Ngã Dục Phong Thiên

Chương 455: Nguy cơ!




Mạnh Hạo toàn thân chấn động mạnh một cái, lăng phiến màu trắng này rõ ràng xuất hiện ở trên mười tòa đạo đài trong cơ thể hắn, phát ra bạch sắc quang mang, nháy mắt liền cùng mười tòa đạo đài liên hệ lại với nhau.
Cùng lúc đó, một cỗ tu vi tràn đầy ầm ầm ở trong cơ thể Mạnh Hạo bộc phát ra, mười tòa đạo đài chấn động, trực tiếp tràn ra lượng lớn mây tía, những mây tía này quấn quanh ở trên lăng phiến màu trắng. Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn lập tức phát hiện một màn này, cùng hắn lúc trước khi muốn Kết Đan mà nuốt vào Tam Phàm Đan có chút tương tự.
- Đây là... muốn Kết Đan!
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập.
- Ngươi cũng đến thời điểm Kết Đan rồi, ngụm khí tức tiên linh này, chỉ cần tràn ra một chút, liền giúp đỡ ngươi Kết Đan... tự giải quyết cho tốt, tất cả hy vọng của lão phu, đều đặt ở trên người ngươi.
- Cẩn thận Thanh La Tông.
- Cẩn thận một cỗ lực lượng cổ xưa đến từ phương Đông trên viên tinh thần này, nếu lão phu không có nhìn lầm, chủ nhân của cỗ lực lượng kia, đã trở thành đỉnh của tinh cầu này.
- Ngươi huyết mạch đặc thù, những suy đoán của ta về lai lịch của ngươi, đều ở trong ngụm khí tức tiên linh kia, nhiều năm sau, chờ ngươi dung hợp toàn bộ xong, ngươi liền sẽ thấy.
- Nhưng mà, lão phu cũng không bảo đảm tất cả là thật...
Trung niên nam tử cấp tốc mở miệng, thân thể y chậm rãi mơ hồ, thế giới bốn phía bắt đầu vỡ vụn.
- Ta cuối cùng muốn đánh cuộc một lần, tiến vào trong Vãng Sinh động trên viên tinh thần này của các ngươi, động này thần bí, dựa theo phân tích của ta, ứng cùng đạo hải dưới núi thứ chín có chút liên hệ.
- Tự mình..... bảo trọng..... thế giới ý thức của ta rất nhanh sẽ hỏng mất, sau khi hỏng mất... tất cả những người bên trong đều sẽ bị truyền tống ra ngoài...
Thanh âm đứt quãng, khoảnh khắc sau khi biến mất, bốn phía Mạnh Hạo lập tức nổ vang ngập trời, một cái chớp mắt... Toàn bộ biến mất.
Bốn phía như trước vẫn là tường thành, nhưng tường thành này đã xuất hiện khe nứt.
Tiếng động ken két khuếch tán, Mạnh Hạo nhìn bốn phía, hắn hít sâu một cái, một màn lúc trước quá nhanh, làm cho hắn giờ phút này hồi tưởng lại, giống như nằm mơ vậy, nhưng Đạo Thần kinh trong đầu, miếng linh phiến do khí tức tiên linh tạo thành trong cơ thể kia, lại là tồn tại chân thật.
Nhất là giờ phút này trong cơ thể hắn mười tòa đạo đài đang rất nhanh hòa tan, phóng xuất ra tử khí nồng đậm trước nay chưa từng có, quấn quanh bên ngoài lăng phiến, ẩn ẩn như muốn thành đan.
Mạnh Hạo trong lòng biết, chính mình đã bắt đầu Kết Đan, một quá trình này nguyên bản cần thời gian rất dài, nhưng dưới sự trợ giúp của tiên linh khí được thúc đẩy nhanh hơn vô hạn, nhưng lúc này, lại là vào thời khắc mấu chốt!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, nháy mắt từ trên vách tường trải dài truyền ra, ngay sau đó, vách tường kia trực tiếp nổ bung hỏng mất, một cỗ hơi thở bá đạo, nháy mắt vọt tới.
- Rốt cuộc tìm được rồi, nơi này chính là chỗ mà Lão Tổ nói là chỗ tiên nhân kia ngủ say... Hả?
Theo thanh âm mà đến, chính là thanh niên họ Quý một thân trường bào màu xanh, vẻ mặt ngạo nghễ!
Hai mắt của gã chớp một cái, liền rơi xuống trên người Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra u mang, vẻ mặt hờ hững biến đổi, lộ ra âm trầm.
- Bị ngươi đoạt rồi?
Thanh niên họ Quý vẻ mặt ngạo nghễ, lời nói cao cao tại thượng, giống như căn bản cũng không có đem Mạnh Hạo để vào mắt, giống như đang chất vấn hạ nhân trong gia tộc vậy.
