này, trong đó chớp lóe quang mang, theo hào quang biến mất, thân ảnh Mạnh Hạo bước ra.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua động phủ hoang phế này, nó có chút hoang tàn, chỉ có truyền tống trận là còn có thể sử dụng. Sau khi nhớ kỹ vị trí này, hắn nhoáng lên, hóa thành cầu vồng mà lao ra khỏi nơi này, bay thẳng vào trong bầu trời.
Lúc bay ra thì trên thân thể hắn như có một tầng lưu quang hiện lên, theo hào quang dần biến mất, bộ dáng của Mạnh Hạo tự nhiên thay đổi rất lớn. Làn da không còn hơi đen mà trở nên trắng nõn, tuổi đã không còn như thanh niên, mà hóa thành mười sáu mười bảy, khí tức nho nhã hoàn toàn lộ ra. Hắn, đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng, thậm chí, còn làm cho người ta cảm giác rất chi là non nớt.
- Bởi vì chuyện về Thái Linh kinh, e là toàn bộ gia tộc Nam Vực đều dốc sức tìm ta, một khi đã vậy, ta phải lẫn vào Tử Vận Tông!
- Vô luận là vì giải độc, hay là học tập phương pháp luyện đan, hoặc là Tử Khí Đông Lai… Tất cả đều phải lấy từ Tử Vận Tông… Ngoài ra, ta cũng cần có một thân phận của đại tông môn!
Mạnh Hạo suy nghĩ, lộ vẻ quyết đoán.
Vài ngày sau, bên ngoài Tử Vận Tông, tại trong một thành trì của tu sĩ.
Thành này tên là Tử Nguyệt, rất là phồn hoa náo nhiệt. Có thể nói, trong Đông Lai quốc, đây là thành có tu sĩ lui tới nhiều nhất. Nhất là tháng bảy hàng năm, khi Tử Vận Tông mở ra đại hội Đan Phách thường niên, càng khiến cho tu sĩ tới lui càng thêm tấp nập hơn. Không chỉ là tu sĩ Đông Lai quốc tụ tập tới, thậm chí toàn bộ Nam Vực, không ít tông môn cũng sẽ truyền tống mà tới, tham dự Đan Phách này.
Cái gọi là Đan Phách, là đại hội đấu giá đan dược do Tử Vận Tông làm chủ sự. Hàng năm, khi vào lúc này, lượng lớn đan sư trong Tử Vận Tông mang những đan dược mình vừa lòng nhất tới đây, tiến hành lần đấu giá hội này. Điều này không những kiếm được lợi ích, còn có trợ giúp không ít trên phương diện tạo nghệ luyện đan, cũng là một phương thức để bộc lộ tài năng ra ngoài.
Thậm chí, mỗi một lần Đan Phách, ngay cả đan sư Chủ Lô của Tử Vận Tông cũng sẽ có không ít người tham gia, càng làm cho mức độ náo nhiệt tăng lên không ít, hấp dẫn nhiều chú ý hơn.
Dù sao, đan sư chủ lô có địa vị không tầm thường trong Tử Vận Tông. Thường thường có một vài tông môn bỏ ra một số tiền lớn cũng khó mà bồi dưỡng ra được một vị. Chỉ có Tử Vận Tông mới có thể bồi dưỡng ra đan sư chủ lô.
Mà Tử Vận Tông sở dĩ có thể trở thành đại tông trong Nam Vực, sự tồn tại của Đan sư chiếm phần lớn nguyên nhân, phần còn lại chính là thuật Tử Khí Đông Lai, tàn cuốn của Thái Linh kinh.
Cũng vì vậy, mới khiến cho vận mệnh của Tử Vận Tông phân chia ra hai mạch lớn, một tông là Tử Khí Mạch, một tông là Đan Đông Mạch!
Tử Khí Mạch tu hành chính là thuật pháp đạo tu, Đan Tông Mạch một lòng tu luyện đan đạo luyện trần. Hai phía hỗ trợ lẫn nhau, tương kính như tân, như thế mới làm cho Tử Vận Tông có địa vị như hiện tại.
