Ngã Dục Phong Thiên

Chương 435: Một đời




Khi hắn bày ra thủ ấn này, chỉ trong nháy mắt, tất cả bốn phía xung quanh đều biến mất.
Từ nay về sau, hắn lại nổi lên hiếu kỳ đối với cái đám rừng u ám này, hắn cứ lò mò đi ở bên trong cánh rừng tối đen hoang dã này, hắn thấy được nhiều cảnh tượng ánh sáng ly kỳ, hắn thấy được những con dã thú hung mãnh kỳ dị
Ở trong cánh rừng này, hắn đi trong ba năm mới có thể xuyên qua. Khi hắn rời đi, thì có quay đầu lại nhìn thoáng qua mảnh rừng núi này, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng hốt. Hắn có một loại cảm giác, nếu chính mình nguyện ý, dường như phiến rừng núi này có thể sẽ thuộc về mình.
Ở chỗ này, một người cùng với thiên địa tự nhiên, theo đuổi nhân sinh siêu thoát phàm tục.
Khi ngóng nhìn, Mạnh Hạo nghĩ tới sư tôn hai mươi mốt năm trước, lời nói của sư tôn, con người khi còn sống có nhiều con đường, lựa chọn con đường nào là do chính mình.
- Nơi này cũng không phải là nơi ta muốn lựa chọn.
Mạnh Hạo như có suy nghĩ gì, xoay người tiếp tục đi xa.
Hai năm sau, Mạnh Hạo ba mươi lăm tuổi, hắn rời khỏi quê hương đã chín năm, nhưng chín năm này, hắn chỉ đi hai nơi, một con sông, một mảnh núi rừng.
Cho đến một năm này, hắn gặp một tên cường đạo.
Cường đạo giết người, cũng không có giết hắn, có lẽ là nhìn thấy hắn đến từng này tuổi rồi còn mặc áo dài thư sinh, cõng một hòm sách rách nát, có chút nghèo túng, thất hồn lạc phách, vì thế trùm thổ phỉ yêu diễm xinh đẹp hỏi hắn một câu.
- Biết tính sổ sách không?
Mạnh Hạo lắc đầu, nhưng vẫn bị mang đi, đưa vào trong sơn trại, đây là một sơn trại rất lớn, chừng hơn một ngàn người sinh sống, phần lớn là gia quyến của cường đạo, cũng có không ít hài đồng.
Mạnh Hạo ở chỗ này, được an bài đã trở thành tiên sinh, dạy những hài đồng này biết chữ, không cần nhiều lắm, tối thiểu là phải nhận được ngân phiếu, nếu có thể thì biết thêm một chút thư từ, đây là những tri thức mà thân làm một cường đạo ưu tú cần phải nắm giữ.
Đây là yêu cầu của trùm thổ phỉ xinh đẹp kia đối với tất cả cường đạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo cũng đã thích ứng trong mọi tình cảnh, dạy chữ, nhìn bầu trời, dường như cũng giống như khi ở huyện Đông Lai, chính là ngẫu nhiên sẽ nghĩ tới sư tôn, nhớ tới trước mộ phần phụ thân, chính mình đã thật lâu chưa có trở về dọn dẹp.
Trong sơn trại hàng tháng đều có người chết, trong ba năm, lại đã di chuyển hai lần, cho đến năm thứ tư thì quan binh đến đây, toàn bộ sơn trại đối mặt với chênh lệch thực lực quá lớn, vào lúc sinh tử tồn vong thì Mạnh Hạo chần chờ một chút, đề nghị có thể dùng độc.
Một khắc này đang thổi bắc phong mà quan binh thì ở phía nam.
Mạnh Hạo cũng không biết mình là như thế nào nghĩ ra, chỉ là trong óc của hắn, ở những năm gần đây, đã tồn tại rất nhiều tri thức, độc dược... Là Mạnh Hạo luyện chế.
Khi độc phấn này theo gió thổi về hướng nam thì Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt. Rất lâu sau đó, hắn nghe được tiếng gào thét mang theo hưng phấn, đó là một hồi giết chóc.
Sơn trại thắng, đêm hôm đó, Mạnh Hạo ba mươi chín tuổi, vào lúc canh ba, trong chăn của hắn có một thân thể nóng như lửa chui vào. Đó là trùm thổ phỉ, một nữ tử xinh đẹp như yêu tinh nhưng ngày thường cũng là một nữ tử vô cùng bảo thủ.
Một đêm này, nhân sinh Mạnh Hạo có điều thay đổi, từ đó về sau, hắn không còn là tiên sinh dạy học nữa, mà trở thành cái gọi là quân sư, cuộc sống như thế hắn chưa từng trải qua, rất kích thích, rất mới mẻ. Mặc dù hắn đã là bốn mươi tuổi, đã qua năm tháng nhiệt huyết sôi trào, vẫn như trước cảm thấy... có chút trầm mê.
