Ngã Dục Phong Thiên

Chương 482: Lệ thanh ở loạn thạch




Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trừ bỏ nghiên cứu mấy thứ này, Mạnh Hạo sau khi trầm ngâm thật lâu, cũng không có đi nuốt Phương Thiên Đan mà sư tôn cho hắn, đan dược này có thể tăng lên thọ nguyên, nhưng chủ yếu là áp chế Bỉ Ngạn hoa cùng phá chướng.
Cả đời chỉ có thể uống ba viên, bây giờ mà uống vào thì quá là lãng phí.
Về phần Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, cũng để tăng thọ nguyên, nhưng Mạnh Hạo chỉ có một, bây giờ lại không có linh thạch đi phục chế, trầm ngâm một chút, quyết định chờ đợi, dù sao thương thế của hắn nay đã khỏi hẳn, chỉ là thọ nguyên không nhiều lắm mà thôi, nhưng cũng chưa khẩn cấp.
Trừ bỏ những thứ này, hắn còn đang suy nghĩ thiên kiếp của Hoàn Mỹ Kim Đan, giờ phút này trong túi trữ vật của hắn, dược thảo để luyện chế Hoàn Mỹ Kim Đan, chỉ thiếu một gốc cây, đã hoàn toàn đầy đủ.
Gốc cây còn thiếu này cũng không phải vật hiếm thấy, cho dù nơi này là Mặc Thổ nhưng Mạnh Hạo phán đoán, hẳn là vẫn là có thể tìm thấy được.
Chính là thiên kiếp của Hoàn Mỹ Kim Đan, Mạnh Hạo suy nghĩ thật lâu, ngoại trừ dùng miếng mỡ đông để đối kháng ra, cũng không còn biện pháp giải quyết nào khác nữa.
Một ngày này, Mạnh Hạo đang cảm ngộ tiên thổ thì bỗng nhiên tâm thần khẽ động, linh thức mạnh mẽ tản ra trăm dặm, thấy được ở một nơi ngoài động phủ của hắn trăm dặm, vị Hoàng đại tiên kia, đang thật cẩn thận mang theo bốn tu sĩ Trúc Cơ vẻ mặt âm trầm đầy lệ khí, đi thẳng về phía động phủ của mình.
- Bốn vị tiền bối, phía trước chính là nơi mà tên đó ở.
Hoàng đại tiên thấp giọng mở miệng, giờ phút này mặt mũi y đã bầm dập, ngay cả răng nanh đều rớt mấy cái, thần sắc uể oải.
- Ít nói nhảm, đi trước dẫn đường!
Một người trong số bốn tu sĩ Trúc Cơ nọ hừ lạnh một tiếng.
- Bản thân ta muốn xem thử người này có phải là ba đầu sáu tay hay không, cư nhiên lại có được đan dược bậc này!
Trong mắt bốn người hiện lên một chút tham lam, trong bốn tu sĩ Trúc Cơ này có một người là Trúc Cơ đại viên mãn, ba người khác cũng đều là Trúc Cơ trung kỳ, bốn người ở cùng một chỗ, thường ngày hung tàn bá đạo, thanh danh không nhỏ. Trên người bọn họ, đều có hoặc nhiều hoặc ít mấy ấn ký đồ đằng, tương tự với tu sĩ Tây Mạc, nhưng lại có bất đồng.
- Lát nữa cũng phải cẩn thận một chút, người này có loại đan dược này, sợ cũng không phải phàm phu, đừng để cuối cùng trước khi chết bị hủy túi trữ vật, chúng ta liền được không bù nổi mất.
- Đúng vậy, lát nữa chúng ta chớp mắt liền ra tay, lập tức đem tên đó giết chết, không cho hắn có cơ hội phá huỷ túi trữ vật!
Bốn người nhìn nhau một cái, thấp giọng lên tiếng.
Hoàng đại tiên giận mà không dám nói gì, vội vàng thấp giọng thưa dạ.
Mạnh Hạo thu hồi linh thức, trên thân Hoàng đại tiên này có khắc linh thức của hắn, Mạnh Hạo biết được tất cả hành động của đối phương, bao gồm cả chuyện lúc này đây, đan dược của đối phương dẫn đến mầm tai vạ, bị người bắt.
Việc này Mạnh Hạo vốn có thể trực tiếp giết chết, nhưng nghĩ đến tiên thổ có ẩn chứa tiên phù kia, hắn cải biến chủ ý, tùy ý để Hoàng đại tiên dẫn người đến.
- Ta cần phải có đủ tiên thổ, càng nhiều tiên thổ càng có thể cảm ngộ được toàn diện.
Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt.
Khoảng cách hơn một trăm dặm, đối với Trúc Cơ mà nói cũng không cần nhiều thời gian lắm.
