Ngã Dục Phong Thiên

Chương 404: Xuất hồn nhất kiếm, trảm thiên sát




- Mặc Thổ Luyện Sát Võng! Đây là một trong tam đại bảo vật của tu sĩ Mặc Thổ, bất cứ một tu sĩ Mặc Thổ nào cũng có thể tự hành luyện chế, nhưng do mỗi người có tu vi bất đồng, tâm cảnh bất đồng, thế nên uy lực của bảo vật cũng có khác biệt cực lớn!
- Thực sự là Mặc Thổ Luyện Sát Võng. Thoạt nhìn là dùng sinh hồn luyện chế, đây là đem sống người sờ sờ luyện thành hồn, sau đó khóa nhốt ở trong đám tóc, dùng cái này bện thành võng, uy lực kinh người, làm dơ bẩn được tất cả pháp bảo, hơn nữa còn tản ra thiên hạ chi độc. Bởi vậy, võng này vốn là âm độc đến cực điểm.
- Tu sĩ Mặc Thổ, quả nhiên cả đám đều tâm ngoan thủ lạt, lưới này sinh hồn không ít hơn một ngàn...
Mấy vạn tu sĩ Nam Vực ở bốn phía nhất thời nhốn nháo cả lên, trong đó có không ít người nhận ra bảo vật mà tu sĩ mặt xanh mới xuất ra.
Hai mắt Mạnh Hạo hơi hơi co rụt lại, trong Luyệt Sát võng này sát khí ngập trời, sinh hồn gào thét, truyền khắp bốn phía, thậm chí chỉ nhìn một cái, Mạnh Hạo cũng đã có loại cảm giác như hồn phách bản thân muốn li thể vậy.
- Người này là nhằm vào độc đạo của ta nên mới triển khai bảo vật này!
Tay phải Mạnh Hạo vung lên, phất về phía trước một cái, nhất thời trước người hắn bay ra mấy bình thuốc, sau khi đến giữa không trung thì trực tiếp nổ tung, tản ra một lượng lớn sương mù. Theo sương mù khuếch tán, đủ mọi màu sắc, làm cho người ta chỉ cần vừa nhìn thấy sẽ kinh hãi, có cảm giác là loại kịch độc.
Sương mù quay cuồng, Luyện Sát võng kia gào thét mà đến, khoảnh khắc liền đụng chạm cùng những độc vụ này, những độc vụ kia nhưng lại phát ra tiếng động rền vang, mắt thường có thể thấy được là bị những sinh hồn trên Luyện Hồn võng cắn nuốt.
Cùng lúc đó, Luyện Hồn võng quét ngang xuống, ở bốn phía xung quanh Mạnh Hạo hóa thành hình tròn, bao vây hắn vào bên trong rồi mạnh mẽ co rút lại.
Hai tay tu sĩ mặt xanh không ngừng bấm tay niệm thần chú, thỉnh thoảng lại điểm ra một chỉ. Trên Luyện Hồn võng, sinh hồn đều đã kêu thảm thiết thê lương, liều lĩnh cắn nuốt độc khí, co rút lại nhằm về phía Mạnh Hạo, giống như một khi tới gần, thì phải cắn nuốt Mạnh Hạo.
Ánh mắt tu sĩ mặt xanh sĩ lộ ra vẻ âm lãnh, y có hơn mười loại thuật pháp có thể ra tay, nhưng cố tình lựa chọn Luyện Hồn võng, ngoại trừ mục đích là kiêng kị khói độc của Mạnh Hạo ra, thì trọng yếu hơn là y muốn cho Mạnh Hạo chết thật thê thảm, càng thê thảm, càng thê lương, thì càng có thể giải thoát một ngụm khí trong lòng y.
Mắt thấy sương mù càng ngày càng ít, Luyện Hồn võng không ngừng mà co rút lại, khoảng cách đến chỗ Mạnh Hạo đã không đến trăm trượng, hai mắt Mạnh Hạo chớp động, hắn cảm nhận được khí tức đột phá tu vi trong cơ thể, từ khi bản thân đi khiêu chiến Kết Đan, đi chiến đấu, giờ phút này càng ngày càng nhiều, tốc độ vận chuyển nhanh hơn, mà trong cơ thể hắn, tòa đạo đài thứ chín kia dường như cũng tùy thời có thể mở ra.
- Vẫn còn kém một chút!
Hai mắt Mạnh Hạo thoáng chớp lên hàn mang, tay phải bỗng nhiên nâng lên, lấy ra một trong nhiều loại độc đan mà hắn đã luyện chế ở Đan Đông nhất mạch sau khi trở thành Chủ Lô đan sư...
Độc Hỏa Đan, viên thuốc này vừa ra, lập tức bị Mạnh Hạo bóp chặt lấy, chớp mắt một mảnh biển lửa lục sắc bùng lên ngập trời, vờn quanh bốn phía Mạnh Hạo, rồi bỗng hướng ra phía ngoài điên cuồng thiêu đốt.
