Ngã Dục Phong Thiên

Chương 375: Áp chế




Trần Gia Hỉ mặt tái nhợt, thất thần, còn Lý Nhất Minh mồ hôi chảy ròng ròng lẩm bẩm từng câu nói của Mạnh Hạo, những lời này đã khắc sâu trong lòng y.
Yên tĩnh, trên quảng trường lúc này có một loại yên tĩnh khó có thể hình dung, tất cả mọi người đều bị lời nói của Mạnh Hạo chấn động triệt để.
- Người này...tương lai không thể hạn lượng.
Những lời này hiện lên trong đầu Tử La Lão Tổ cùng ba tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ nhìn Mạnh Hạo thở ra một hơi dài.
- Nói bậy.
Lúc bốn phía còn yên tĩnh, thanh âm của Trần Gia Hỉ bỗng nhiên trở nên bén nhọn, y phi thân, nhảy thẳng lên đài cao, đứng đối diện với Mạnh Hạo.
Trần Gia Hỉ lúc này thẹn quá hóa giận, mắt đầy tơ máu nhìn Mạnh Hạo.
- Tên tiểu bối vô sỉ chỉ giỏi miệng lưỡi kia.
- Nếu như lời ngươi nói mà luyện đan, thì phàm nhân cũng luyện đan được. Trần mỗ tu hành đan đạo nhiều năm, ghi nhớ mười vạn thảo mộc, nhớ rõ tám mươi vạn loại biến hóa, quan hệ. Mà tên tiểu bối nhà ngươi chỉ dùng thủ đoạn để thành Chủ Lô, trên thực tế ngươi mới chỉ là một tên đan sư mà thôi.
- Ở phương diện này, ngươi có dám so cùng Trần mỗ hay không!!
Trần Gia Hỉ không thể không nói như vậy, lúc trước y khí thế bức người, nhưng lại bị Mạnh Hạo lấy phương thức sắc bén hơn trực tiếp áp chế.
Cảm giác này giống như bị bạt tai, như có đao đâm vào ngực, thân là đan sư, đây chính là một đả kích cực lớn đối với y.
- Ngươi muốn đấu thế nào?
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Trần Gia Hỉ, trong mắt lóe hàn quang, đối với Trần Gia Hỉ, hắn đã quyết phải áp chế kẻ này.
- Vậy so tạo nghệ thảo mộc của ta với ngươi!
Trần Gia Hỉ nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, y cho rằng Mạnh Hạo dùng thủ đoạn để trở thành Chủ Lô, tuổi lại trẻ như thế ắt hẳn trên phương diện tạo nghệ thảo mộc, cho dù là từ lúc sinh ra đã bắt đầu học tập, thì cũng không thể bằng y đã có nhiều năm kinh nghiệm.
Vả lại, đối với tạo nghệ thảo mộc, y có điểm cực kỳ tin tưởng. Tuy nói, trong tông môn, người vượt qua y rất nhiều, nhưng y tin tưởng, đối phương chỉ là một đan sư miệng lưỡi bén nhọn, thì y chắc chắn sẽ thắng lợi.
Y vừa nói vừa phất tay áo, từ túi trữ vật bay ra hai khúc cây khô màu đen.
- Phùng Xuân Khô Mộc.
Hai mắt Chu Đức Khôn mở lớn, chăm chú nhìn hai khúc cây khô kia.
- Chính là bảo vật đan đạo thời viễn cổ còn sót lại, Phùng Xuân Khô Mộc.
Trần Gia Hỉ ngạo nghễ lên tiếng, cầm một khúc cây đặt ở trong lòng bàn tay.
- Phương đại sư chắc không biết vật này. Vậy để Trần mỗ nói cho ngươi nghe, vật này hiện nay không còn nhiều, cũng không phải do tự nhiên sinh ra, phương pháp luyện chế thời viễn cổ đã thất truyền. Thứ này có rất nhiều tác dụng, nhưng trong đó có một tác dụng đặc biệt nổi tiếng. Bởi vì vật này đã xuất hiện từ rất lâu nên từng được xưng là vạn thảo chi tổ.
- Do đó trong vật này chứa tuyệt đại đa số biến hóa của thảo mộc từ viễn cổ tới này, cho nên đan sư chỉ cần cầm vật này trong tay, đem tất cả biến hóa của thảo mộc mà mình biết hóa thành linh thức, rồi dung nhập vào khúc cây này thì nó sẽ một lần nữa nảy mầm.
- Biết càng nhiều, thì mầm cây mọc ra càng nhiều. Dùng vật này có thể nghiệm chứng được, rốt cuộc giữa ta và ngươi có được tạo nghệ thảo mộc cao hơn.
Trần Gia Hỉ nói xong, Phùng Xuân Khô Mọc này đối với y mà nói cũng chỉ có hai đoạn này, vả lại là nhờ có một lần cơ duyên xảo hợp, trong lúc vô ý mới đạt được chí bảo.
