Ngã Dục Phong Thiên

Chương 417: Lò đan mở




Chỉ bất quá sắc mặt gã âm trầm, từ đầu đến cuối không nhìn tới Sở Ngọc Yên chút nào, giống như là nhìn như không thấy. Mà Sở Ngọc Yên chỗ đó, thì luôn luôn bình tĩnh, cho dù là nhìn lại, cũng đều không có gì vẻ gì âm trầm, đã không còn đem sự tình năm đó để ở trong lòng.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
Tiếng cười từ bên phía người của Tống gia truyền tới, nói chuyện chính là Tống lão quái của Tống gia, lão ngồi ở cách đó không xa, lúc cười mở miệng, thì ánh mắt lại ở trên người Mạnh Hạo đánh giá một phen.
Ngồi ở bên cạnh lão, người của Tống gia có hơn mười vị, Tống Vân Thư lại không có mặt, nhưng vị hôn thê trên danh nghĩa của Mạnh Hạo... Tống Giai, thế nhưng lại ngồi ở bên cạnh Tống lão quái. Nhiều năm không gặp, Tống Giai trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, giờ phút này nàng ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt trang nhã, tướng mạo xinh đẹp, giống như một đóa lan hoa nở rộ.
Chỉ là cặp lông mày kia nhíu lại giống như buồn phiền lắng đọng nhiều năm, khiến cho nàng cả người thoạt nhìn tựa như u lan.
- Tử Vận Tông, dưỡng ra một đệ tử không tệ, chúc mừng Đan Quỷ đại sư rồi.
Người đại diện Lý gia trong tam đại gia tộc chính là tộc lão của gia tộc, Lý Quốc Bang, gần kề hơn năm trăm tuổi thọ nguyên, tu vi cũng chuẩn bị bước vào Nguyên Anh hậu kỳ, khiến cho Lý Quốc Bang này ở trong Lý gia có quyền thế thật lớn.
Giờ phút này nhàn nhạt mở miệng, thanh âm truyền ra, bên cạnh của lão, trong hàng ngũ đệ tử của Lý gia, có Lý Đạo Nhất ở bên trong, y chính là hơi khẽ cau mày, ngóng nhìn Mạnh Hạo.
Đan Quỷ đại sư mỉm cười, không có mở miệng, mà là ánh mắt lại đảo qua trên thân mười người Mạnh Hạo.
- Hải Long, ngươi tới nói một chút quy tắc.
Đan Quỷ thu hồi ánh mắt, cất bước đi về một bên, sau khi khoanh chân ngồi xuống, thì không mở miệng nữa.
Có tư cách lâu năm nhất trong Tử Lô đan sư, Lâm Hải Long, vội vàng đứng lên, hướng về phía Đan Quỷ đại sư cung kính cúi đầu, lúc này mới nhìn về phía nhóm người Mạnh Hạo.
- Tấn chức Tử Lô đan sư, nếu nói nó là thí luyện, không bằng nói là một hồi khảo thí tổng hợp bao gồm thảo mộc, luyện đan, biết phương, thậm chí kể cả tu vi cùng với đan đạo! Trận thí luyện này, lão phu đã trải qua, các vị Tử Lô Đan sư khác mà các ngươi thấy bên cạnh ta, cũng đều là ở niên đại của chính mình, trong thí luyện Tử Lô trổ hết tài năng, lấy được Tử Lô!
- Nhưng... từ xưa đến nay, Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông ta, tổng cộng mở ra bảy mươi chín lần khảo thí Tử Lô, nhưng cho đến nay, mới chỉ có mười bảy lần có người tấn chức Tử Lô thành công, về phần sáu mươi hai lần còn lại, người tham dự toàn bộ thất bại, không người nào có thể làm cho lò đan trở thành tử sắc.
- Cho nên, cho dù các ngươi đã lấy được tư cách tham dự lần này thí luyện, nhưng là có bảy thành khả năng là chắc chắn thất bại.
Lâm Hải Long vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lần lượt nhìn về phía nhóm người Mạnh Hạo, chậm rãi đảo qua trên thân từng người một.
Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, giờ phút này hắn còn đang mỏi mệt toàn thân, bất quá có chuyện có liên quan đến Tử Lô của Tử Vận Tông, Mạnh Hạo đã từng gặp qua trên một ít điển tịch. Ví dụ như Tử Lô đan sư chính thức của Tử Vận Tông, từ xưa đến nay, tổng cộng có được mười bảy người, trong đó có hai người mưu phản tông môn, một là Sơn Cửu, một thì là họ Liễu.
Mà còn lại mười lăm người, tại ngàn năm trước, có năm người vẫn lạc, có hai người trong lúc ra ngoài lịch lãm rèn luyện, thì mất tích vô ảnh, cho dù là Đan Quỷ đại sư đích thân đi tìm kiếm, cũng tìm không thấy quá nhiều dấu vết để lại, duy có thể xác định chính là, hai người này không có tử vong, nhưng chẳng biết tại sao, lại biến mất khỏi Nam Vực.
- Bất quá coi như là thất bại đi nữa, thì các ngươi cũng có thể đạt được một ít tạo hóa trong đó. Lần thí luyện tấn chức Tử Lô này, các ngươi không có nguy hiểm về tính mạng, một gã đan sư cả đời… có thể, chỉ có một cơ hội tham dự thí luyện.
Một lần thất bại, cả đời không có lần thứ hai!
Cho nên từ xưa đến nay, tại trong khu vực thí luyện này, có không ít đan sư để lại sáng tạo hoặc là đan phương đặc thù của chính mình, còn có lý giải cùng với kinh nghiệm của bọn họ đối với đan đạo, đem những thứ này lưu lại cho hậu nhân, lưu lại cho những người có tư cách tham dự thí luyện những năm tháng sau này.
- Lão phu còn nhớ rõ năm đó, ta ở trong khu vực thí luyện, đã để lại lý giải đặc biệt cùng suy đoán của ta đối với Tam Phàm Đan...
Lâm Hải Long chậm rãi lên tiếng, trong mắt hiện lên một tầng hồi ức.
- Thí Luyện Chi Địa, là một tòa núi tiên thổ, dưới núi có một lò đan mẹ, cái lò đan mẹ này, chính là tạo hóa đầu tiên của mười người các ngươi, từ trong đó đạt được lò đan bản mệnh thuộc về mình. Chuẩn xác mà nói, tại trong lúc các ngươi lựa chọn lò đan, cũng là lúc lò đan đang lựa chọn các ngươi!
- Sau đó lại để cho là đan bản mệnh của các ngươi, ở trên ngọn núi này, trở thành tử sắc, thì xem như hoàn thành thí luyện thứ nhất, cuối cùng người đầu tiên leo lên đỉnh núi, thì sẽ lấy được tư cách trở thành Tử Lô!
- Nhưng này tư cách này, nếu chỉ có một người đạt được, thì người này chính là Tử Lô đan sư, còn nếu có nhiều người đạt được, thì quyền lựa chọn cuối cùng, thuộc ở những Chủ Lô đan sư và Tử Lô đan sư đang ngồi ở nơi này. Sự tán thành của bọn họ mới là trọng điểm để trở thành Tử Lô!
Lâm Hải Long thâm ý sâu sắc nhìn thoáng qua mười người Mạnh Hạo, sau khi ánh mắt đã nhìn đủ mười người thì nói ra một câu trầm trọng.
- Lò đan sau lưng các ngươi, là chí bảo vạn năm trước Tử Đông Chân Nhân lưu lại, trong đó có một mảnh Tiên Thổ, còn có tiên sơn, trên đó có mười con đường, tồn tại ở xung quanh, phân ra những thí luyện khác nhau, không có cùng khảo nghiệm, tất cả đều phải dựa vào đan đạo của từng người các ngươi mà xông qua. Mỗi khi xông qua một cửa, dựa theo thành tích khác nhau, màu sắc lò đan của các ngươi cũng sẽ biến đổi khác nhau. Lão phu nhắc nhở các ngươi, tất cả biểu hiện của các ngươi ở trong thí luyện, người nơi đây cũng có thể thấy rất rõ ràng... các ngươi tự giải quyết cho tốt. Lão phu kỳ vọng, sau lần thí luyện này, một trong số các ngươi có thể xuất hiện... cửu sư đệ … của Đan Đông nhất mạch ta!
