Ngã Dục Phong Thiên

Chương 312: Bái nhập Tử Vận Tông (2)




Mạnh Hạo nhìn cầu trao, không chút chần chừ tiến lên. Đôi nam nữ thiếu niên phía sau hắn cắn răng, cũng bước đi theo.
Vừa bước lên thì cầu lập tức lung lay, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, bước thẳng tới phía trước, hoàn toàn rời khỏi núi lò đan kia. Lúc đi tới giữa không trung, cuồng phong rít gào khiến cầu càng lung lay dữ dội. Đúng lúc này, một tiếng khẽ than truyền đến, thổi qua tai Mạnh Hạo khiến hắn chấn động tinh thần.
Trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn lại xuất hiện vô số tạp niệm. Những tạp niệm này ẩn chứa đủ loại mục đích của hắn khi muốn bái nhập Tử Vận Tông, không bị khống chế mà trào ra, có thể để cho người ta tra xét.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức của lực biến hóa thuộc về miếng da kia bỗng hiển lộ từ trên người Mạnh Hạo, trực tiếp ép những tạp niệm này xuống. Đúng lúc này, Mạnh Hạo cảm nhận được rõ ràng như có một ánh mắt vô hình từ pho tượng của Tử Đông Chân Nhân kia truyền xuống, nhìn thẳng người mình như đang kiểm tra.
Thấy vậy, ngay khi tạp niệm bị ép xuống, Mạnh Hạo lập tức cố gắng suy nghĩ như mình cực kỳ khát vọng chuyện học luyện đan, cũng mong chờ được bái nhập Tử Vận Tông.
Ánh mắt vô hình kia đảo qua người Mạnh Hạo, dừng lại chừng mười hơi thở thì mới dời đi, chuyển sang hai thiếu niên phía sau người hắn.
Mạnh Hạo làm cho sắc mặt mình tái nhợt đi, tiếp tục bước đi. Bỗng phía sau hắn vang lên một tiếng hét thảm, nữ tử kia thì không sao, nhưng thiếu niên thì ngã thẳng xuống khỏi cây cầu này.
Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ lập tức bùng phát ra từ trên người thiếu niên, nhưng gần như vừa mới xuất hiện thì thân thể thiếu niên chấn động mạnh, gã cực kỳ hoảng sợ, bởi vì tu vi của gã lập tức biến mất vô tung, như gã đã thực sự trở thành phàm nhân, rơi thẳng xuống vực sâu.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khiến cho thân thể mình run rẩy, sắc mặt cũng đầy sợ hãi mà đồng thời cũng hiện lên vẻ kiên quyết, cắn răng tiếp tục đi tới. Ánh mắt vô hình kia xuất hiện tất cả chín lần, lần sau đều lâu hơn lần trước. Cho đến khi Mạnh Hạo đi qua bức tượng của Tử Đông Chân Nhân, đi ra khỏi cầu treo, bước vào ngọn núi đầu tiên trong sơn môn Tử Vận Tông thì hắn biết, hắn đã thành công.
Ở trước mặt hắn có một lão già, lão ta mặc trường sam màu xanh, đứng đó mà lại có dược hương tỏa ra từ trên người, rất là đậm.
Lão thản nhiên liếc Mạnh Hạo một cái, gật đầu. Người có thể đi qua cầu Chân Ngôn, dù có mục đích khác, nhưng đã vượt qua được khảo nghiệm. Cầu này thoạt nhìn có vẻ tầm thường, nhưng thực tế là nơi mấu chốt để Đan Đông nhất mạch khảo nghiệm đệ tử nhập môn biết bao năm qua, phàm là kẻ được tán thành thì mới có thể nhập môn.
- Tên là gì?
- Phương Mộc.
Mạnh Hạo khẩn trương, vội vã cúi đầu đáp.
- Lão phu là nghi trượng Từ Thần của dược địa Đan Đông Nhất mạch, phụ trách tất cả dược đồng mới vào tông môn. Bái nhập Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông là may mắn của ngươi. Dược đồng là nền tảng của Đan Đông nhất mạch, bất kỳ một vị Chủ Lô đan sư nào đều thăng lên từ đan sư, mà đan sư lại được lựa chọn từ trong dược đồng. Ngày sau có thể trở thành Chủ Lô đan sư được người tôn kính hay không liền xem cơ duyên và thiên tư của kẻ đó.
Lão già nói. Lúc này phía sau Mạnh Hạo, nữ tử kia run rẩy bước tới, đứng bên cạnh Mạnh Hạo, lúc này cả khuôn mặt kia đều trắng bệch.
- Đi đi, đã đến đây rồi thì từ nay về sau tông môn này chính là nhà của các ngươi.
Lão già kia mỉm cười, sắc mặt hòa thiện, lại phất tay áo lên. Một làn gió nhè nhẹ cuốn lấy Mạnh Hạo và thiếu nữ kia, theo lão ta bước đi.