Giết người, cướp bóc. Trong ba năm sau đó, hai tay Mạnh Hạo không có lây dính một tia máu tươi. Nhưng dưới sự giúp đỡ của hắn, số sinh mệnh chết trong tay những cường đạo này, cũng là vượt ra khỏi dĩ vãng mấy chục lần.
Cho đến mùa đông năm đó, Mạnh Hạo chán ghét rồi, cuộc sống như thế, không phải lựa chọn của hắn, hắn muốn rời khỏi, nhưng sơn trại lúc này đã bành trướng cực kỳ khổng lồ, ý nguyện rời đi của hắn bị cô gái xinh đẹp kia cự tuyệt.
Sau đó...... dưới sự lựa chọn kiên trì của Mạnh Hạo, tại một khắc khi hắn bước chân ra khỏi trại, hắn đã phải trải qua một cuộc truy sát.
Trận truy sát này giằng co suốt một năm, một năm sau, khi trận truy sát chấm dứt thì Mạnh Hạo không có chết, mang theo mỏi mệt đầy người, hắn quay đầu nhìn thoáng qua hơn mấy trăm bước phía sau, một nữ tử ngồi trên lưng ngựa, tay kéo một đại cung màu đen, đang ngóng nhìn chính mình. Nàng cũng đã già đi, chính là phần xinh đẹp kia vẫn còn, trong mắt mang theo phức tạp.
Gió từ bên hai người thổi qua, Mạnh Hạo xoay người, mang theo cái hòm mà năm đó khi hắn rời nhà đi mang theo, lựa chọn đi xa.
Mũi tên, thủy chung không có bắn ra.
Một năm này, Mạnh Hạo bốn mươi ba tuổi, ở trên một ngọn núi, hắn thấy được một tòa đạo quan.
Đây là mùa thu, lá rụng ở trên bản đá xanh, phân tán ở bốn phía, bị gió thổi phát ra thanh âm sàn sạt, bầu trời có chút âm u, khi lại có lôi đình rầu rĩ mà qua, trời muốn mưa.
Mạnh Hạo ở lại trong đạo quan, hắn nhìn tu hành của những đạo gia này, xem bọn họ bắt đầu cuộc sống hàng ngày, cảm nhận được một cỗ yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Hắn thấy được hai tay của mình đã dính đầy huyết tinh, rửa thế nào cũng không sạch, mà ở chỗ này lại dường như có thể hóa giải.
Hai năm sau, Mạnh Hạo bốn mươi lăm tuổi thì hắn than nhẹ một tiếng.
- Nếu như không còn cách nào để hóa giải, thì ta liền không hóa giải nữa.
Mạnh Hạo lắc đầu, từ biệt đạo quan, chạy về hướng một thế giới càng xa.
Cho đến hắn đi tới kinh thành, sau khi ở kinh thành cư ngụ một năm, quốc gia mà hắn sinh sống, cùng nước láng giềng bạo phát một hồi chi chiến diệt quốc. Ở trong trận chiến tranh này, Mạnh Hạo dù đã ở cái tuổi này rồi, cũng như trước bị cường trưng nhập ngũ, gia nhập quân đội, bắt đầu một hồi hai nước chiến tranh.
Năm thứ hai từ khi bắt đầu trận chiến tranh này, Mạnh Hạo dùng độc dược hắn luyện chế, một phen chấn kinh, hủy diệt chiến trường của hai đại quốc gia, làm cho Mạnh Hạo quật khởi, không còn là binh lính bình thường nữa, mà đã trở thành Độc sư.
Năm thứ năm, Mạnh Hạo đã trở thành chủ soái trong trận chiến tranh này, mang theo hơn mười vạn binh lính, còn có mấy trăm Độc sư được hắn đơn giản bồi dưỡng ra, công thành lược trì.
Năm thứ tám, địch quốc thối lui ra khỏi chiến trường, chỉ có thể bị động phòng thủ, Mạnh Hạo đã hơn năm mươi tuổi, thanh danh oanh động cả nước. Hắn giết vào địch quốc, triển khai một hồi giết chóc diệt quốc.
Năm thứ mười..... Mạnh Hạo năm mươi sáu tuổi, năm thứ ba mươi hắn rời nhà đi, địch quốc diệt, khi hắn quay về tới quốc gia của mình thì nhận được sự nghênh đón cực kỳ long trọng.
Hắn, đã trở thành một cái truyền kỳ, được sắc phong làm Quốc sư.
Như một giấc mộng, làm cho Mạnh Hạo có chút không thích ứng, sau khi đã trở thành Quốc sư, có lẽ là bởi vì sự tồn tại của hắn, có lẽ là bởi vì thực lực của một nước thịnh vượng, quốc gia hắn ở đã trở thành một quốc gia xâm lược, lại nâng lên một vòng chiến tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.