Ngã Dục Phong Thiên

Chương 386: Ta muốn nhìn ngươi đi xa




Khi dung nhập vào trong đan dược, sau khi lấy đủ loại thảo dược phối hợp, hắn còn mượn lực của miếng mỡ đông, làm cho nó không lộ ra sơ hở gì. Mà khi Mạnh Hạo vừa luyện ra đan dược, Hứa Thanh liền vươn ra ngọc thủ nhận lấy, nhưng lại không nuốt vào.
- Đan dược này, khiến cho những người khác khôi phục bình thường!?
Hứa Thanh thản nhiên nhìn Mạnh Hạo nói, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng. Không chờ Mạnh Hạo trả lời, nàng đã đứng dậy, cất bước ra khỏi lầu.
Mạnh Hạo nhìn bóng lưng Hứa Thanh, trầm mặc không nói. Nhưng hắn có thể xác định, mặc dù lúc này đối phương không nuốt, nhưng rất nhanh nàng sẽ nuốt viên đan dược này.
Bởi vì nhìn nàng như là đã khôi phục chính mình, nhưng trên thực tế chỉ là một biểu hiện giả dối mà thôi. Trình độ bị thương hồn của nàng đã vượt xa người khác không chỉ mấy lần, thậm chí có thể nói là nghiêm trọng nhất. Bởi vì Mạnh Hạo đã nhìn thấy, miệng vết thương trên trán nàng càng thêm nghiêm trọng hơn.
Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn, tại trong núi thứ bảy của Thanh La Tông, Hứa Thanh khoanh chân ngồi trong động phủ, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt mờ mịt cùng giãy dụa, thân hình run run.
Bộ dáng này kéo dài tới mấy canh giờ, tay phải nàng nâng lên, chậm rãi lấy ra viên đan dược mà Mạnh Hạo luyện từ trong túi trữ vật. Nhưng quá trình đưa nó lên miệng cũng bị kéo dài hơn mười hơi thở.
Nếu Mạnh Hạo ở chỗ này, nhất định có thể nhìn thấy, bên ngoài thân hình Hứa Thanh đã có vô số tàn hồn, những tàn hồn này đều khẩn trương nhìn Hứa Thanh, không ngừng lượn lờ xung quanh.
Thậm chí, bên ngoài động phủ này, tất cả đệ tử Thanh La Tông được chữa trị, kể cả Chu Kiệt, Hàn Bối đều cung kính quỳ lạy, giống như đang chờ triệu kiến.
Hứa Thanh cầm đan dược, sau hồi lâu, vẻ âm lãnh áp chế được mờ mịt cùng giãy dụa. Nàng thầm than một tiếng, nàng hiểu được, dựa vào linh hồn bị thương của mình, cuối cùng vẫn không cách nào làm cho thân thể này khôi phục cân bằng. Thậm chí, theo mình trở nên ảm đạm, linh hồn nguyên bản của thân thể này gần như sắp tiêu tán, khiến cho thân thể này gần như chặt đứt sinh cơ, vết thương trên trán nàng đã lâu rồi không thể khép lại. Nàng còn cảm nhận được, nếu cứ kéo dài như vậy, thân hình này sẽ bắt đầu hư thối.
Nàng vốn không tin thế gian này có đan dược nào có thể làm tàn hồn khôi phục, tất cả đều do Thanh La Tông tự chủ trương. Nhưng khi những người khác khôi phục như cũ, đã kiến cho nàng chần chừ, nàng cũng đã nghiên cứu viên đan dược này một lần rồi, vốn không định nuốt, nhưng cuối cùng vẫn thả vào trong miệng.
Đan dược vừa vào miệng, chớp mắt liền hòa tan, máu tươi của Mạnh Hạo liền hóa thành quang mang đỏ sậm. Ngay lập tức, linh hồn Phượng Tổ trong thân thể Hứa Thanh chấn động kịch liệt, một cảm giác nguy cơ sinh tử đột ngột trào lên. Nhưng không đợi nàng làm ra hành động gì, khí tức làm cho nàng gần như hồn phi phách tán trực tiếp bao phủ lấy, ngăn cản nàng cảnh báo ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, linh hồn Hứa Thanh giống ngủ say lại được quang mang đỏ sậm này vờn quanh tẩm bổ. Cùng lúc được sự tương trợ này mà khôi phục, làm cho linh hồn Hứa Thanh theo bản năng dẫn động, vậy mà lại tiến hành cắn nuốt tu vi của Phượng Tổ đã suy yếu tới cực điểm, còn bị Phong Yêu Huyết trấn áp kia. Vì vậy, trong thân thể gần như trở thành tử thi này, xuất hiện một màn cắn nuốt tu vi!
