Ngã Dục Phong Thiên

Chương 467: Vẫn chói mắt rực rỡ!




- Chết tiệt!
Cô gái này mạnh mẽ ngẩng đầu, rống một tiếng, bộ dáng của nàng ta rất đẹp, trước khi động thủ, làm cho người ta có cảm giác mềm mại, nhưng sau khi động thủ rồi thì giống y như bạo long.
Nhất là giờ phút này, một tiếng rống này, lại càng tràn ngập bá đạo, cái loại cảm giác duy ngã độc tôn này cực kỳ mãnh liệt, Mạnh Hạo xem mà da đầu run lên, đây là lần đầu tiên hắn gặp được nữ tử như vậy.
- Chết tiệt!!
Nữ tử rống to, sau đó tay phải nắm chặt lại, một quyền hào hùng đã đánh xuống mặt đất. Mặt đất nơi đây vốn là không còn được bao nhiêu nữa, giờ phút này một quyền đánh xuống, lập tức nổ bung hỏng mất.
- Vì sao không phải màu đen!
Rầm!
- Vì sao không phải màu đỏ!
Oanh!
- Vì sao không phải màu tím!
Cô gái này cứ nói một câu, là lại giống như phát cuồng hạ xuống một quyền, đánh vào bốn phía Mạnh Hạo, khiến cho tất cả mặt đất xung quanh Mạnh Hạo đều hoàn toàn hỏng mất, duy chỉ còn lại có một khối đáng thương dưới chân của hắn.
Thậm chí ngay cả hư vô bốn phía này, cũng đều ở trong từng quyền này như muốn vỡ vụn hỏng mất...
Da đầu Mạnh Hạo càng thêm run lên, hắn cảm thấy cô gái này là một người điên... Loại quái lực thân thể này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Mạnh Hạo, hắn thậm chí cảm thấy, mình cho dù là có đeo thêm mặt nạ, phỏng chừng cũng không phải đối thủ của người điên này.
Giờ phút này Mạnh Hạo lập tức nghĩ tới hình dung của Quý Hồng Đông đối với cô gái này trước mắt, nhất thời hoàn toàn tán thành.
Mắt thấy nữ nhân này đang điên lên đánh vào hư vô, thân mình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, khoảnh khắc nhảy vào trong một chỗ hư vô khác, nháy mắt thân thể liền bị cuốn đi, hắn nghe được nàng kia gầm lên một tiếng trước nay chưa có.
- Tại sao là màu xanh!!
Rầm!
Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, khi bị truyền tống ra ngoài từ trong hư vô, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay của mình, ấn ký bên trên đang dần dần tiêu tán hoàn toàn.
- Chẳng lẽ là bởi vì nó...
Mạnh Hạo chần chờ một chút, nhưng tưởng tượng đến nữ nhân điên đáng sợ kia, thân thể của hắn run run một chút, từ nhỏ đến lớn, từ đọc sách đến tu hành, đây là lần đầu tiên hắn đối với một nữ tử có cảm giác khủng bố như thế.
Rất nhanh, Mạnh Hạo thấy hoa mắt, khi tất cả đều rõ ràng thì hắn thấy được trên hắc vụ trên bầu trời, cảm nhận được hơi thở quen thuộc bốn phía, nơi này... chính là phụ cận Vãng Sinh động.
Cùng lúc đó, thi thể tiên nhân kia, giờ phút này đang rất nhanh thu nhỏ lại, xem bộ dáng này, có vẻ rất nhanh sẽ hoàn toàn khôi phục kích cỡ bình thường.
Mà lúc này, bốn phía xung quanh giống như có người truyền tống vậy, lần lượt xuất hiện ở các vị trí. Ngay khi Mạnh Hạo xuất hiện, hắn không chút do dự lấy ra Như Ý Ấn, thử một lần, Mạnh Hạo nhíu mày, Như Ý Ấn quả nhiên như hắn sở liệu, mất đi hiệu lực.
Thu hồi Như Ý Ấn, thân mình Mạnh Hạo mạnh mẽ lao ra, không phải là hướng ra phía ngoài, mà là hướng về phương hướng Vãng Sinh động, mau chóng chạy đi. Trước khi đi ra hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chính mình bị vây ở chỗ này, có thể nói là thập tử vô sinh, căn bản không có khả năng chạy ra khỏi khu vực này.
Mà sinh cơ duy nhất, chính là vị trí nhìn như tử lộ... Vãng Sinh chủ động kia!
Tử lộ này, so sánh ra thì mới chính là sinh cơ!
Mạnh Hạo không có lựa chọn khác, đây là một loại đánh cuộc. Hắn đã nghĩ kỹ tất cả, giờ phút này nháy mắt lao ra, thẳng đến phía trước mà đi, nhưng ngay khi Mạnh Hạo bị truyền tống ra ngoài, bỗng nhiên, bốn phía bên ngoài sương mù, trong hơn mười đạo quang trụ kia, chỗ của Quý gia, vị nam tử trung niên kia bỗng nhiên mở bừng hai mắt.