Lâm Hải Long nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đan Quỷ, sau khi thấy Đan Quỷ khẽ gật đầu, lập tức quay người hất tay áo lên.
- Đan kinh lên, mở lò đan!
Lúc thanh âm của Lâm Hải Long quanh quẩn, thì toàn bộ đan sư nơi đây, vô luận là Chủ Lô hay là Tử Lô, nguyên một đám đều nhắm nghiền hai mắt, đôi môi khẽ nhúc nhích, từng trận thanh âm mơ hồ truyền khắp bốn phía. Thanh âm này ngoại nhân nghe không rõ một từ nào, cũng không cách nào lý giải, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng khó có thể hiểu ra.
Duy có người nào thân là đan sư của Đan Đông nhất mạch, mới có thể trong lờ mờ cảm thụ ra, cái gọi là đan kinh này, chính là Đan Đạo Tái Sinh quyết!
Theo thanh âm mơ hồ xuất hiện, toàn bộ Đông Lai Sơn ầm ầm chấn động, hào quang bảy màu tỏa sáng vạn trượng, khiến cho tầng mây trên bầu trời đều hóa thành quang mang bảy màu, vô số gương mặt ẩn trong mây mù kia, giờ phút này cũng đều là vẻ mặt trang nghiêm, trong miệng rõ ràng cũng lẩm nhẩm kinh văn mơ hồ. Trong lúc thanh âm quanh quẩn trong không gian, thì toàn bộ bầu trời, tại trong một cái chớp mắt, đã trở thành bảy màu.
Mặt đất vẫn yên lặng, nhưng trong khoảnh khắc lại nổi lên sương mù. Làn sương mù này lấy Đông Lai Sơn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra phía ngoài, đảo mắt liền bao trùm toàn bộ Đông Lai Quốc, quốc thổ vô tận, vô số sinh linh, tại thời khắc này, toàn bộ đều bị sương mù bao phủ.
Đương nhiên sẽ có tu sĩ Tử Khí nhất mạch của Tử Vận Tông, ở trong lúc sương mù bao phủ Đông Lai Quốc, tản ra bát phương, mà thủ hộ mọi người bình an.
Giờ phút này bầu trời, là quang mang bảy màu lượn lờ, mặt đất là mây mù thành biển, mà Đông Lai Sơn này, dường như đã trở thành núi trên biển, hóa thành một đỉnh núi sừng sững ở trên biển mây này. Cũng chính là ở thời điểm này, xa xa có thể thấy được, ở phương hướng Tử Vận Tông, cái pho tượng Tử Đông Chân Nhân cực lớn kia, không hề giống như núi nữa, mà là hóa thành một cự nhân đạp trên biển mây, từ phía xa nhìn lại nơi đây.
- Lò đan đã mở, các ngươi còn không bước vào!
Thanh âm Lâm Hải Long nổ vang.
Lò đan trên đỉnh núi, truyền ra từng thanh âm vù vù, dung mắt thường có thể thấy được, vách thành lò đan dần dần trở nên hư ảo, dần dần trong suốt, giống như đã trở thành màn nước. Diệp Phi Mục thở sâu, là người đầu tiên cất bước, trực tiếp bước vào trong lò đan, bóng dáng biến mất tại trong màn nước. Sở Ngọc Yên nhìn theo, trong mắt lộ ra vẻ kiên định chấp nhất, cũng đi vào trong đó.
Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn thoáng qua Đan Quỷ đại sư đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi ở phía xa, không nói tiếng nào, quay người không chút do dự, bước vào màn nước trong lò đan, toàn thân một hồi lạnh buốt, bóng dáng Mạnh Hạo xuyên thấu màn nước, biến mất trong mắt mọi người ở ngoại giới.
Còn lại bảy người, cũng đều lần lượt bước vào trong đó, không thấy bóng dáng. Bảy người này nhìn như tên không nổi danh, nhưng trên thực tế, có thể có được tư cách tham dự thí luyện tấn chức, thì từng người đều không phải bình thường, đương nhiên sẽ có tư cách của bản thân. Về phần thanh danh, thì có quan hệ đến tính cách của mỗi cá nhân, thực sự không phải là danh khí càng lớn, thì đan đạo lại càng mạnh, ngược lại cũng vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.