Cho đến khi Xích Linh mộc cao ba trượng kia hoàn toàn héo rũ, người bốn phía vẫn còn xôn xao bàn tán. Mạnh Hạo thì nhảy xuống khỏi đài cao.
- Người tấn thăng đan sư, Phương Mộc!
Vương Phàm Minh hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Hạo một cái thật kỹ, rồi chậm rãi nói. Tiếng của ông ta vang khắp bốn phía, khuếch tán từ quảng trường này như truyền ra từ lò luyện đan, truyền khắp tất cả sơn cốc của Đan Đông nhất mạch.
Khiến cho bảy vạn dược đồng bên ngoài đều nghe được những lời này!
Lại hai tháng nữa qua đi, vẫn là sơn cốc Giáp Nhất, nhưng không phải bên dòng suối nữa mà là nơi có một con đường nhỏ ngoằn ngoèo đi tới dưới một ngọn núi.
Ở đó có một động phủ, động phủ này có cửa đá màu xanh rêu, bốn phía mây mù lượn lờ. Đứng ở đây chẳng những có thể nhìn xuống các sơn cốc khác, mà linh khí còn đậm hơn nhiều. Thậm chí trong động phủ còn có một hỏa mạch bị người dùng đại pháp lực dẫn tới.
Nơi đây chính là động phủ mà tông môn ban cho khi Mạnh Hạo trở thành đan sư.
Chỉ có đan sư mới có thể sống ở lưng chừng núi, tách ra khỏi khu dược đồng, hưởng thụ đãi ngộ của tông môn với đan sư, lại có thể khiến dược đồng tới làm trợ thủ, thậm chí tông môn sẽ thường xuyên cung cấp đan phương và dược thảo.
Điều duy nhất phải làm là hàng tháng phải nộp lên số lượng đan dược nhất định.
Nhưng nếu muốn có được dược thảo và đan phương hiếm hơn thì phải nộp lên số lượng đan dược nhiều hơn. Tóm lại là nộp càng nhiều thì thu hoạch từ tông môn lại càng lớn.
Thậm chí trở thành đan sư rồi là có thể trao đổi với các đan sư khác. Tóm lại mọi hành vi cũng chỉ là khiến trình độ luyện đan của mình thêm thuần thục, luyện ra được đan dược có chất lượng cao hơn.
Một ngày này, từ trong động phủ của Mạnh Hạo có tiếng gào rú truyền ra, dù đã có cửa đá nhưng vẫn truyền ra rất xa. Đám dược đồng trong sơn cốc bên dưới không ai dám nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn động phủ của Mạnh Hạo với ánh mắt bất đắc dĩ và hâm mộ.
Hai tháng nay, kể từ khi trở thành đan sư, tiếng gầm rú như thế này thường xuyên truyền ra từ động phủ của Mạnh Hạo.
Trong động phủ, Mạnh Hạo mặt xám mày tro, cười khổ nhìn lò luyện đan đã nổ tung trước mặt, thở dài thu hồi mảnh vỡ của lò cùng bã thuốc kia, cau mày khoanh chân ngồi trên đài đá ở một bên.
- Luyện đan không phải là chuyện dễ, nhất là khi khống chế địa hỏa hơi lệch chút, nhẹ thì đan hỏng, nặng thì lò luyện đan nổ. Hai tháng nay, ta đã làm nổ bốn mươi bảy lò luyện đan rồi…
Mạnh Hạo vận một bộ trường bào màu xanh, cổ tay áo có thêu hình lò luyện đan nho nhỏ, bộ y phục này đại biểu cho thân phận đan sư của hắn.
- Nhưng mà hiện giờ cũng tốt hơn nhiều, thường chỉ hai ba ngày mới làm nổ vỡ một cái.
Mạnh Hạo nghiêng đầu nhìn bảy tám bình thuốc bên cạnh, ánh mắt đầy vui mừng. Những đan dược trong bình đan này đều là những thứ mà hắn tự mình luyện ra trong hai tháng nay. Tuy đều là những đan dược dùng cho Ngưng Khí, nhưng do tự tay làm ra nên Mạnh Hạo vẫn rất vui vẻ.
- Luyện đan không dễ, có liên quan tới tư chất, nhưng điều quan trọng là… luyện đan này thật quá đắt đỏ, khó trách đan sư lại ít như thế.
Mạnh Hạo cảm khái. Lúc còn là dược đồng, hắn không có cảm xúc này, kể cả khi đi theo Lệ Đào luyện đan thì đều thấy được cảnh người khác tôn trọng, mà mỗi lần Lệ Đào luyện đan cho đệ tử nội môn thì đều có thu hoạch.
