Ngã Dục Phong Thiên

Chương 486: Trên đầu chữ Lý thêm chữ Thiên!




- Ngươi có thể đếm tới mấy!
Miếng mỡ đông cảm thấy bị nhục nhã rồi, tức giận nói.
- Ta có thể đếm tới chín!
Chim anh vũ trừng mắt, cuồng ngạo mở miệng, một câu nói ra, miếng mỡ đông tại chỗ ngẩn người một lát, dường như trong lòng đang cân nhắc chín là bao nhiêu vậy, cố tình phản bác, nhưng nhìn thấy bộ dạng cuồng ngạo của chim anh vũ, đột nhiên cảm thấy chín chắc chắn là một con số phi thường phi thường lớn, trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng lại có chút tự ti.
Các tu sĩ khác ở bốn phía đều là một đám vẻ mặt cổ quái, nhưng cũng không ai dám mở miệng nói ra, một đoạn hội thoại kia lại khiến cho bọn họ cảm thấy da đầu có chút run lên. Mấy ngày này, bọn họ đã được kiến thức sự khủng bố của hai sinh vật này.
Miếng mỡ đông kia căn bản chính là đánh không chết, hai tháng trước, có thế lực khác ở phụ cận ôm tham vọng mà đến, nhưng miếng mỡ đông này trực tiếp hóa thành một miếng bọt khí cự đại, đem những người đó bao phủ ở bên trong, tùy ý hơn mười cái tu sĩ kia oanh kích bằng mọi cách, vẫn là không chút sứt mẻ.
Những người ở bốn phía nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, cho đến khi những tu sĩ kia cả đám đều tuyệt vọng rồi thì miếng mỡ đông mới buông ra, khiêu khích nhìn chim anh vũ.
Nhưng ngay sau đó, lại có một thế lực khác ở phụ cận chạy đến, lúc này mới chính thức thấy được, cái gì gọi là điên cuồng, cái gì gọi là thê thảm.
Cũng bởi vì trong những tu sĩ này có người mắng chim anh vũ một câu, vì thế con chim anh vũ tạp mao thoạt nhìn chẳng ra gì kia, cư nhiên thấy động liền chui qua... Tốc độ cực nhanh, chưa kịp nháy mắt thì tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, những tu sĩ mới đến kia, gần như hơn phân nửa đều là toàn thân thủng lỗ chỗ, máu phun ra, bị chim anh vũ này trực tiếp xuyên thấu mà qua.
Có kẻ xui xẻo thậm chí còn bị bay xuyên qua mắt, thanh âm thê lương đó đến nay vẫn còn in đậm trong lòng mỗi người.
Về phần cái tên mắng chửi nó kia, chim anh vũ kia lại còn đi uy hiếp miếng mỡ đông, ép miếng mỡ đông đem tên xấu số kia biến thành một con khỉ lông lá đầy người.
Màn tiếp theo..... mới là khiến cho chúng nhân có cảm giác khủng bố như mơ thấy ác mộng.
Chim anh vũ gào thét, như tia chớp lao thẳng về phía mông của tu sĩ bị miếng mỡ đông biến thành khỉ kia......
Tu sĩ nọ kêu thét thê lương thảm thiết, xen lẫn là tiếng cười gian ác mà hưng phấn lại tràn đầy kích động của chim anh vũ, nháy mắt bốn phía hoàn toàn yên tĩnh...
Hai trận chiến liên tục này trực tiếp xác định, cỗ thế lực ở chỗ núi thấp này chính là mạnh nhất phụ cận, không còn ai dám trêu chọc nữa.
Nhất là con chim anh vũ ngạo nghễ, thích mắng chửi người, lại còn lòng dạ hẹp hòi, phi thường thù dai, thì ai nấy cũng đều biết rất rõ.
Về phần Hoàng đại tiên thì mỗi lần nhìn thấy miếng mỡ đông và chim anh vũ thì đều hết lời nịnh nọt, dần dần những người khác cũng đều học được, vì thế nơi đây đã hoàn toàn trở thành địa bàn của chim anh vũ với cả miếng mỡ đông luôn rồi.
Từ đó trở đi, hầu như là ngày nào những tu sĩ này cũng gào to:
- Tin Ngũ gia, được cả đời. Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!
Nhân số gia tăng, phạm vi thế lực mở rộng, cũng khiến cho số tiên thổ thu thập được càng ngày càng nhiều.
Mạnh Hạo thu hồi linh thức, nhìn nhìn túi trữ vật, có chút đau đầu. Người ở đây nhiều quá, vả lại Mạnh Hạo cảm thấy có vẻ như sẽ càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục tiến hành như vậy, đan dược của hắn cho dù có nhiều hơn nữa, cũng sẽ đến lúc không đủ dùng.