Lúc này y cũng là bị ép, vì thành danh hiển hách sau này, mới lấy ra để so tài cùng Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nét mặt như thường, nhưng tim lại đập thình thịch. Phùng Xuân Khô Mộc này hắn đã thấy giới thiệu trên điển tịch, quả thực có tác dụng kỳ diệu không thể giải thích như thế. Nhưng vật này còn một tác dụng khác càng quý hơn, đó là gia tăng xác suất thành công khi luyện đan.
Bất cứ đan dược nào, thêm một khúc Phùng Xuân Khô Mộc, không nói sẽ thành công mười phần, những xác suất cũng sẽ tăng rất cao.
Mạnh Hạo không chút chần chờ, tay phải vung lên, lập tức cầm lấy một khúc Phùng Xuân Khô Mộc khác, lúc cúi đầu nhìn thì trong lòng có chút đáng tiếc. Bởi vì, một đoạn Phùng Xuân Khô Mộc này rõ ràng có chút ít, chỉ dài khoảng ngón tay.
- Phương đại sư, có thể bắt đầu được chưa?
Trần Gia Hỉ có vẻ sốt ruột, âm trầm nói. Y muốn mau chóng áp chế được Phương Mộc này.
Người của Thanh La Tông xung quanh cũng đang bình ổn khí tức, chăm chú quan sát. Có thể nói, lần giảng đan này đối với bọn họ là thu hoạch cực lớn, Hàn Bối cũng ở trong đám người, lúc này thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mạnh Hạo.
Trong lòng Chu Đức Khôn hơi lo lắng, tuy lão đã nghe về thành tích kinh người của Mạnh Hạo khi tấn thăng đan sư, nhưng cũng không hết lo. Vẻ mặt này của lão càng khiến Trần Gia Hỉ cảm thấy tự tin hơn.
Mạnh Hạo chưa kịp làm gì, y liền hóa tất cả hiểu biết của y về thảo mộc thành linh thức dung nhập vào khúc cây khô trong tay.
- Mỗi mầm cây mọc lên tương đương với biến hóa của mười vạn loại thảo mộc, Phương đại sư hãy chú ý.
Trần Gia Hỉ cười lạnh, khúc cây khô trong tay y chỉ trong chớp mắt liền bộc phát ra tia sáng mãnh liệt, tia sáng này tản ra lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Mạnh Hạo nét mặt như thường, linh thức ầm ầm tuôn ra, nhập vào khúc cây khô trong tay.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một nén nhang, đoạn cây khô trong lòng bàn tay Trần Gia Hỉ, nảy ra một chồi xanh biếc, giống như phùng xuân!
- Mười vạn biến hóa của thảo mộc… Trần đại sư đã nắm được mười vạn biến hóa.
- Không biết Phương đại sư...ồ?
Trong lúc đệ tử Thanh La Tông bốn phía bắt đầu bàn tán xôn xao, thì khúc cây trong tay Mạnh Hạo nảy mầm, mà lại trực tiếp nảy ra hai cái!
Hai cái mầm nảy lên, vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, nhưng người xung quanh thì lại chấn động, nhất là Trần Gia Hỉ càng thêm mở to mắt. Y chưa bao giờ thấy qua một ai, có thể trong một nén nhang mà làm nảy ra hai cái mầm.
- Không sao, lấy tạo nghệ thảo mộc của ta, không đến nỗi thua một tên dùng thủ đoạn để thành Chủ Lô như hắn.
Trần Gia Hỉ lập tức tự an ủi mình như vậy, nét mặt có vẻ giễu cợt. Nhưng ngay lúc này...
Mầm thứ ba, thứ tư...rồi thẳng đến mầm thứ chín, chỉ trong vài chục hơi thở đã có chín mầm non mọc ra trên khúc cây của Mạnh Hạo.
Chuyện này khiến tất cả đệ tử Thanh La Tông đều kinh hãi.
- Sao có thể...
- Chín mầm non, tương đương chín mươi vạn biến hóa của thảo mộc. Vị Phương đại sư này tuổi còn trẻ như vậy, không ngờ lại có tạo nghệ thảo mộc khủng bố đến thế.
- Không phải chín cái...
Trong nháy mắt, khúc cây trong tay Mạnh Hạo lại mọc ra mầm non thứ mười, mà bên phía Trần Gia Hỉ mới chỉ có ba mầm.
- Không thể nào!
Trần Gia Hỉ hai mắt đỏ ngầu, không thể tin vào chuyện trước mắt. Lúc này y tóc tai bù xù, gầm nhẹ một tiếng, đang có ý đồ gia tăng tốc độ hơn nữa.Lúc trước y không nói thật với Mạnh Hạo, trên thực tế biến hóa thảo mộc mà y nắm giữ được chừng chín mươi vạn cái, là tạo nghệ thảo mộc đệ nhị cảnh đỉnh cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.