Đây là cắn nuốt của hồn, mục đích của Mạnh Hạo, muốn nàng giống như Hàn Bối, dung nạp tàn hồn để làm thành tựu cho bản thân. Dung hợp như vậy, đã chẳng phân biệt được lẫn nhau, dù là người Thanh La Tông, dù là tàn hồn này cũng không thể phân biệt rõ, chủ nhân của thân thể này, rốt cuộc là ai!?
Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tuyệt địa trùng sinh!
Ngay khi Hứa Thanh vừa nuốt viên đan dược này, Mạnh Hạo khoanh chân trong lầu cũng mở mắt. Trong mắt lộ ra tinh quang, có tâm huyết của hắn, vì vậy hắn tự nhiên có thể cảm ứng được.
- Lực biến hóa của miếng mỡ đông, quả nhiên khó làm người phát hiện…
Mạnh Hạo đưa tay sờ mặt, sau hồi lâu, khi nhấc tay lên thì trong tay đã có một cái bình ngọc.
Trong bình ngọc này có một viên đan dược, đây là viên đan dược hắn tự thân luyện chế ra khi quyết định tới Thanh La Tông. Bình thuốc được che kín bằng sáp, rất hoàn chỉnh, chưa từng bị mở ra.
Vốn là muốn tặng cho Hứa Thanh, nhưng vẫn mãi không thể tặng được.
Nhìn bình thuốc, Mạnh Hạo nhắm mắt.
Sáng ngày thứ hai, Mạnh Hạo đi ra khỏi lầu, đám đệ tử Thanh La Tông canh giữ ở nơi này đều ôm quyền cúi đầu chào Mạnh Hạo.
- Đưa bình thuốc này cho Hứa Thanh đạo hữu. Đây là đan dược mà ngày đó nàng yêu cầu ta luyện chế!
Mạnh Hạo đưa bình thuốc cho tu sĩ Thanh La Tông, hắn biết, bởi vì Hứa Thanh có thân phận đặc thù trong Thanh La Tông, vì vậy e là rất ít người dám mở bình thuốc này.
Hơn nữa, dù là mở ra thì hắn cũng không ngại.
Lại qua mấy ngày, Chu Đức Khôn đã thúc dục hai lần. Đến ngày thứ bảy, Mạnh Hạo không thể tiếp tục chờ nữa, hắn xuống núi, mà giữa không trung là Chu Đức Khôn đã chờ hắn mấy ngày.
Hắn đã hẹn với Chu Đức Khôn rồi, hôm nay là lúc rời đi, lần giảng đan này đã kết thúc, luyện đan cũng chấm dứt. Hai người đã vượt quá thời gian yêu cầu khi được đưa tới Thanh La Tông.
Thật sự không còn lý do gì để tiếp tục ở lại. Cho nên khi Chu Đức Khôn nói ra ý kiến thì Mạnh Hạo liền gật đầu đồng ý.
Lúc này, mọi người trong Thanh La Tông đều vui vẻ đưa tiễn, Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn bước ra phía cổng Thanh La Tông. Tử La Lão Tổ tự mình đưa tiễn, trên đường nói chuyện rất hòa hợp.
Nói về bình thuốc kia, xác thực là không có người dám tự tiện mở ra, ngày đó khi được đưa tới nơi Hứa Thanh bế quan, viên thuốc rơi vào trong tay một thiếu nữ có thần sắc âm lãnh. Sau khi nhận lấy bình thuốc, nàng dùng thần thức đảo qua, phát hiện trong đó chỉ có một viên thuốc thì liền không để ý tới nữa. Hơn nữa, nàng cũng không dám tự tiện mở ra. Nàng quá hiểu rõ tính cách của Phượng Tổ đại nhân, một khi mình phạm vào kiêng kỵ này, dù là vãng sinh trở về thì sinh tử đã nằm trong một ý niệm của đối phương.
Hơn nữa, chỉ là một viên thuốc, cũng không phải là vật hung hiểm gì, thiếu nữ lại càng không để ý tới.
Cho đến hôm nay, cửa động phủ của Hứa Thanh chậm rãi mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, cô gái kia lập tức cúi đầu bước vào, hướng về Hứa Thanh không rõ vẻ mặt, khoanh chân quay lưng ngồi đó, nàng liền nhanh chóng quỳ xuống.
- Chúc mừng Phượng Tổ khôi phục thần hồn!
Hứa Thanh trầm mặc không nói, cô gái kia cũng không dám ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy vẻ mờ mịt nhanh chóng tiêu tán trong mắt Hứa Thanh, thay vào đó là quang mang kỳ dị.
Sau một lát, Hứa Thanh chậm rãi đứng lên, một thân váy dài màu xanh, dung nhan trong trẻo lạnh lùng, vừa bước ra khỏi động thì thanh âm của nàng cũng nhẹ nhàng vang lên.