Trầm ngâm một lát, Mạnh Hạo đứng dậy, bế quan mấy tháng, lần đầu đi ra động phủ, khi hắn tiêu sái đi ra, miếng mỡ đông lập tức bay trở về, chim anh vũ tuy nói không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn bay lượn vòng quanh đỉnh đầu Mạnh Hạo, còn có dây leo này, cũng giống như hoan hô, từ dưới nền đất xuất hiện, lay động. Cũng có mấy tu sĩ lúc trước đã tận mắt chứng kiến sự cường hãn của Mạnh Hạo đều tiến đến bái kiến.
Cũng khiến cho nơi đây có chút hỗn loạn, tuyệt đại đa số người còn chưa thấy qua Mạnh Hạo nhưng lại nghe nói qua, đều nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo mắt nhìn mọi người nơi đây, nhíu mày, trầm tư, khi đi tới con suối bên cạnh động phủ, sau khi nhìn dòng suối, nội tâm khẽ động, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, từ trong túi trữ vật lập tức bay ra ba viên đan dược.
Không đợi mọi người nhìn rõ đan dược, Mạnh Hạo đã vung tay lên, ba viên đan dược bay thẳng về phía con suối, sau đó tay phải Mạnh Hạo bấm tay niệm thần chú chỉ vào nước suối. Suối này trong khoảnh khắc như sôi trào, tràn ra nhiệt độ cao như có ngọn lửa vô hình thiêu đốt.
Cũng chỉ là một lát thời gian, một cỗ linh khí nồng đậm, nháy mắt từ trong nước suối tản ra, bao phủ bốn phía, khiến cho những tu sĩ bốn phía kia một đám sắc mặt biến hóa, lộ ra khiếp sợ, đồng thời, cũng có kích động.
Sự nồng đậm của linh khí này sợ rằng chỉ cần uống một ngụm nước suối kia cũng có thể so sánh với đan dịch rồi.
- Đan tuyền nơi đây, mỗi người mỗi ngày chỉ có thể uống một ngụm!
Mạnh Hạo mắt nhìn Hoàng đại tiên, lại nhìn về hướng mấy tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn. Những người này, từng tên khi bị ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua thì đều là đáy lòng run run, đạo đài Trúc Cơ không xong, mãnh liệt cảm nhận được sự khủng bố cùng đáng sợ của Mạnh Hạo.
Sau khi gật gật đầu, Mạnh Hạo xoay người, lấy đi tiên thổ sưu tập được mấy ngày nay, một lần nữa quay lại động phủ, bắt đầu cảm ngộ đối với số tiên thổ này.
Thẳng đến khi lại trôi qua một tháng nữa, Mạnh Hạo đã có thể duy trì thời gian nửa nén hương, để quan sát tiểu nhân họa phù văn màu vàng hiện lên từ những khí tức trong tiên thổ này..
Chỉ là dựa theo Mạnh Hạo phán đoán, những bút họa không trọn vẹn này, chỉ có được một trong mấy trăm của phù văn đầy đủ, muốn cảm ngộ được càng nhiều, số lượng tiên thổ cần có cũng sẽ càng nhiều.
Cùng lúc đó, hắn cũng đang áp chế khả năng sản sinh ra đan khí của bản thân, bởi vì một khi đan khí xuất hiện thì Kết Đan sẽ hoàn toàn ngưng cố, con đường Hoàn Mỹ Kim Đan sẽ bị gián đoạn.
Đối với vật nguyên bản của đan khí, Mạnh Hạo có ý nghĩ của chính mình, chỉ là điều này cần sau khi Hoàn Mỹ Kim Đan rồi mới có thể triển khai, hắn tin tưởng, sau Hoàn Mỹ Kết Đan, chiến lực của mình sẽ một lần nữa đột phá tăng mạnh.
Một ngày này, sau khi Mạnh Hạo kết thúc cảm ngộ, nghỉ ngơi một lát, lại lần nữa sử dụng Phong Chính thuật. Mấy ngày nay, hắn đều là luân phiên tu hành hai thần thông này, chẳng qua mỗi lần triển khai Phong Chính thuật, thì sẽ không đi tới gần khu vực tấm loạn thạch kia nữa.
Thuật ấy triển khai càng nhiều, Mạnh Hạo lý giải càng sâu, đối với chi tiết càng thêm nắm chắc. Đã có thể đơn giản làm được ý thức dung hợp yêu khí, ngưng tụ ra một cái hóa thân.
Khi tay phải Mạnh Hạo phóng lên mặt đất, cảm giác bốn phía trọng điệp lại xuất hiện lần nữa. Linh thức Mạnh Hạo nháy mắt dung hợp lại cùng khí tức mà bát phương tuôn ra, mạnh mẽ tản ra. Nay hắn đã có thể tản ra được linh thức bao trùm phạm vi trong sáu trăm dặm, loại trình độ linh thức này đã là trình độ của Kết Đan hậu kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.