- Xuất hiện!
Tay phải y vung lên, trước mặt lập tức xuất hiện một bức tranh, trong tranh, rõ ràng chính là Mạnh Hạo giờ phút này đang bay nhanh.
- Hướng chính bắc!
Nam tử trung niên thản nhiên mở miệng, thân mình nhoáng lên một cái, nháy mắt mà đi, những lão giả Nguyên Anh của Quý gia ở bên cạnh, cũng đeo sắc mặt âm trầm, mang theo sát cơ, cấp tốc đi theo, nhảy vào bên trong thung lũng, bước vào trong hắc vụ.
Còn có những tu sĩ kia của Lý gia, cũng là một đám mang theo sát khí, đều bay vào, vì một người Mạnh Hạo, giờ phút này đều cùng nhảy đi vào, chừng hơn mười người.
Những người này, bất kỳ một ai, chỉ cần một ngón tay là có thể đem Mạnh Hạo đâm chết, nhưng hôm nay lại toàn bộ tiến vào, hiển nhiên không phải lo lắng Mạnh Hạo đào tẩu, mà là việc này, bọn họ nhất định phải tham dự.
Nháy mắt khi những người này nhảy vào trong sương mù, vị Lão Tổ thứ mười của Vương gia đang ở đây mà không ai phát giác ra kia, bỗng mỉm cười, thân mình lao thẳng về phía trước, rõ ràng đi ở trước mắt phần đông tu sĩ, nhưng vẫn không có ai nhìn thấy lão, trực tiếp bước vào bên trong sương mù.
Những tu sĩ Nguyên Anh của Quý gia cùng Lý gia kia, khi bọn họ hành tẩu trong hắc vụ thì tu vi dần dần bị áp chế, rất nhanh liền trở thành cảnh giới Kết Đan, nhưng lại là trình độ đại viên mãn.
Tuy nói như thế, nhưng là bất kỳ một ai cũng vẫn có thể trực tiếp đưa Mạnh Hạo vào chỗ chết.
Bọn họ cấp tốc bay đi, vị nam tử trung niên Trảm Linh của Quý gia mặc dù tu vi bị áp chế, nhưng vẫn có thể chống cự một lát, chỉ cần thời gian không phải quá dài, y vẫn có thể bảo trì tu vi của mình ở Nguyên Anh.
Tốc độ nhanh nhất, đương nhiên cũng là nam tử trung niên này, nhưng ngay khi y ở trong làn sương mù này gào thét lao như bay, đột nhiên, một tiếng ho khan thương lão ở bên cạnh y truyền ra.
Tiếng ho khan này đến quá mức đột nhiên, khiến cho sắc mặt nam tử trung niên nháy mắt biến đổi, cước bộ khoảnh khắc dừng lại.
- Ai!
Trên mặt y kinh nghi bất định, mặc dù nơi đây tu vi bị áp chế, nhưng y dù sao cũng là cường giả Trảm Linh, bản thân đối với nguy cơ tự nhiên có cảm ứng. Mới vừa rồi một nháy kia, tiếng ho khan này khiến y cảm thấy như hóa thành tiếng nổ vang trong đầu, dường như nếu người này muốn giết chết chính mình, một ý niệm liền có thể làm được.
- Vị tiền bối nào đang ở đây, tại hạ Quý gia.....
Nam tử trung niên trong lòng run lên, y nghĩ tới Vãng Sinh động, loại cảm giác nguy cơ lúc này làm cho y hô hấp cũng có chút dồn dập.
- Quý Thập Nhất, hắn có khỏe không.
Thanh âm già nua, mang theo một tia cảm khái, từ từ mà đến.
- Thập Nhất Thánh Tổ....
Nam tử trung niên lập tức miệng đắng lưỡi khô, trái tim bang bang nhảy lên, Quý Thập Nhất mà đối phương vừa nhắc đến là một cái tên mà ngoại nhân rất khó biết được, tên này đại biểu cho một nhóm người cổ lão nhất của Quý gia.
Bất kì một ai cũng đều là tổ tiên mà toàn bộ Quý tộc phải cúng bái.
- Vãn bối... Vãn bối chưa được gặp qua Thập Nhất Thánh Tổ...
Nam tử trung niên thân mình run run, cái loại áp lực như có như không đến từ đối phương này, làm cho y cảm thấy thế giới như đang muốn hỏng mất.
- Được rồi, lão phu cũng không làm khó tiểu bối ngươi, ở chỗ này ngồi xuống một nén nhang, ngươi có thể rời đi.
Bốn phía xung quanh nam tử trung niên truyền đến thanh âm mơ hồ, thanh âm này lộ ra vẻ âm trầm, làm cho nam tử trung niên này sau khi nghe, sắc mặt liên tục biến hóa, chần chờ một chút, vẫn là lựa chọn khoanh chân ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.