Mạnh Hạo đang trầm tư, Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục, cũng đang trầm tư, rồi những người tham gia thí luyện khác đã lục tục kéo đến nơi đây, cũng đều đứng trước núi đá của khu vực thứ hai, trầm mặc không nói.
Đặc tính của dược thảo không cố định tất cả đều tùy tâm sở dục, nhưng phàm là người có thể nắm giữ sự biến hóa của thảo mộc, thì có thể vòng qua núi đá này, dùng lực lượng của tiên thổ biến ảo thành, luyện chế đan dược hư ảo.
Mặc dù cũng đều là hư ảo, nhưng lại cực kỳ chân thật.
- Cửa ải này cho người ta hai sự lựa chọn, một cái là tuân theo quy củ, luyện chế đan dược có sẵn, trọng điểm là dược lực cùng với ẩn chứa trăm ngàn biến hóa của thảo mộc.
- Nhưng một con đường khác thì gian nan hơn, đó là chính mình tự sáng tạo đan dược, tất cả chưa từng có. Hai con đường này, nếu đi tới cực hạn, đều có thể vượt qua cửa ải, nhưng rõ ràng con đường thứ hai mới là con đường của Tử Lô!
Hai mắt Sở Ngọc Yên lộ ra vẻ kiên định, nàng là đệ tử của Đan Quỷ đại sư, nàng nhất định phải trở thành Tử Lô để chứng minh chính mình.
Tâm tư giống như vậy còn có Diệp Phi Mục, y ngắm nhìn núi đá, trong mắt dần dần lộ ra tinh mang, một cỗ chí khí ngạo nghễ hiện lên trong lòng.
- Muốn luyện, thì phải luyện đan dược mà người bên ngoài không có, luyện ra đan dược thuộc về chính mình, như thế mới có thể chứng nhận ý chí Tử Lô của ta!
Sở Ngọc Yên cùng Diệp Phi Mục gần như đồng thời có quyết định, đều lựa chọn con đường thứ hai, giờ phút này khoanh chân ngồi xuống, hai người đều suy nghĩ, tự tìm cơ hội sáng tạo đan dược.
Về phần những người khác, phần lớn là lựa chọn tuân theo quy củ, ngẫu nhiên cũng có trộn lẫn sự sáng tạo, căn cứ tạo nghệ đan đạo khác nhau để tiến hành lựa chọn.
Mạnh Hạo yên lặng nhìn núi đá, thở dài, xoa xoa mi tâm, lúc trước hắn chạy liên tục bốn ngày. Lại đấu thần niệm với lò luyện đan màu đen cho nên cả người mỏi mệt, giờ phút này nhìn yêu cầu trên núi đá, vừa nghĩ tới con đường tự sáng tạo ra đan dược thì lại thấy càng mỏi mệt.
- So với việc lựa chọn sáng tạo đan dược mới, không bằng luyện chế đan dược đã có sẵn, bởi vì sáng tạo đan dược cần cơ duyên, cần đan ngộ, nếu tâm thần tồn tại chấp niệm ngược lại còn sẽ trở thành tầm thường. Ừm, đúng vậy, chính là như vậy, ta phân tích cực kỳ chính xác. Tuyệt đối không thể trở thành tầm thường.
Mạnh Hạo thầm nói vài câu, càng cảm giác thấy suy nghĩ của chính mình rất có lý. Vì thế yên tâm thoải mái không đi con đường tự nghĩ ra đan dược, mà là nâng tay phải lên nhấn vào núi đá, bề mặt núi đá vốn bình lặng lập tức xuất hiện gợn sóng, dần dần dựa theo thảo dược hiện lên trong đầu Mạnh Hạo chậm rãi tái hiện lại hư ảnh của thảo dược.
- Đan dược Ngưng Khí cảnh ta sẽ luyện chế Ngưng Khí Đan đơn giản nhất.
Mạnh Hạo vung tay áo, từ trên núi đá lập tức huyễn hóa ra một lò luyện đan hư ảo, từng gốc dược thảo rơi vào trong lò luyện đan, Mạnh Hạo trầm tư một lát, tay phải vẽ trên núi đá, bắt đầu luyện chế.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều đắm chìm vào trong quá trình luyện chế đan dược. Sở Ngọc Yên mở mắt ra, cánh tay trắng nõn nà vung lên, lò luyện đan biến ảo ra, theo quang mang trong ánh mắt chớp động, nàng bắt đầu sáng tạo đan dược.
Diệp Phi Mục sau nửa nén hương cũng mở mắt ra, mang theo vẻ tự tin, bắt đầu luyện đan.