- Đứng lên đi!
Thiếu nữ hít sâu một hơi, nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận hầu hạ sau lưng Hứa Thanh, cùng nàng rời khỏi động.
Hứa Thanh nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, đón lấy ánh nắng trời cao, quang mang kỳ dị trong mắt nàng cũng dần tán đi, còn lại cảm khái âm lãnh sâu trong bên trong, chỉ có nàng mới biết rõ.
- Triệu hồi mười hai hồn Thanh tộc lại!
Sau hồi lâu, Hứa Thanh thản nhiên mở miệng.
Cô gái kia vội vàng gật đầu, đang muốn rời đi thì như là nhớ ra chuyện gì, nàng chần chờ ngừng lại.
- Nói!
Hứa Thanh chợt lóe ra quang mang âm lãnh, nhìn cô gái kia nói.
- Phượng Tổ đại nhân, mấy ngày trước vị Phương đại sư kia đưa tới một viên đan dược, nói là đan dược ngài yêu cầu hắn luyện!
Thiếu nữ run rẩy, gấp giọng trả lời. Trong lòng nàng cảm thấy, Phượng Tổ đại nhân bây giờ so với trước kia còn lạnh lùng hơn.
Nói xong, nàng lấy bình thuốc từ trong túi trữ vật ra.
Hứa Thanh bình tĩnh liếc nhìn bình thuốc một cái, bỗng nhiên trong lòng nàng chấn động, hô hấp cũng có chút dồn dập. Nàng vươn tay chụp vào hư không, bình thuốc kia liền rơi vào trong tay nàng, nàng bóc sáp, đổ ra viên đan dược kia.
Đây là một viên đan dược rất tầm thường, tầm thường tới mức có thể nói là giá trị cực kém. Nhưng vì đan dược không có giá trị gì, nhưng trong lòng Hứa Thanh lại nhấc lên sóng lớn ngập trời mà người ngoài không thể phát hiện.
Đây là một viên… Dưỡng Nhan đan!
Hứa Thanh cầm đan dược, giật mình đứng đó.
- Hắn ở núi nào?
Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt, khi mở ra thì giọng nói hóa thành âm lãnh, lúc này nàng còn chưa dung hồn hoàn toàn triệt để, trong đầu, phần đông trí nhớ vẫn rất đa dạng, có chút hỗn loạn.
- Ở Thanh Nghênh Phong…
Thiếu nữ kia mới nói xong, Hứa Thanh đã đạp hư không, lập tức biến mất.
Ngoài cửa Thanh La Tông, Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn mỉm cười ôm quyền với Tử La Lão Tổ, cự tuyệt Thanh La Tông đưa tiễn, hai người chuẩn bị rời khỏi sơn môn.
Nhưng vào lúc này, một đạo cầu vồng với tốc độ khó có thể hình dung, trong phút chốc đã từ Bách Sơn của Thanh La Tông gào thét mà tới. Tốc độ này cực nhanh, tạo nên từng đợt sóng khí, tạo ra uy hiếp khó có thể hình dung, làm cho Tử La Lão Tổ biến sắc. Vừa xoay người, khi thấy thân ảnh trong cầu vồng kia, lão liền khiếp vía.
Những thứ này chỉ trong chớp mắt, một thân ảnh áo lam, lạnh lùng trong trẻo xuất hiện giữa không trung. Nàng đứng trên đó, ánh mắt âm lãnh đảo qua mọi người, cuối cùng, khi rơi lên người thư sinh Mạnh Hạo, lòng nàng liền run lên.
Trong mắt nàng, thế giới như biến mất, chỉ còn ánh mắt mông lung trong ánh trăng, ngước nhìn về phía xa.
Cái nhìn này… có lẽ tại trong đám người kia chỉ giống như liếc nhìn ngươi nhiều hơn một cái.
Cái nhìn này…. có lẽ tại trong sinh mạng này đã quấn quanh một thân ảnh của ngươi.
Cái nhìn này… có lẽ tại trong thiên địa này, nói cho ngươi biết, ta… vẫn mãi nhìn ngươi.
Mạnh Hạo cười, nụ cười dễ coi, nhìn Hứa Thanh, nhìn khuôn mặt dù âm lãnh kia, nhưng hắn có thể cảm nhận được nét quen thuộc, nụ cười mang theo vui vẻ, cũng ẩn chứa một chút nhu hòa.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Mạnh Hạo cười, Hứa Sư tỷ lạnh như băng, nhưng chỉ có hai người biết được, khi hai người vừa nhìn vào mắt nhau, hắn biết nàng đã hiểu được, mà nàng cũng hiểu được, người trước mắt này, chính là Mạnh Hạo.