Trong lúc chờ đợi, Mạnh Hạo nhắm mắt ngồi xuống, Phong Chính thuật hắn đã có tâm đắc nho nhỏ, về phần cảm ngộ với tiên thổ kia, không thể sốt ruột, cần thong thả tiến hành, chậm rãi gia tăng thời gian có thể nhìn thẳng nó. Vả lại tiên thổ này còn cần nhiều thêm một chút, chỉ có như vậy, mới có thể bổ sung chút đỉnh cho phù văn không trọn vẹn kia.
Lúc này Mạnh Hạo đả tọa ngắm nhìn Tử Đan trong cơ thể, đan này chậm rãi chuyển động nhưng gần như chỉ cần thời gian một cái chớp mắt, nó sẽ tràn ra lượng lớn sợi tơ tràn ngập toàn thân, sau một sát na lại lập tức thu hồi.
Tựa như tia chớp, tản ra rồi thu lại, thành một chu thiên, cũng chính là vì vậy, mới phát ra lực lượng tu vi cường đại hoàn toàn bất đồng với Trúc Cơ.
- Sư tôn lúc trước từng nói, sau khi Kết Đan, liền có thể đem Bất Diệt hỏa dung nhập vào bên trong Kết Đan, đốt lên đan hỏa của bản thân...
Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, việc này đồng dạng cũng cần tỉ mỉ bế quan mới có thể.
Thời gian Mạnh Hạo đi vào Mặc Thổ chưa đến một năm, khi bế quan chữa thương, nỗi lòng cũng không phải là đều hoàn toàn đắm chìm. Vô luận là tiên thổ, Phong Chính hay là đốt lên đan hỏa, hoặc là túi trữ vật của Quý Hồng Đông, những điều này đều là những việc mà sau khi Kết Đan, Mạnh Hạo cần phải dành thời gian đi tiến hành.
Chẳng qua bởi vì lo lắng bị người Quý gia đuổi giết, cho nên Mạnh Hạo thời thời khắc khắc cảnh giác, nay cũng không có lơi lỏng, nhưng hắn ít nhiều cũng đoán được lí do người Quý gia không tìm ra manh mối.
- Xem ra còn cần bế quan một thời gian, đợi sau khi tất cả đều chuẩn bị xong rồi mới có thể ra ngoài, đi tìm dược thảo cuối cùng của Hoàn Mỹ Kết Đan.
Mạnh Hạo âm thầm quyết định.
Đang trầm tư thì Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một chút hàn mang, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười ý vị thâm trường, chỉ là nụ cười này có chút yêu dị, thoạt nhìn đã tràn ngập rét lạnh.
Lúc này bên ngoài động phủ của hắn, bốn tu sĩ Trúc Cơ đang mang theo Hoàng đại tiên gào thét mà đến, bốn người này vừa mới tới gần, không hề chần chờ, nháy mắt thẳng đến khe hở trên núi, từ đường khe đó phóng nhanh xuống phía dưới.
- Chính.... chính là ở dưới.....
Hoàng đại tiên sắc mặt tái nhợt, giờ phút này đáy lòng sợ hãi, nhưng y có tâm tư của mình, giờ phút này cắn răng run giọng mở miệng, trong mắt một tu sĩ Trúc Cơ mang theo y bên cạnh chợt lóe sát cơ.
- Ngậm miệng!
Lời nói vừa ra, bốn người lập tức đã đi tới đáy khe, liếc mắt liền thấy được động phủ của Mạnh Hạo, nhưng ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy động này phủ, bốn người này cũng là biến sắc, hai mắt lộ ra ý cảnh giác.
Bởi vì động phủ của Mạnh Hạo không đóng cửa, mà là đại môn rộng mở. Khiến cho mấy người bọn họ liếc mắt liền thấy được Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trong động phủ, giờ phút này chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Một thân áo bào xanh, thoạt nhìn như thường, nhưng mà một mái tóc dài màu trắng, cùng áo bào xanh tương xứng, nhất thời đã hình thành một cỗ uy áp cực kỳ mãnh liệt, có thể kinh sợ tâm thần.
Còn có gương mặt không chút huyết sắc nhìn hệt như người chết kia, phối hợp với ánh mắt lạnh như băng, trong phút chốc, giống như nhiệt độ bốn phía lúc này lập tức đã trở nên rét đậm, một mảnh âm hàn.
Bốn tu sĩ Trúc Cơ nọ hít sâu vào một hơi, cái bộ dạng này của Mạnh Hạo, lập tức liền khiến cho bọn họ có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Loại cảm giác nguy cơ này, giống như giờ phút này khoanh chân ngồi ở chỗ kia không phải tu sĩ, mà là một pho tượng mãnh thú viễn cổ, chỉ một đạo mục quang, dường như là có thể đem người cắn nuốt.
Mồ hôi lạnh trực tiếp chảy dài trên trán, bốn người miệng đắng lưỡi khô. Tâm thần nhưng lại hoàn toàn bị chấn nhiếp, đứng ở nơi đó, cư nhiên một cử động cũng không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.