Ngã Dục Phong Thiên

Chương 491: Phong mang Mặc Thổ!




- Không có gì.
Đóa Lan mỉm cười, sắc mặt khôi phục, chỉ có ở chỗ sâu trong hai mắt lộ ra một tia kiêng kị đối với mảnh đất này.
Lúc này, trong động phủ ở núi thấp, Mạnh Hạo mở mắt ra, hai mắt lóe lên kì mang, chậm rãi giơ lên hai ngón tay phải.
- Cũng thật là lần đầu tiên dưới tình huống này lại nhìn ra... cái gọi là đồ đằng lực, hóa ra lại có liên quan đến Yêu!
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ trầm tư, lúc trước hắn nghiên cứu qua biến hóa của mấy cái đồ đằng, nhưng lại không bắt được trọng điểm. Nhưng ở một cái chớp mắt mới vừa rồi, khi nàng kia triển khai đồ đằng lực, nhận thấy được tồn tại của chính mình, thì Mạnh Hạo cũng từ trên đồ đằng của cô gái này, cảm nhận được yêu khí.
- Thú vị!
Mạnh Hạo một lần nữa nhắm nghiền hai mắt.
Không lâu sau, ở một nơi thuộc về thế lực của Mạnh Hạo ở bên ngoài, La Xung cùng Đóa Lan còn có bốn vị tu sĩ Kết Đan kia, đang gào thét tiếp cận.
Theo đoàn người tiếp cận, cả đám tu sĩ nơi đây đều ngẩng đầu, khi bọn họ thấy được mặt nạ màu vàng kim trên mặt La Xung, thấy được hai tu sĩ mặt nạ xanh phía sau y, cùng với hai tu sĩ Tây Mạc khác thì đều biến sắc, lộ ra vẻ kính sợ.
Ở Mặc Thổ, có hai thế lực lớn, tồn tại như đế vương, thứ nhất chính là Mặc Thổ cung, thứ hai chính là Cửu Minh.
Mà so với Cửu Minh do gia tộc của chín tòa thành trì ở Mặc Thổ liên thủ mà thành, thì Mặc Thổ cung là đáng sợ nhất. Tất cả tu sĩ trong đó đều đeo mặt nạ, căn cứ vào màu sắc bất đồng của mặt nạ, mà đại biểu cho thân phận cùng tu vi bất đồng.
Mặt xanh đại biểu cho Kết Đan, ngân diện là Nguyên Anh, mà kim diện là đại biểu của Đạo tử.
Mặc Thổ cung này ở trong Mặc Thổ cực kì bá đạo, có thể nói là thế lực đệ nhất tại đây, đã được chứng thật, ở sau lưng nó có lực lượng lớn của Tây Mạc nâng đỡ. Cũng chính là bởi vậy, đừng nói là Mặc Thổ, cho dù là các tông môn Nam Vực, đối với Mặc Thổ cung này, cũng có phần kiêng kị.
Giờ phút này nhìn Đạo tử của Mặc Thổ cung tiến đến, thân phận của Đạo tử này trong mắt mọi người chính là thiên chi kiêu tử, một lời của y liền quyết định sinh tử của bọn họ, y là thiên, mà bọn họ, là con kiến.
Chim anh vũ hất cằm lên, khinh miệt nhìn đoàn người trên bầu trời, miếng mỡ đông ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc, thì thào nói nhỏ.
- Những người này không có đạo đức, những người này quá tà ác...
Giữa không trung, ánh mắt La Xung quét về phía mặt đất, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh này truyền ra, rơi vào trong tai mọi người, giống như quân vương chi nộ, khiến cho mọi người ai nấy trầm mặc, đều cúi đầu quỳ lạy.
Thấy được một màn này, trong mắt La Xung mới hiện lên một tia đắc ý, nhìn về phía tuyệt mỹ nữ tử - Đóa Lan ở một bên.
- Đóa Lan tiên tử, nàng cần phải tìm cái gì, vừa vặn nơi đây có những hạ nhân tán tu thô tục này, để bọn họ đi giúp nàng tìm kiếm được không?
La Xung lập tức cười mở miệng, trong lời nói, căn bản là không đem những người phía dưới xem như tu sĩ, mà chỉ là những con kiến hôi mà thôi.
Đôi mi thanh tú của Đóa Lan hơi hơi nhíu lại, chần chờ một chút, nghĩ đến nơi mà nàng phải tìm được, xác thực cần người quen thuộc nơi đây, đang muốn gật đầu thì bỗng nhiên, hai mắt nàng mạnh mẽ co rút lại, thấy được ngọn núi thấp ở vị trí trung tâm của đám tu sĩ phía dưới.