Giờ phút này mọi người trên Đông Lai Sơn đều ngưng thần quan sát, ánh mắt chia ra theo dõi mười lò luyện đan của mười người Mạnh Hạo trong quầng sáng.
Trong đó thu hút nhiều ánh mắt nhất chính là Diệp Phi Mục cùng với Sở Ngọc Yên, dù sao biểu hiện của hai người này ở khu vực thứ nhất đều cực kỳ chói mắt. Cũng có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, ở trong khu vực thứ nhất Mạnh Hạo cũng rất kinh diễm, được rất nhiều đan sư và đệ tử ngoại tông chú ý.
Chỉ là Mạnh Hạo luyện đan theo quy củ, luyện chế Ngưng Khí Đan, đan dược này không chỉ có một mình hắn luyện chế, trong mười người tham gia thí luyện thì có tổng cộng bảy người luyện chế Ngưng Khí Đan.
- Phương Mộc kia, vậy mà cũng luyện Ngưng Khí Đan… xem ra tại khu vực thí luyện thứ hai này, hắn đã bị kéo giãn khoảng cách, không thể đuổi kịp Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục.
- Đã sớm nghe nói Chủ Lô Diệp Phi Mục của Đan Đông nhất mạch, người này có tạo nghệ đan đạo cực cao, nay nhìn cử động của y, không phải là luyện chế đan dược tầm thường, chẳng lẽ là tự nghĩ ra hay sao?
Mọi người trên đỉnh núi thấp giọng bàn tán, bọn họ có thể nhìn thấy chữ viết trên núi đá ở khu vực thứ hai, cũng dần dần hiểu được cửa ải này là khảo nghiệm cái gì.
- Sở Ngọc Yên chắc cũng tự nghĩ ra đan dược, có thể có tự tin tự nghĩ ra đan dược, bản thân việc làm này đã đáng để tán dương.
Lâm Hải Long mỉm cười, nói với An Tại Hải ở bên cạnh.
An Tại Hải khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt đảo qua mười hình ảnh, nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, nhìn Mạnh Hạo luyện chế Ngưng Khí Đan, An Tại Hải có chút buồn cười. Theo y thấy thì Mạnh Hạo rõ ràng là cảm thấy tự nghĩ ra đan dược quá khó khăn, nếu chỉ để quá quan thì lựa chọn biện pháp đơn giản nhất là được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã ba ngày trôi qua, Mạnh Hạo đã luyện ra Ngưng Khí Đan có tám phần dược lực, lại luyện ra Trúc Cơ Thiên có dược lực giống như thế, giờ phút này đang luyện chế Hóa Linh Đan của Kết Đan cảnh.
Nếu đổi lại là lúc trước, dựa vào tu vi của Mạnh Hạo thì khó có thể chống đỡ được việc luyện chế Hóa Linh Đan này, nhưng hôm nay hắn có mười tòa đạo đài Trúc Cơ đại viên mãn, luyện chế đan dược thông thường của Kết Đan cảnh, Hóa Linh Đan này, tuy nói cần rất nhiều tinh lực, nhưng cũng không phải quá gian nan.
Giờ phút này một mặt hắn vừa luyện đan, một mặt vừa nghỉ ngơi, trải qua mấy ngày ở Tử Đông Sơn này hắn đã dần dần khôi phục tinh lực, không còn mỏi mệt quá nữa, tốc độ luyện chế đan dược cũng càng ngày càng nhanh.
Khi hắn luyện chế ra Hóa Linh Đan thì cũng là lúc Sở Ngọc Yên luyện chế thành công một viên đan dược Ngưng Khí cảnh tự nghĩ ra. Khi đan dược này xuất hiện, liền có đan quang hai màu uốn lượn, khiến cho đan dược này vừa thấy đã biết không phải vật phàm, dẫn tới sự chú ý của mọi người bên ngoài.
Cùng lúc đó, đan dược của Diệp Phi Mục cũng được y sáng tạo ra, mới vừa xuất hiện liền có vầng sáng bốn màu lượn lờ, so với Sở Ngọc Yên thì mạnh hơn một bậc, nhất thời dẫn tới tiếng kinh hô.
Ngược lại, Mạnh Hạo tại khu vực thí luyện thứ hai này không có chút thần kỳ nào, giống như người khác lựa chọn luyện chế đan dược quen thuộc, hơn nữa thái độ hình như có chút lười biếng, so với Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục thì có sự khác biệt rất rõ ràng.
Sự đối lập rõ ràng như vậy… càng làm cho sự tồn tại của Mạnh Hạo ở chỗ này, trong mắt mọi người càng trở nên tầm thường.