Cùng lúc đó, tay trái Mạnh Hạo lại vung, nhất thời lại có vài viên đan dược bay ra, vừa đụng đến hỏa diễm lục sắc kia, mấy viên thuốc này tức khắc hòa tan, trong chớp mắt, liền đã hình thành một màn nước màu lam, đây là Đan Thủy Vô Căn mà Mạnh Hạo luyện chế!
Nước lửa vốn bất dung, nhưng hôm nay ở bốn phía Mạnh Hạo, màn nước cùng biển lửa lại tan vào nhau mà xuất hiện, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía, lao thẳng đến Luyện Hồn võng.
- Nước không rễ di động âm hồn!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, khoảnh khắc khi đan độc của hắn đụng chạm cùng Luyện Hồn võng, Đan Thủy Vô Căn kia nhu hòa mà qua, xuyên thấu qua miệng võng, lại bao trùm lên những sinh hồn trong đó, như thể dính chắc lấy rồi mang đi, làm cho những sinh hồn đó chỉ trong chớp mắt liền chia lìa.
Trong khoảnh khắc chia lìa, độc hỏa lục sắc rầm rầm mà qua, ý thiêu đốt chấn động bát phương.
Hết thảy điều này nói thì dài dòng, nhưng lại làm cho tu sĩ mặt xanh hai mắt co rút lại, y không chút do dự nâng tay phải lên bấm tay niệm thần chú chỉ về phía trước, nhưng ngay khi chỉ của y hạ xuống, Mạnh Hạo từ trong túi trữ vật lấy ra hơn mười viên đan dược màu đen.
Những đan dược này, không hề có đan hương, ngược lại, ở trên đó còn tồn tại một cỗ cảm giác khiến lòng người chấn kinh, đây không phải là do Mạnh Hạo luyện chế, mà là hắn thắng được từ chỗ Trần Gia Hỉ, là pháp đan mà trong Đan Giới nhất mạch, chỉ có kim bào đan sư ở trên hồng bào đan sư mới có thể luyện chế, Lôi Pháp Minh!
Vật ấy Trần Gia Hỉ cũng chỉ có một viên, nó là do sư tôn tặng cho gã để cảm ngộ, Mạnh Hạo sau khi thắng được, nhìn ra viên thuốc này không tầm thường, thế nên mới phục chế một ít.
Trong mắt Mạnh Hạo mang theo hàn mang, tay phải nâng lên mạnh mẽ ném về bốn phía, hơn mười viên Lôi Pháp Minh kia nháy mắt bay ra.
- Lôi bạo!
Mạnh Hạo bỗng nhiên mở miệng, trong nháy mắt khi thanh âm của hắn truyền ra, hơn mười viên Lôi Pháp Minh kia ầm ầm hỏng mất, mạnh mẽ nổ bung, thanh âm nổ vang ngập trời, hóa thành sóng trùng kích kinh người, quét ngang bốn phía, khiến cho Luyện Hồn võng run run, sinh hồn bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Lôi pháp, là khắc tinh của tất cả âm hồn, Lôi Pháp Minh này đối với tu sĩ tác dụng không lớn, nhưng đối với âm hồn thì mức thương tổn cũng là cực kỳ mãnh liệt.
- Phương Mộc, ngươi dám!!
Tu sĩ mặt xanh trong lòng nhỏ máu, Luyện Hồn võng này là y mất nhiều năm mới luyện chế ra được, chỉ thiếu chút nữa liền có thể hóa võng thành phiên, đến lúc đó uy lực sẽ lớn hơn nữa, vả lại lưới này đã có thiên hồn, cho dù là gặp phải Lôi Pháp Minh cũng sẽ không bị hao tổn. Nhưng cố tình... Mạnh Hạo lại tung ra khói độc ở phía trước, độc thủy ở phía sau, độc hỏa tiếp theo đó mà đến, cuối cùng lôi pháp vừa ra, đủ loại nguyên nhân, liền khiến cho Luyện Hồn võng này xuất hiện hiện tượng sinh hồn diệt vong.
- Âm mã khai đạo!
Hai mắt tu sĩ mặt xanh xuất hiện tơ máu, lộ ra quang mang dữ tợn, thân thể nửa ngồi, hai tay nâng lên hướng về phía dưới xa xa nhấn một cái, đầu nâng lên, lời vừa xuất, hai tay giống như không bắt lấy cái gì trong hư, thân thể một lần nữa đứng thẳng lên, hướng về phía trước mạnh mẽ giật lên.
Bát phương tối sầm lại, tiếng hít vào trong khoảnh khắc truyền ra từ miệng hàng vạn người, chỉ thấy ở trước người tu sĩ mặt xanh, theo này hai tay giật lên từ hư không, thế nhưng lại xuất hiện chín con hắc mã phát ra hơi thở tử vong.
Chín con ngựa đó toàn thân hư thối, mặc áo giáp, ngay khi xuất hiện thì khí tức âm hàn khuếch trương tản ra, chín con ngựa này ngửa mặt lên trời hí vang, mạnh mẽ lao ra, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.