Ngã Dục Phong Thiên

Chương 480: Tin Ngũ gia, được cả đời!




- Pho tượng trên Hỏa Diệm sơn năm đó là do vô số đại năng vì ta luyện hóa mà thành, ngươi có muốn biết bọn họ vì sao làm như thế hay không? Đã từng một thời, mỗi đêm khuya nơi thâm khu của Tinh Hải, là ta ép ba vạn cô nàng của Thái Bình đạo cô không thể không tắm rửa trước mặt ta, ngươi có muốn biết các nàng vì sao lại như thế không?
- Vô số năm qua, ai là ác bá lớn nhất của tinh không này chứ? Còn có tên mập đánh lén ngươi năm đó, từng đối với ta cúng bái mười vạn năm, ngươi có muốn biết gã nay ở đâu hay không? Một hai ba, sau đó đến số mấy, ngươi có muốn học hay không hả?
Lời nói của chim anh vũ thong thả, mỗi một câu nói đều làm tốc độ của miếng mỡ đông chậm lại một chút. Chờ sau khi chim anh vũ nói xong toàn bộ, miếng mỡ đông cũng đứng ngẩn ra, vẻ mặt rối rắm, nhưng lại áp chế không nổi tò mò.
- Muốn biết liền thành thật một chút cho Ngũ gia ta, muội ngươi, bao nhiêu năm không gặp, ngươi vẫn là nhược trí như vậy!
Chim anh vũ trừng mắt nhìn miếng mỡ đông một cái, cuồng ngạo đến cực điểm.
Mạnh Hạo nhìn đến đây, bỗng nhiên hiểu ra phương pháp chim anh vũ dùng để đối phó với miếng mỡ đông. Miếng mỡ đông tò mò, nhưng tò mò này, cũng chính là nhược điểm trí mạng nó.
Chính là, hắn vẫn cảm thấy tính cách của chim anh vũ này cùng với con anh vũ mà miếng mỡ đông từng biến hóa ra có điểm khác biệt, ở trên người nó nhìn không thấy vẻ đáng khinh, nhìn qua chỉ là cuồng vọng không có giới hạn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên con anh vũ khẽ động, lộ ra biểu cảm hồ nghi, nhìn khắp mọi nơi, thân mình lại còn bay lên, vòng quanh động phủ bay tầm vài vòng.
- Ồ, không đúng, đây là mùi gì vậy?
Chim anh vũ vừa bay lên, vừa kinh ngạc mở miệng.
Một màn này lại lập tức gợi lên tâm hiếu kỳ của miếng mỡ đông, nó không phục cũng xem xét mọi nơi, nhất là khi nhìn thấy chim anh vũ dùng miệng để ngửi cái gì đó thì thân mình miếng mỡ đông phịch một tiếng, biến thành một con chó trắng lớn, trên mặt đất, ở bốn phía, ngoắt ngoắt cái đuôi, cái mũi không ngừng hít lấy hít để, ngửi tới ngửi lui.
- Trò gì đây, đâu có mùi gì đâu a, ngươi đang ngửi cái gì chứ?
Miếng mỡ đông ngửi tới ngửi lui cả nửa ngày, mà chẳng ngửi thấy quái gì cả liền ngẩng đầu tò mò nhìn về phía chim anh vũ.
- Ngươi biết cái gì, cho dù ngươi biến thành cẩu, cũng không ngửi thấy được, ta là tiên điểu thượng cổ, độc tôn trời cao! Mảnh đất màu đen này tồn tại hơi thở rất kỳ dị a, ta đã nghĩ đến là gì đó rồi, lợi hại, thật lợi hại, thì ra là có chuyện như vậy.
Chim anh vũ vẻ mặt khinh miệt, lộ ra vẻ cuồng ngạo như thể toàn bộ thiên địa chỉ có mỗi mình nó biết vậy.
Miếng mỡ đông mặt mày méo mó, nội tâm tò mò, ngứa ngày khiến nó càng ngày càng sốt ruột, nhưng bất luận là nó biến thành cái gì, cũng không phát hiện ra được cái hơi thở mà đối phương nói là gì.
Mạnh Hạo vốn ở một bên xem náo nhiệt, giờ phút này nghe chúng nó đối thoại, bỗng nhiên nội tâm khẽ động, hắn nghĩ tới lúc vừa bước vào Mặc Thổ thì có thanh âm của Cổ Ngọc Phong Yêu truyền ra.
- Phiến đại địa này có chỗ nào kì dị?
Mạnh Hạo hỏi một câu.
Chim anh vũ ngạo nghễ mắt nhìn Mạnh Hạo, một bộ ta là tiên điểu thượng cổ, một bộ ta khinh thường nói chuyện cùng ngươi, mang theo một chút cao ngạo giống như thiên địa thật tịch mịch, bay tới bay lui.
- Mạnh miệng ai chẳng biết nói, ngươi nếu không biết thì sau này cũng đừng có ra vẻ, cố lộng huyền hư như thế.
