Ngã Dục Phong Thiên

Chương 488: Túi trữ vật của Quý gia




- Trên đầu chữ Lý thêm chữ Thiên, Quý tổ này thật có khí phách!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cảm thấy áp lực thật lớn, hắn chẳng thể nghĩ tới, sự cường hãn của Quý gia đã kinh khủng đến loại trình độ không thể tưởng tượng này.
Mà những gì hắn phải đối mặt, chẳng qua chỉ là một phân chi của toàn Quý tộc, một nhánh gia tộc trú lưu ở Nam Thiên Tinh này mà thôi.
- Nhân quả tuyến..... đây chắc là sợi tơ mà sau khi ta giết Quý Hồng Đông thì bị quấn lên người đi. Có sợi tơ này, toàn bộ sơn hải của núi thứ chín đều không có chốn cho ta dung thân.
Mạnh Hạo trầm mặc.
- Thế thì Phương gia kia lại là ở địa vị như thế nào chứ?
Mạnh Hạo nhíu mày, không có đáp án.
- Bản nguyên sơn hải của núi thứ chín..... lẽ nào là yêu khí mà ta dùng Phong Chính thuật cảm nhận được gần như là đâu đâu cũng có kia? Bản nguyên của sơn hải núi thứ chín, là yêu?
Mạnh Hạo nhíu mày, lấy tu vi của hắn, bằng vào lịch duyệt của hắn, giờ phút này có chút không thể lý giải.
- Sửu Môn Đài đến từ núi thứ tám, bát đại Phong Yêu đến từ núi thứ sáu, thất đại Phong Yêu lưu lại truyền thừa ở núi thứ sáu.... mà ta vốn là Phong Yêu đời thứ chín, lại ở Kháo Sơn Tông?
Mạnh Hạo cảm giác mình đầu óc hỗn loạn, như thể có một quyển trục thần bí mênh mông ở trước mặt hắn chậm rãi mở ra một góc. Hắn muốn nhìn thấy nhiều hơn, lại phát hiện vô lực mở quyển trục ra.
- Còn có nữ tử Sơn Linh của Nhất Kiếm Tông nữa, Cổ Ngọc Phong Yêu từng nói nàng ta là đá của núi thứ chín rơi xuống thành linh.....
Mạnh Hạo nhu nhu mi tâm, càng nghĩ càng cảm thấy loạn thành một đoàn.
- Tám đời Phong Yêu trước đều là những người như thế nào, tu thuật pháp của bọn họ có thể cảm nhận được bản nguyên của sơn hải thứ chín này, thế thì bọn họ phải cường đại cỡ nào chứ?
- Mà Quý tổ, vì sao lại không buông tha cho Phong Yêu nhất mạch đây.....
Mạnh Hạo cau mày, hắn thích suy tư, nhưng hôm nay vô luận suy tư như thế nào, đều không rõ ràng, hắn khuyết thiếu quá nhiều tư liệu.
Nếu nhìn sự việc từ những điểm nhỏ thì tất nhiên sẽ thấy mờ mịt.
- Phong Yêu, Phong Yêu.... nếu khí tức bản nguyên của sơn hải thứ chín là yêu khí, thế thì lẽ nào Phong Yêu nhất mạch còn áp đảo hơn sơn hải thứ chín sao? Nếu thật là như thế, như vậy ta....
Tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, trong giây lát một ý niệm như vậy trong đầu xuất hiện, nhưng cũng rất nhanh hắn liền bỏ qua điều huyễn tưởng này.
- Không có khả năng, nếu thật như thế, bát đại Phong Yêu trước kia lại làm sao có thể ngã xuống, để đến lượt ta đây là Phong Yêu đời thứ chín mà lại nghèo túng như thế, đến cả hộ đạo giả duy nhất là lão ô quy, cũng đã sớm bỏ chạy mất tiêu rồi.
Mạnh Hạo cười gượng, chỉ là ý nghĩ này ở trong lòng hắn, bất kể là bỏ qua như thế nào thì cũng đã mọc rễ rồi.
- Bát đại Phong Yêu từng nói qua, hắn phải trải qua đạo kiếp của chín sơn hải.... cửu sơn ở đây không phải là núi thứ chín, mà là toàn bộ cả chín tòa sơn hải....
Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu mới đem ý niệm trong đầu lúc trước áp chế xuống, than nhẹ một tiếng, hắn biết giờ phút này nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, chính mình chỉ là một tu sĩ Kết Đan mà thôi.
- Có khi cả cuộc đời này đều không có khả năng rời khỏi Nam Thiên Tinh cũng nên, muốn đi, chỉ có thành tiên.
Mạnh Hạo lắc đầu, khoanh chân ngồi xuống tản đi tất cả suy tư.
Thành tiên quá mức mờ ảo, suy nghĩ của Mạnh Hạo giờ phút này, là con đường Hoàn Mỹ Kim Đan của mình.