Chỉ có Đan Quỷ đại sư đang khoanh chân ngồi ở trên đỉnh Đông Lai Sơn sau khi tùy ý nhìn lướt qua Mạnh Hạo, thì khóe miệng lại lộ ra một nụ cười như có như không.
Khi Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục tự nghĩ được ra đan dược Trúc Cơ cảnh thì Mạnh Hạo đã luyện được ra Hóa Linh Đan, bắt đầu luyện chế đan dược Nguyên Anh cảnh có độ khó cực kỳ cao đối với hắn.
Đan dược gia tăng tu vi của Nguyên Anh cảnh cũng thuộc loại khó. Dược thảo mà loại đan dược này cần, đương thời cực kỳ hiếm thấy, cực kì thưa thớt, đan dược thành phẩm trong toàn bộ Nam Vực cũng không nhiều, thường thường một tông môn có thể có năm ba người đạt được đã là cực hạn.
Vả lại căn bản không thể nào sản xuất hàng loạt, bình thường một lò chỉ xuất được ba đến năm viên, cho nên xét theo trình độ kỳ trân đắt tiền, cho dù là Tử Vận Tông cũng không có nhiều.
Hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh cảnh, phun ra nuốt vào đều là linh khí thiên địa, nếu toàn lực triển khai, một lần hô hấp thông thường sẽ hấp thu toàn bộ linh khí trong phạm vi hơn nghìn trượng, cho nên đan dược đối với tu sĩ Nguyên Anh cảnh mà nói, có thì phải là tốt nhất, còn không thì miễn cưỡng cũng không cần.
Nhưng đan dược đề cao tu vi Nguyên Anh cảnh, còn chưa được tính là khó luyện chế nhất, chân chính khó luyện chế, và được tu sĩ Nguyên Anh cực kỳ khát vọng có được, đó là đan dược làm gia tăng thọ nguyên!
Giá trị của loại đan dược này mới là cao nhất, bởi vì tuổi quá một ngàn sẽ không thể nghịch thiên, không trảm được linh, thọ nguyên ngàn tuổi, khô kiệt mà chết.
Về phần đan dược đơn giản nhất trong Nguyên Anh cảnh là đan dược chữa thương, loại đan dược này tương đối dễ luyện chế hơn những cái kia.
Tuy nói công hiệu bình thường, nhưng bất luận như thế nào, cũng có thể miễn cưỡng xem như là đan dược mà cảnh giới Nguyên Anh cảnh cần. Mạnh Hạo lựa chọn một loại đan dược đơn giản nhất của Nguyên Anh cảnh, sau khi hắn cân nhắc lợi hại liền cảm thấy bản thân thật khôn ngoan. Nếu có phương pháp đơn giản để quá quan, hắn đương nhiên không muốn hao hết tâm tư trên một phương diện luyện đan này.
Vì thế vài ngày sau khi đan dược chữa thương tầm thường nhất trong Nguyên Anh cảnh được luyện chế ra, thì đan dược của bốn đại cảnh giới đều đã được Mạnh Hạo hoàn thành. Sau khi đặt trên núi đá, từ trên đó lập tức truyền ra tiếng động rầm rầm, ở trước mặt Mạnh Hạo, từ vị trí trung tâm vỡ ra, xuất hiện một khe hở chỉ hơn nửa thước.
Dường như, ngay cả núi đá này cũng đều bất mãn với toan tính của Mạnh Hạo, nhưng dù sao Mạnh Hạo xem như là đã hoàn thành yêu cầu, vả lại mỗi một loại đan dược đích thực đều có năm loại dược thảo, có trăm ngàn biến hóa, chẳng qua tuyệt đại đa số những dược thảo này Mạnh Hạo chỉ dùng để trộn vào cho đủ vốn.
Nhìn khe hở trước mắt, Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hắn biết mọi người ở bên ngoài có thể nhìn thấy biểu hiện của bản thân trong đây, giờ phút này hơi có chút xấu hổ, cúi đầu ngượng ngùng đi tới khe hở, nghiêng người chậm rãi xâm nhập đi vào, rất gian nan mới có thể xuyên qua khe hở này. Sau khi xuyên qua, hắn bỗng nghiêm sắc mặt, tràn ngập trang nghiêm, không hề còn lại chút xấu hổ nào, hướng về khu vực thứ ba đi tới.
Cảnh tượng này mọi người ở trên đỉnh núi bên ngoài đều nhìn thấy, một đám đan sư của Đan Đông nhất mạch liên tục cười khổ, mấy người thường ngày có quan hệ không tệ lắm với Mạnh Hạo, phần lớn đều cảm thấy có chút xấu hổ. Loại phương pháp này của Mạnh Hạo thật sự đã vượt qua kiểm tra, nhưng cũng thật sự không vừa mắt một chút nào.