Mạnh Hạo nhíu mày, thản nhiên mở miệng, giờ phút này hắn đã Kết Đan, bước vào hàng ngũ cường giả, lại trải qua sinh tử ở Vãng Sinh động, cho nên lời nói thì nhìn như bình thản, nhưng lại ẩn ẩn có ý không giận tự uy.
Một câu này xuất khẩu, chim anh vũ kia ở giữa không trung đột nhiên đình trệ, tạp mao toàn thân dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra thần thái như bị nhục nhã.
- Ta không biết? Ta là tiên điểu thượng cổ, trên biết tiên nhân, dưới biết phàm trần, có chuyện gì mà Ngũ gia ta không biết chứ? Ta cái gì cũng biết!
- Ngươi đừng có chém gió nữa đi.
Mạnh Hạo nội tâm khẽ động, mắt lộ ra kỳ quang, rất nhanh lại nói một câu.
- Ngũ gia biết!
- Ngươi không biết!
- A a a, phải cho ngươi biết sự lợi hại tiên điểu thượng cổ!
Ánh mắt chim anh vũ cũng tái đi rồi, tôn nghiêm bị khiêu khích, the thé mở miệng, đôi cánh bỗng nhiên quạt một cái, nhất thời trên người xuất hiện một mảnh tạp quang, khoảnh khắc liền khuếch trương tản đi ra, ngay lập tức dung nhập toàn bộ núi thấp.
Tiếp theo trong nháy mắt, khi những thứ hào quang này co rút lại thì dường như mang về một ít đồ vật từ trong núi thấp, ngưng tụ lại một chỗ thì rõ ràng biến thành một nắm đất màu xanh đen to cỡ nắm tay.
- Thấy không, đây là bí mật của phiến đại địa màu đen này, đây mới chỉ là ở bên trong ngọn núi này, được Ngũ gia ta luyện chế ra!
Chim anh vũ vẻ mặt cuồng vọng, the thé mở miệng.
Miếng mỡ đông ở một bên, trợn mắt há hốc mồm, cực kỳ yên tĩnh, dường như giờ phút này nó bị thể hồ quán đính vậy, dần dần bừng tỉnh đại ngộ, nhưng rất nhanh lại có hiếu kỳ mới.
- Đây là cái trò gì vậy?
Nhãn châu của miếng mỡ đông chuyển động, nghĩ tới lời nói lúc trước của Mạnh Hạo, nghĩ tới bộ dạng phát cuồng của chim anh vũ, nội tâm lập tức có chút kích động.
- Cái thứ rách nát này là do con gà già ngươi lừa người ta đi, ngươi căn bản chính là cái gì cũng không biết!
Miếng mỡ đông vội vàng mở miệng.
Chim anh vũ khinh miệt nhìn miếng mỡ đông một cái, lúc này ấy thế mà lại không hề có phản ứng như vừa rồi, khiến cho miếng mỡ đông sửng sốt một chút.
Mạnh Hạo hai mắt hơi hơi lóe lóe lên, ngắm nhìn nắm bùn đất màu xanh đen nọ, ở phía trên đó, hắn không có cảm nhận được chút kỳ dị nào, dường như rất là tầm thường.
- Chẳng biết là từ chỗ vớ vẩn nào lấy được một nắm bùn đất, cũng dám nói mình không gì không biết?
Mạnh Hạo thản nhiên nói, hắn đã phát hiện, con chim anh vũ này, dường như... có chút sợ bị người kích.
Tuy rằng vừa rồi miếng mỡ đông dùng phương pháp này cũng không có hiệu quả, nhưng Mạnh Hạo vẫn là quyết định thử lại một lần.
Lời của hắn gần như vừa mới nói xong, tạp mao của chim anh vũ lập tức toàn bộ dựng thẳng lên, trong mắt toát ra lục quang, đỉnh đầu dường như còn có xuất hiện bạch khí, giống như cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị khinh thường một cách nghiêm trọng, làm cho kiêu ngạo nó, không thể thừa nhận.
Dường như nó có thể không thèm để ý đến lời miếng mỡ đông nói, nhưng chỉ duy có với Mạnh Hạo này, chỉ cần hơi hơi khiêu khích một tẹo thôi, nó liền chịu không được.
- Ngươi dám xem thường Ngũ gia, Ngũ gia là tiên điểu thượng cổ, không có chuyện gì mà ta không biết cả, sơn hải thương khung, có người nào không biết “ Tin Ngũ gia, được cả đời” chứ! Ngươi nghe kỹ cho Ngũ gia, đây là tiên thức thổ!
- Đây là do rất nhiều năm trước, một vị đại năng ở trong tinh không vẽ ra một tấm phù, đem nó ném xuống, vốn là muốn phong ấn viên tinh thần này, nhưng cuối cùng bị người trở ngại, phù văn nọ sau khi tiến vào tinh thần này thì bị thiêu đốt thành bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.