Từ đó đến mấy tháng sau, Mạnh Hạo mỗi lần triển khai Phong Chính thuật, đều không cảm nhận được thân ảnh lão giả ở loạn thạch nữa. Nhưng hắn lại ẩn ẩn có loại cảm giác, dường như nơi đó luôn có một đôi mắt, đang ngóng nhìn chính mình.
Cũng chính trong mấy tháng này, bên ngoài động phủ của Mạnh Hạo, nhân số của tu sĩ ngoại giới đã vượt qua một trăm, trở thành cỗ thế lực duy nhất ở phụ cận.
Hơn một trăm người, vây quanh núi thấp, mà đan tuyền kia đã trở thành thánh địa, chỉ kém mỗi động phủ của Mạnh Hạo mà thôi.
Người đông thế mạnh, khẩu hiệu kêu lên lại càng như lôi đình nổ vang, câu “tin Ngũ gia, được cả đời” kia, gần như đã trở thành câu nói mà mỗi ngày mọi người nhất định phải rống lên.
Bất quá đối với Mạnh Hạo mà nói, nhiều người cũng có chỗ tốt, hắn vô luận cần cái gì, một câu truyền ra, lập tức sẽ có lượng lớn tu sĩ đi xử lý. Vả lại chim anh vũ cùng miếng mỡ đông tựa hồ vô cùng có hứng thú đối với việc thống lĩnh những tu sĩ này, vì vậy Mạnh Hạo cũng không có để ý tới quá nhiều nữa, tùy ý chúng nó đi hành hạ, giày vò họ.
Cho đến một ngày này, Mạnh Hạo đang ngồi đả tọa thì bỗng mở mắt ra, hắn cảm thấy phù văn trên túi trữ vật của Quý Hồng Đông đã hoàn toàn biến mất.
- Túi trữ vật của người trong Quý gia, sẽ có cái gì đây.... Có điều Quý Hồng Đông chẳng qua chỉ là một tiểu bối mà thôi, chuyện này cũng khó nói.
Bởi vì đã có hiểu biết đối với thế lực khủng bố của Quý gia, cho nên Mạnh Hạo càng thêm chờ mong, hắn lấy túi trữ vật ra, linh thức đảo qua.
Sắc mặt Mạnh Hạo dần dần biến hóa, một lát sau, hắn hít vào một hơi.
- Không hổ là Quý gia... Kiếm lớn rồi!
Mạnh Hạo thì thào nói nhỏ, hắn mặc dù sớm đã đoán trước, vật phẩm trong túi trữ vật này tuyệt đối sẽ không làm cho mình thất vọng. Chỉ là cho dù gia tộc nội tình thâm sâu, thế lực lại khổng lồ, nhưng Quý Hồng Đông chẳng qua là một cái tộc nhân tiểu bối, tuy nói sẽ không để cho chính mình thất vọng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Có điều hắn phát hiện mình vẫn là đánh giá thấp nội tình của con em thuộc danh sách chuẩn của Quý gia......
- Cực phẩm linh thạch...
Bên tay phải Mạnh Hạo quang mang chợt lóe, xuất hiện một miếng linh thạch lớn, bên trong linh thạch này có chút đục ngầu, cũng không phải là trong vắt, thoạt nhìn rất tầm thường. Vật ấy người bên ngoài nếu chưa thấy qua, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ rất xa lạ, nhưng Mạnh Hạo lại quen thuộc.
Đây chính là cực phẩm linh thạch mà năm đó hắn dùng để phục chế mộc kiếm!
Loại linh thạch này, tác dụng quá lớn, hiện nay trong túi trữ vật của Mạnh Hạo sớm đã không còn, thường xuyên nhớ tới cách tiêu xài hoang phí năm đó, đều cảm thấy đau lòng. Nhất là kiếm gỗ kia, hắn cũng không cho rằng nó có được đại uy lực gì cho cam, chỉ là có thể hấp thu linh khí mà thôi.
Cái này làm cho hắn càng thêm đau lòng sự thiếu hiểu biết của năm đó, tu hành đến nay, hắn đã sớm hiểu được, giá trị của loại cực phẩm linh thạch này, có thể nói toàn bộ Nam Vực, thượng phẩm linh thạch có thể ngẫu nhiên nhìn thấy, mà cực phẩm linh thạch, lại là cực kỳ hiếm thấy.
Giờ phút này cực phẩm linh thạch kia ở trong tay Mạnh Hạo, tu vi trong cơ thể hắn mạnh mẽ truyền sang, linh thạch này liền lập tức phát ra quang mang rực rỡ, cùng lúc đó, một cỗ linh khí khổng lồ nháy mắt khuếch tán, khoảnh khắc liền tràn ngập toàn bộ động phủ.
Thậm chí còn thẩm thấu đi ra ngoài, khiến cho khu vực ngoài động phủ này, trong phút chốc đã có linh khí nồng đậm xuất hiện. Một chớp mắt này làm cho mấy trăm tu sĩ, một đám mạnh mẽ mở to mắt, toàn bộ cảm nhận được cỗ linh khí này, đều rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.