Nhưng khi thực sự trở thành đan sư rồi, hắn mới phát hiện ra, sau mỗi một vị đan sư là những chồng linh thạch như núi đã tiêu đi, như thế mới có thể bồi dưỡng được. Đây là vẫn cần tư chất, nếu không có tư chất hoặc là kẻ tầm thường, như vậy số lượng linh thạch để thành đan sư sẽ đủ để khiến một tiểu tông môn khuynh gia bại sản.
- Một lò luyện đan đã tốn hai vạn linh thạch… Đây là lò luyện đan thuộc diện thấp nhất của tông môn rồi, nay đã bị ta làm cho nổ tung bốn mươi bảy cái…
Mạnh Hạo nghĩ tới điểm này, mặc dù hắn không phải bỏ tiền ra mua lò luyện đan, nhưng cũng thấy xót của.
- Lò luyện đan chỉ là một khía cạnh, luyện đan còn cần có dược thảo, lại càng đắt. Thường mười loại dược thảo tập trung lại đã có cái giá xa xỉ, nhưng thế còn chưa là gì, thứ nguy hiểm chân chính là… khả năng luyện chế thành công lại chưa tới một phần mười…
Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo thở dài thườn thượt.
- Dược thảo càng trân quý, đan phương càng cổ xưa, phẩm chất đan dược càng cao thì tỉ lệ thất bại càng lớn.
Mạnh Hạo thì thào.
- Nhưng sau khi trở thành đan sư lại có chỗ đặc thù tương ứng, tỷ như chiếc lệnh bài này.
Mạnh Hạo vỗ vào túi trữ vật, trên tay hắn lập tức xuất hiện một chiếc lệnh bài màu trắng.
Cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ lệnh bài kia, đây giống ngọc mà lại không phải là ngọc, bên trên có điêu khắc một lò luyện đan, mà mặt sau thì viết một chữ “Cấm” mạnh mẽ hữu lực.
- Cấm Đan lệnh!
Mạnh Hạo nhìn lệnh bài, đây không phải lần đầu hắn ngắm nghía lệnh bài này, nhưng mỗi một lần nhìn, lòng hắn đều dâng lên cảm giác tôn kính với địa vị đan sư.
Đây là một chiếc Cấm Đan Lệnh, là lệnh bài duy nhất mà tông môn phát cho mỗi khi có dược đồng trở thành đan sư. Một lệnh bài này có thể dùng hai lần, mà mỗi lần sử dụng đều bày ra vẻ cao quý của đan sư tới mức tận cùng, đủ để khiến đệ tử Tử Khí nhất mạch phải kinh hãi không thôi.
Thậm chí có thể nói, sở dĩ đan sư có địa vị cao ở Tử Vận Tông này có không ít nguyên nhân chính là vì đan lệnh này. Lệnh bài này phải nói là một loại uy hiếp mạnh mẽ với rất nhiều người.
Bởi Cấm Đan lệnh này chỉ có một tác dụng, một khi dùng rồi là có thể khiến đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch trong vòng trăm năm không thể nhờ được vị đan sư nào luyện đan cho, như vậy chẳng khác gì đẩy người ta vào hàng ngũ cấm luyện.
Lệnh bài này là môn quy của Tử Vận Tông, là đặc thù riêng biệt của Đan Đông nhất mạch, cũng bởi có lệnh bài này mới khiến địa vị của đan sư được tôn cao trong Tử Vận Tông này.
Không ai muốn đắc tội đan sư làm gì cả, bởi với lệnh bài kia, đắc tội một đan sư chẳng khác nào đắc tội tất cả đan sư.
Nhưng một ngàn năm nay, dường như không có mấy đan sư dùng tới quyền lợi này, tính ra cái danh sách Cấm Luyện này trong một ngàn năm nay chỉ có vài trăm người, so với vài vạn đệ tử nội môn thì thật sự không nhiều lắm.
Dù sao với đan sư thì không dùng lệnh bài mới là uy hiếp lớn nhất, mà một khi dùng cả hai lần rồi thì uy hiếp tất sẽ biến mất.
Tên của tất cả người bị cấm luyện trong vòng trăm năm đều có hiện trong Cấm Đan Lệnh này. Mạnh Hạo đã trở thành đan sư, được hưởng phần đặc quyền này, đồng thời cũng phải thực hiện sự tôn kính của một đan sư với lệnh bài đó. Trong này có mười ba người, là mười ba vị bị mười ba đan sư cấm luyện. Khi những kẻ này còn trong danh sách cấm luyện thì Mạnh Hạo không thể luyện đan cho mười ba người này được.
Nhìn Cấm Đan Lệnh, Mạnh Hạo cất đi, suy nghĩ một chút rồi lấy ra một chiếc ngọc giản, khắc lên đó rồi vất ra. Ở giữa không trung, ngọc giản bốc cháy rồi lập tức biến mất.