Núi này khi nàng nhìn lần đầu tiên cũng không cảm thấy có gì thần kì, nhưng nhìn lại lần nữa lại có loại cảm giác sâu không lường được, trong phút chốc nhớ tới Yêu mà lúc nãy có nhìn thoáng qua.....
Cũng chính là tại lúc này, La Xung cũng theo ánh mắt Đóa Lan nhìn lại, đảo qua liền bỏ qua núi thấp kia, tầm mắt liền rơi vào trong đan đàm kia, vừa thấy xong, hai mắt y mạnh mẽ co rút lại, gương mặt dưới mặt nạ biến hóa, thân mình nhoáng lên một cái, chớp mắt xuyên qua mọi người bên dưới, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh bờ đầm.
Cúi đầu, tay phải vươn ra, sau khi cảm thụ thì hai mắt mạnh mẽ sáng ngời.
- Cư nhiên lại là một đan dịch đầm xuất hiện tự nhiên, hơn nữa chất lượng có thể nói là thuộc hàng cao cấp!
La Xung cười ha ha, không để ý tu sĩ bốn phía một đám vẻ mặt phẫn nộ, tay phải vung lên, trong tay lập tức xuất hiện một cái bình ngọc, đang muốn đem đan tuyền nơi đây toàn bộ hấp thu vào.
- Lại lấy đan Thạch nơi đây, đem đan đầm này dịch chuyển đi, đặt ở trong cung của ta!
La Xung nghĩ đến đây, lại càng đắc ý, y cảm thấy mình vận khí không tệ, lúc này đây cùng mỹ nhân đi ra ngoài, lại có loại thu hoạch này.
Mắt thấy bình thuốc phiêu ở giữa không trung, nước suối ồ ồ dựng lên, thẳng đến bình thuốc mà đi, hơn một trăm tu sĩ bốn phía, một đám càng thêm căm phẫn giận dữ, không biết ai là người đầu tiên đứng lên, rất nhanh, nơi đây hơn một trăm người toàn bộ đứng lên, ánh mắt lộ ra quang mang hung ác. Bản thân tu sĩ Mặc Thổ đều là hạng người hung tàn, không phục quản giáo, mặc dù là có chút kính sợ đối với Mặc Thổ cung, nhưng hôm nay đối mặt với việc căn cứ tu hành bị cướp đoạt này, bọn họ cho dù có kính sợ hơn nữa, cũng muốn điên cuồng.
Nhưng ngay khi những người này toàn bộ đứng lên, một tu sĩ mặt xanh Kết Đan trung kỳ giữa không trung hừ lạnh một tiếng, chỉ là một tiếng hừ lạnh, liền lập tức hóa thành thiên lôi cuồn cuộn, khoảnh khắc quét ngang mặt đất, khiến cho hơn một trăm tu sĩ này, toàn bộ sắc mặt tái nhợt, trong đó có không ít người trực tiếp phun ra máu tươi.
- Thật to gan, bản Đạo tử nhìn trúng đan đầm này vốn là vận mệnh của nó, càng là vận mệnh của các ngươi, nếu không phải là còn cần các ngươi đi giúp Đóa Lan tiên tử, chỉ bằng hành động của các ngươi lúc trước, dựa theo tính tình vốn có của bản Đạo tử thì toàn bộ đều đã bị tiêu diệt hết rồi!
La Xung cười lạnh, ngạo nghễ mở miệng.
- Thật là to gan quá đi mà, nhưng ta cảm thấy, còn chưa có to bằng tính tình của ngươi.
Ngay khi La Xung vừa dứt lời thì từ trong núi thấp bên cạnh y, đột nhiên có một thanh âm bình thản, chậm rãi truyền ra.
Thanh âm này xuất hiện đột ngột, trong nháy mắt truyền ra, lập tức làm cho La Xung chợt xoay người, hai mắt lộ ra một chút ngưng trọng, hai tu sĩ mặt xanh của Mặc Thổ giữa không trung kia chớp mắt liền xuất hiện ở hai bên La Xung, trong mắt hiện lên tinh mang. Lúc trước bọn họ cũng đã quét linh thức xem xét ngọn núi thấp này rồi, nhưng không hề phát hiện một thân ảnh nào, nay thanh âm này đột nhiên xuất hiện, ngay cả bọn họ cũng đều kinh hãi.