Giờ phút này, lần Đan Phách năm này của Tử Vận Tông, còn mấy ngày nữa sẽ diễn ra. Vì vậy, trong Tử Nguyệt Thành, có một vị thư sinh mười sáu mười bảy, một thân trường bào văn đang đi tới, từ bên cạnh quảng trường trong thành, ngẩng đầu nhìn một ngọn núi xa xa.
Đó là một tòa núi màu tím, tử quang tràn ngập, giống như nhuộm cả bầu trời thành màu tím. Từ xa nhìn lại, nó như không phải là một ngọn núi, mà là một pho tượng.. một pho tượng thật lớn như núi.
Pho tượng kia khắc một lão già, trước mặt có một ngọn núi hình dạng như lò luyện đan, còn có một quyển trục, tất cả đều phát ra tử quang, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết rõ sự bất phàm.
Hết thảy những thứ này, chính là sơn môn của Tử Vận Tông!
- Đó là lão tổ khai tông của Tử Vận Tông, đạo hiệu là Tử Đông chân nhân. Lão nhân gia đã sớm thành tiên, lưu là đạo nho chính thống, phát triển đến hiện nay, đã trở thành Tử Vận Tông, một trong năm đại tông môn Nam Vực.
Bên người thiếu niên có một trung niên gầy gò hơn ba mươi tuổi, sắc mặt lấm la lấm lét, cảm khái giảng giải cho thiếu niên nghe.
- Vì tưởng nhớ, hậu nhân đã lợi dụng thế núi này mà điêu khắc thành tượng, lò luyện đan trước mặt ông chính là đại biểu cho Đan Đông nhất mạch trong Tử Vận Tông. Mà cuốn kinh thư kia thì đại biểu cho Tử Khí nhất mạch, đặt cùng một chỗ, hóa thành sơn mông hào hùng của Tử Vận Tông.
Qua sơn môn này, là núi non vô tận, cầu treo nối dài, tạo thành một mảnh mông lung người ngoài không nhìn rõ. Nơi đó, chính là chỗ của Tử Vận Tông!
Nam tử trung niên chậm rãi nói, vẻ mặt lộ ra kính ý.
Về phần thiếu niên thư sinh kia, nhìn thì như hướng tới, nhưng sâu trong mắt lại hiện lên chút hàn mang.
Thiếu niên thư sinh này, chính là Mạnh Hạo đã cải biến bộ dạng. mà nam tử bên cạnh, sau khi vào thành, hắn mới tìm tới người hiểu biết về thành này giới thiệu.
- Đại tông như thế, nếu có thể bái nhập thì đời này không còn tiếc nuối rồi!
Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, nhìn vào sơn môn nguy nga kia, trong lời nói tràn ngập hương vị hướng tới.
- Việc này có khả năng rất nhỏ, Tử Vận Tông rất ít tuyển nhận đệ tử, dù là tuyển nhận cũng phần lớn là những gia tộc tu chân trong Đông Lai quốc đề cử, còn người ngoài thì họ không thu.
Nếu thật sự thu nhận, toàn bộ Đông Lai quốc này, có bao nhiêu người tha thiết ước mơ muốn bái nhập vào Tử Vận Tông a. Tiểu hữu, trời cũng không còn sớm, ngươi muốn mua vật phẩm gì, ta dẫn người đi tìm!
Nam tử gầy gò nói.
- Không cần, ta đã tìm được!
Mạnh Hạo mỉm cười, lấy một viên tinh thạch từ trong túi trữ vật ra, đưa cho nam tử gầy gò. Sau đó hắn ôm quyền chào, cất bước tiến về bên kia quảng trường.
Nam tử gầy gò sửng sốt một chút, thu lấy linh thạch. Y đi theo đối phương từ trưa, đã thấy được thiếu niên này rất kỳ quái, chỉ là lòng vòng trong thành, không nhìn tới bất kỳ vật phẩm gì. Nhưng y cũng không nghĩ ngợi nhiều, mà xoay người rời đi, thầm tính xem lúc này còn có thể kiếm được chút sinh ý nào không.