Mạnh Hạo nhíu mày, nhưng nghĩ đến sự khủng bố của gia tộc đối phương, nghĩ đến thái độ kiêng kị của An Tại Hải, nghĩ đến từng màn hắn đã trải qua, đối với truyền thuyết về chữ Quý này, Mạnh Hạo đè xuống nội tâm không vui.
Vả lại hắn giờ phút này không thích hợp ra tay, tu vi trong cơ thể đang đứng ở thời khắc mấu chốt, trọng yếu như thời kì lột xác, lúc này ra tay, Mạnh Hạo không biết có thể tạo thành ảnh hưởng đối với sự tăng lên của chính mình hay không.
Mặt khác thanh niên họ Quý trước mắt này tu vi đã là Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, thậm chí so với tu sĩ mặt xanh Mặc Thổ lúc trước còn cao hơn mấy lần.
- Ý các hạ, Phương mỗ không rõ, Phương mỗ cũng là tới đây chưa lâu, không thu hoạch được gì, hay là nơi này còn có bảo vật gì?
Mạnh Hạo kinh ngạc mở miệng, khi nói đến cuối cùng hai mắt lộ ra quang mang tham lam.
Hai mắt thanh niên họ Quý chợt lóe, sau khi liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt chán ghét, lại nhìn chung quanh, đáy lòng nổi lên nghi hoặc.
- Người này tu vi chỉ là Trúc Cơ, không có khả năng mở ra tiên thức của tiên nhân kia, mặc dù là tiên nhân này đã suy yếu đến cực hạn, vả lại bị vây trong ngủ say... cho dù là ta, nếu không có vật Lão Tổ cho cũng không thể mở ra tiên thức!
- Như vậy, là người khác đã đến đây trước rồi?
Trong đầu thanh niên họ Quý chớp mắt hiện lên một bóng dáng, chính là nữ tử họ Phương kia.
- Trước khi ngươi đến, có nhìn thấy có người nào khác từng ở chỗ này không? Thấy cái gì, còn không mau kể ra, nếu có một chữ giả dối, ngươi cùng với tông môn gia tộc của ngươi, toàn bộ đều sẽ bị hủy diệt!
Thanh niên họ Quý liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, không che dấu vẻ chán ghét, cao cao tại thượng giống như chất vấn.
- Những người khác? Thật là thấy được một vị, mặc quần áo màu xanh, nhưng ta không thấy rõ bộ dáng... Vị đạo hữu này. Nơi đây...
Mạnh Hạo chần chờ một chút, thấp giọng hỏi, nhưng không đợi hắn nói xong, nội tâm thanh niên họ Quý kia đã có xác định, tay phải vung lên, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
- Cút!
Trong hai mắt Mạnh Hạo khoảnh khắc lướt qua một tia hàn mang không thể nhận ra, nhưng vẻ mặt cũng là lộ ra ý yếu đuối. Liên tục lui ra phía sau, xoay người muốn ly khai.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, vách tường bên người Mạnh Hạo ầm ầm nổ bung hỏng mất, theo vách tường nổ bung, một bóng dáng màu xanh trong khoảnh khắc đi đến.
Theo bóng dáng này tiến đến, là một cỗ hơi thở cực kỳ bá đạo, khí tức này mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía, trực tiếp liền bao phủ bát phương. Trong khí tức này, chẳng những tồn tại sự bá đạo, còn có một cỗ khí chất duy ngã độc tôn.
Theo hơi thở tràn ra, bóng dáng màu xanh từng bước một đi tới, đây là một nữ tử. Chính là nữ tử họ Phương đồng dạng đến từ Đông Thổ, nàng mới vừa xuất hiện, hai tròng mắt liền chiếu thẳng lên người thanh niên họ Quý.
Về phần Mạnh Hạo ở một bên bị nàng trực tiếp xem nhẹ, một cỗ cảm giác kiêu ngạo ở trên người cô gái này hiển lộ cực kỳ rõ ràng.
- Quý Hồng Đông, đưa tiên tàng cho ta!
Nữ tử thanh y họ Phương tướng mạo xinh đẹp, trong kiêu ngạo mang theo hàn băng, thản nhiên mở miệng.
Trong chớp mắt khi thấy cô gái này xuất hiện, nội tâm Mạnh Hạo liền lộp bộp một tiếng, lui ra phía sau vài bước, nhưng không đợi hắn rời khỏi quá xa. Hai mắt thanh niên họ Quý kia bỗng nhiên co rút lại.
- Phương Du, ngươi đã đem tiên táng lấy đi, còn.....
Quý Hồng Đông lời mới nói một nửa, nội tâm bỗng nhiên vừa động, mạnh mẽ nhìn về phía Mạnh Hạo thì mắt phải liên tục nháy nháy bảy lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.