Theo thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, trong động phủ, hắn nâng tay phải lên, một chỉ hạ xuống mặt đất, lập tức mặt đất này vô thanh vô tức chấn động một cái. Ngay sau đó, lượng lớn yêu khí nháy mắt tràn ra ngập trời, yêu khí này cực kì nồng đậm, một tia từ trong mặt đất xuyên qua núi thấp mà chui ra, trực tiếp ngưng tụ lại trên đỉnh núi.
Khí tức này, người ngoài nhìn không thấy, đám người La Xung cũng nhìn không thấy, nhưng bọn họ lại ẩn ẩn cảm nhận được một cỗ uy áp cùng nguy hiểm. Duy chỉ có hai tu sĩ đến từ Tây Mạc kia, sắc mặt bọn họ giờ phút này bỗng nhiên đại biến, còn có chính là Đóa Lan, nàng nhìn thấy rõ ràng nhất, trong mắt của nàng, từ trên đỉnh núi thấp này có một lượng lớn khí tức ngưng tụ ra một thân ảnh mơ hồ.
Thân ảnh ấy, như khoác một thân hắc bào, nhìn không thấy dung nhan, nhưng hắn đứng ở trên đỉnh núi thấp này, tựa như cùng núi này hòa thành một thể, dường như núi chính là hắn, hắn chính là núi.
Loại cảm giác này, cùng với Yêu mà mới vừa rồi nàng cảm nhận được, giống nhau như đúc.
Giờ phút này Đóa Lan lại nhìn về bốn phía, phát hiện hơn một trăm tu sĩ ở đây, vẻ mặt cả đám đều lộ ra cung kính, mặc dù không có hướng núi thấp quỳ lạy, nhưng một màn này, làm cho Đóa Lan nghĩ tới từng bộ lạc ở Tây Mạc.
Tộc nhân trong những bộ lạc kia, đúng là ngày đêm đều cúng bái cường giả đồ đằng của bộ lạc mình, do đó đã lấy được đồ đằng lực... Mà nơi đây, hiển nhiên là xuất hiện mô hình thu nhỏ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, thân ảnh hắc sắc hình thành trên núi thấp, mạnh mẽ nhoáng lên một cái, mang theo yêu khí ngập trời, khoảnh khắc lao thẳng về hướng ba người La Xung. Ba người này tuy nói nhìn không thấy thân ảnh ấy, nhưng lại có thể cảm nhận được nguy cơ, giờ phút này bỗng nhiên lui về phía sau.
Nhưng bọn hắn lui ra phía sau, lại rõ ràng không nhanh bằng tốc độ của thân ảnh màu đen, chớp mắt liền va chạm với nhau, chính tại thời khắc này, sắc mặt Đóa Lan biến hóa, nàng không thể tùy ý để cho Đạo tử của Mặc Thổ cung tử vong ở trước mặt mình được, nếu như vậy, đối với uy tín của mình có chút ảnh hưởng. Nâng tay phải lên, chỉ xuống phía dưới, lập tức con bướm trên mi tâm nàng bay ra, bay thẳng về hướng ba người La Xung.
Cùng lúc đó, hai tu sĩ Tây Mạc kia cũng là gầm nhẹ một tiếng, một cái đồ đằng hóa thành cự hùng, rít gào tới gần, một cái hóa thành cự tượng, đánh sâu vào mà đến.
Trong nháy mắt, ảo ảnh do Mạnh Hạo dùng Phong Chính thuật hóa thành, chẳng khác gì là cùng sáu người này đồng thời nhất kích.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, thân ảnh yêu khí của Mạnh Hạo chấn động tán đi, La Xung phun ra máu tươi, còn hai tu sĩ mặt xanh kia thì sắc mặt nháy mắt tái nhợt, nhanh chóng kéo La Xung rút lui. Hai tu sĩ Tây Mạc nọ cũng gầm nhẹ, bị chấn lui mấy bước, về phần Đóa Lan thì sắc mắt thoáng đỏ bừng lên một chốc, rất nhanh liền khôi phục.
- Yêu chủ các hạ, hôm nay chúng ta...
Nàng hít sâu một cái, nội tâm hơi có yên tâm, đang muốn mở miệng giảng hòa thì bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh từ trong núi thấp truyền ra.
- Hóa thân này thật là có chút yếu đi.
Trong động phủ Mạnh Hạo nhẹ giọng mở miệng, trong khoảnh khắc hắc khí khuếch tán toàn thân, bao phủ thân thể, thân mình một cái chớp mắt hóa thành một đạo khói đen, trực tiếp chạy ra khỏi động phủ
Trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước người tu sĩ Tây Mạc có đồ đằng cự hùng, nâng lên tay phải có đeo bao tay mỏng như cánh ve, một quyền hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.