Dọc đường vượt qua từng con núi, Mạnh Hạo phóng mắt nhìn thì thấy Tử Vận Tông này có vô số dãy núi, cũng có rất nhiều sơn cốc, trong đó điêu lan ngọc thế, hệt như tiên cảnh.
- Nơi này… Sau này sẽ là tông môn mà thân phận Phương Mộc này của ta sinh sống lâu dài…
Mạnh Hạo nhìn mọi thứ bên dưới, đôi mắt lóe lên ánh sao.
Đang nhìn, sắc mặt Mạnh Hạo bỗng trở nên cổ quái. Hắn thấy được thanh thiết thương bị người ta đâm xuống một bãi đất trống ở trước lầu các trong sơn cốc bên dưới.
Mà Mạnh Hạo thấy cây thương này rất quen…
Không lâu sau, lão ta dẫn Mạnh Hạo và thiếu nữ xuất hiện trong một sơn cốc. Nơi này rất lớn, lầu các san sát nhau, đằng xa có không ít khu vực gieo trồng dược thảo. Vừa mới đến đây, Mạnh Hạo liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Nơi đây có rất nhiều thiếu niên, ai nấy đều mặc áo ngắn màu vàng nhạt, có người đang hái thảo dược, có kẻ lại đang cầm ngọc giản mải mê suy nghĩ, còn có một số người lại giơ lòng bàn tay lên đón lấy ánh trời chiều, vô cùng chăm chú nhìn mấy cây dược thảo đang lay động một cách quỷ dị trong lòng bàn tay.
- Bạch Vân Lai!
Lão già vừa hạ xuống thì vuốt râu, hô to. Sự xuất hiện của lão ta khiến đám thiếu niên bốn phía ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy lão thì đều cung kính ôm quyền hành lễ.
Lúc này một tên thanh niên không cao, tuổi chừng ba mươi đang chạy nhanh ra từ một tòa lầu các, nhanh chóng tới trước mặt lão già kia.
- Từ đại sư gọi tiểu nhân có gì dặn dò, tất cả mọi chuyện trong tông môn tiểu nhân đều có cách làm giúp ngài.
Thanh niên này tỏ ra nịnh nọt, vội mở miệng nói.
Gã vừa nói xong, lão kia liền trừng mắt.
- Hai người này là dược đồng vừa bái nhập tông môn, ngươi chỉ bảo một hai rồi dẫn bọn họ đi lấy lệnh bài và công pháp.
Lão nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Hạo và nữ tử kia, khẽ gật đầu cổ vũ một phen rồi mới hóa thành cầu vồng rời đi.
Lão đi rồi, đám thiếu niên xung quanh đều không để ý nữa, tiếp tục làm chuyện của mình, với hai người Mạnh Hạo, không có ác ý, cũng không thiện ý, rất là bình tĩnh.
Tông môn kiểu như này khiến Mạnh Hạo có phần không thích ứng. Hắn đã quen cuộc sống trong Kháo Sơn Tông, lúc này tiếp xúc với tông môn thứ hai, lòng có chút bùi ngùi.
- Bái kiến Bạch sư huynh.
Thiếu nữ bên người Mạnh Hạo lập tức khẽ nói, cúi đầu với Bạch Vân Lai kia.
- Không có trưởng bối ở đây thì không cần phải bái đâu.
Bạch Vân Lai cười ha ha, nhìn Mạnh Hạo, rồi lại nhìn nữ tử kia.
- Hai người các ngươi đến tông môn không đúng dịp rồi, đám dược đồng của tông môn đều bận bịu, nay những người còn lại cũng không nhiều, không náo nhiệt mấy. Nhưng không sao, có lão Bạch ta đây, đảm bảo hai người sẽ nhanh chóng hiểu Tử Vận Tông chúng ta. Nào nào, để ta dẫn các ngươi đi dạo một vòng làm quen với nơi này nào.
Bạch Vân Lai cười nói, sau khi hỏi tên lẫn nhau rồi liền dẫn Mạnh Hạo và nữ tử kia đi.
- Nếu nói về Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông ta thì cũng lớn, đan cốc như này cũng có trăm cái, mỗi một cái đều có gần nghìn dược đồng. Ngày thường nơi đây gieo trồng dược thảo, ghi chép dược tính, thi thoảng lại ra ngoài hái dược thảo. Toàn Nam Vực này, ai mệt nhất? Dược đồng của Tử Vận Tông ta là mệt nhất.
- Mười vạn dược đồng, tuy rằng có công việc riêng, nhưng thực tế loại chuyện nào cũng phải làm. Phải ghi nhớ mười vạn dược thảo, phải biết chăm sóc các loại thảo dược, lại còn phân ra thời gian tu hành, bằng không thì không thể thôi phát dược linh được. Các ngươi a, về sau sẽ hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.