Mạnh Hạo cất bước đi vào bên kia quảng trường. Bên đó có một cửa hàng, khi tới phía ngoài thì hắn hơi ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn cái quán này. Đó là một quán thuốc, trên tường có treo ít phế đan, tạo thành hình dáng một cái lò luyện đan. Trung tâm lò luyện đan còn hình thành một cái ấn ký hình tròn.
Tại trong ấn ký còn có bốn miếng phế đan.
Nhìn thì rất bình thường, không có điềm nào thần kỳ, nhưng sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy thì trên mặt lộ vẻ tươi cười. Hắn đi vào một ngõ nhỏ, sau khi bước ra thì trên đầu đội một cái mũ rộng, mặc một thân trường bào rộng thùng thình, hắn bước vào trong tiệm thuốc.
Tiệm thuốc không lớn, bên trong chỉ có một tiểu nhị, còn lại thì không có ai nữa.
- Ta muốn mua viên đan này, một viên!
Mạnh Hạo đưa tay chỉ lên kệ, tại đó bày mấy loại đan dược giá rẻ.
Tên tiểu nhị kia lười nhác mở mắt, nhìn Mạnh Hạo một cái, tiến lên lấy viên đan dược mà Mạnh Hạo vừa chỉ.
- Viên này có tác dụng với Ngưng Khí tầng năm, giá trị là mười bảy linh thạch!
Gã vừa nói xong, Mạnh Hạo đã lấy đan dược vào trong tay, cũng không nhìn mà vung lên, ném viên đan dược vào đống phế đan tạo thành lò đan dược bên ngoài. Khi nó rơi vào trung tâm ấn ký hình tròn kia, làm cho nơi đó, nguyên có bốn viên phế đan, lúc này đã trở thành năm viên.
Làm xong những chuyện này, Mạnh Hạo không nói tiếng nào, ném linh thạch, xoay người rời đi.
Tên tiểu nhị sửng sốt một chút, hai mắt đột nhiên lộ ra tinh quang, ôm quyền vái sâu Mạnh Hạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo đã đợi hai ngày trong thành Tử Nguyệt này rồi. Tại trong tràng Đan Phách này của Tử Vận Tông đã tiến hành được một đêm, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi, hai mắt bỗng nhiên mở bừng ra. Lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản đang lóe sáng.
Ngọc giản này là một khối lệnh bài, lệnh bài bí hội! Trên lệnh bài này có một hoa văn, nếu cẩn thận nhìn thì đúng là hoa văn gióng như hoa văn khắc trên vách tiệm thuốc, là ấn ký mà đám phế đan tạo thành.
Lúc này, bên ngoài trăng sáng, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua lệnh bài bí hội, sau khi thu hồi thì hắn nhoáng lên, rời khỏi nơi này.
Không bao lâu, Mạnh Hạo xuất hiện bên ngoài tiệm thuốc kia, trên đầu hắn vẫn đội mũ rộng, thân mang áo bào rộng thùng thình. Hắn chậm rãi bước tới, gõ cửa.
Chỉ gõ ba cái, cửa gỗ kia tự động mở ra, bên trong là một mảnh tối đen.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cẩn thận quan sát một chút, sau đó mới trực tiếp bước vào, giống như là bước vào trong màn nước, gợn sóng quanh quẩn, trước mặt Mạnh Hạo đột nhiên sáng ngời, hắn không phải xuất hiện bên trong tiệm thuốc, mà là một tòa vương phủ.
Bộ dáng của vương phủ giống như lần đầu tiên mà Mạnh Hạo nhìn thấy. bên ngoài phủ nha có một lão già, hai tay nắm ở trước bụng, khi Mạnh Hạo xuất hiện thì lão nhìn thoáng qua nhưng không nói gì.
Mạnh Hạo bước tới, lấy ra lệnh bài bí hội, lão già kia liền cúi đầu.
Mạnh Hạo mới từ bên người lão đi qua, tiến vào trong vương phủ.
Tiếng ca múa từ bên trong truyền ra, cách cục giống như lần đầu tiên hắn tới đây. Xuyên qua một đống giả sơn, trước mặt Mạnh Hạo liền xuất hiện một chỗ đình các. Trong đó có bốn tu sĩ ngồi ngay ngắn, cũng đều che kín mặt mũi thân hình, làm cho người ta không nhìn rõ hình dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.