Giống như năm đó, một lần nhìn nhau kia tại trong phúc địa Thanh La, như lúc mỉm cười dưới trăng lúc ở trong Kháo Sơn Tông… Cũng như lúc Mạnh Hạo quay đầu nhìn thân ảnh không thể quên được khi ở Đại Thanh Sơn.
Không cần nói gì, chỉ có cảm khái cửu biệt trùng phùng…. Chỉ nằm sâu trong mắt, bởi vì đây không phải là địa điểm thích hợp, hai người chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu lộ vui mừng trong lòng…
- Ta tiễn ngươi!
Hứa Thanh thản nhiên nói.
- Đa tạ Hứa đạo hữu!
Mạnh Hạo mỉm cười, ôm quyền gật đầu.
Chu Đức Khôn sửng sốt một chút, mấy người Tử La Lão Tổ cũng ngẩn ngơ… nhưng tất cả đều không dám nói gì. Bọn họ biết rõ, Hứa Thanh này là ai, càng hiểu được, địa vị của của Hứa Thanh vượt xa bọn họ rất nhiều.
Hứa Thanh không liếc người xung quanh một cái, trong mắt nàng chỉ có Mạnh Hạo.
Ba người đi xa…
Ngoài Thanh La Tông, tại trên một ngọn núi, Chu Đức Khôn rất hiểu phong tình đứng phía xa chờ đợi, Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đứng trên đỉnh, đưa mắt nhìn nhau.
- Cảm ơn....
Hứa Thanh nhẹ giọng nói.
Mạnh Hạo lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía Thanh La Tông. Hứa Thanh vung tay nâng lên, vẻ âm lãnh trong mắt lại lộ ra, lúc xoay người, giọng nói thản nhiên của nàng vang vọng.
- Trong vạn trượng này, kẻ nào bước vào, diệt hồn vẫn thần!
Lời này vừa ra, một hơi thở âm lãnh liền bập bùng lên, Mạnh Hạo cảm nhận được, vô số tàn hồn vẫn luôn đi theo kia đều run rẩy, gấp gáp rút lui. Trong thời gian ngắn, nơi này đã không còn tàn hồn nào.
Thời gian trôi qua, hai người đứng trên đỉnh núi, tại trong nắng sớm, nói chuyện đơn giản, một người cười, một người yên tĩnh nghe… Thời gian trôi qua mang theo lưu luyến không rời.
Nhớ lại tình nghĩa sư môn, rồi lại qua Thanh La phúc địa… hôm nay gặp lại tại trong tông môn này, một màn này đọng lại trong đáy lòng Mạnh Hạo, cũng khắc ghi trong lòng Hứa Thanh.
Nàng vẫn lộ vẻ băng lạnh, nhưng trong lòng rất vui sướng… trong ánh mắt âm lãnh ẩn chứa một tia sáng nhu hòa, nàng đứng nhìn sư đệ Mạnh Hạo, tuy bộ dáng thay đổi những vẫn chính là sư đệ Mạnh Hạo của mình.
Ngay tại khi biết hắn là Phương Mộc, nhịp tim của nàng đột nhiên tăng tốc, nàng như có nhiều lời muốn nói, nhưng khi vừa đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều như không cần nói gì nữa.
Nàng biết, hắn không có rời khỏi Nam Vực, thế nhưng lại trở thành Chủ Lô đan sư của Tử Vận Tông, vậy là đủ rồi. Bởi vì trong chớp mắt khi nhìn thấy viên Dưỡng Nhan Đan kia, nàng đã hoàn toàn hiểu được, ở trong lòng mình thì ra, không biết từ lúc nào, bóng dáng thiếu niên lúc trước đã ăn sâu bén rễ, giống như hòa tan vào cùng lòng của nàng.
Nếu năm tháng có thể xóa đi hết thảy, vậy, tất cả khi quay đầu chỉ hóa thành nụ cười thản nhiên… Nhưng nếu năm tháng không thể xóa nhòa, ngược lại càng thêm lắng đọng, vậy, không cần quay đầu, chỉ cần chạy tới… Có lẽ, trong tương lai, một ngày nào đó… hai người có thể tự nhiên mà cùng nhau bước trong gió tuyết.
Cho đến khi ánh trăng lên cao, bầu trời tràn ngập ánh sao, trong đêm trăng, gió núi vờn quanh, thổi bay mái tóc dài che đi dung nhan của Hứa Thanh, lộ ra nụ cười, lưu lại chút nhu hòa cho Mạnh Hạo.
Nụ cười kia, lộ ở trên mặt, nhưng lại khắc tại trong tim.
Thản nhiên như nước, nhưng tại trong sinh mạng này lại không thể thiếu.
- Đi thôi, ta muốn nhìn ngươi đi xa!
Hứa Thanh nhẹ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.