Ngã Dục Phong Thiên

Chương 506: Một đường tu hành, một đường lừa gạt




- A a a, túi trữ vật của ta trống trơn, tại sao có thể như vậy, sao lại trống trơn được, pháp bảo ta vừa mua được ở đấu giá hội cũng không còn nữa!
Theo thanh âm xuất hiện, tiếng gào thét thê lương càng ngày càng nhiều thì lão giả mặt rỗ của Hán Thủy Tông biến sắc, cúi đầu xem xét túi trữ vật. Sau đó nhất thời khuôn mặt xám như tro tàn, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận thê lương đến cực điểm.
Thân thể lão run rẩy, đỉnh đầu dường như bốc lên một làn khói nhẹ, hai mắt của lão tràn đầy tơ máu, lộ ra vẻ dữ tợn và điên cuồng. Lão không thể không điên cuồng, bởi vì một khắc này, nội tâm của lão như rỉ máu, như có người xé nát tim của lão.
Trong túi trữ vật của lão vốn tồn trữ vài chục vạn linh thạch, nay đã không cánh mà bay, tất cả đan dịch, pháp bảo, còn có một số đan dược không nhiều lắm, tất cả vật phẩm, thậm chí bao gồm mấy đồ vật linh tinh đều không được buông tha, toàn bộ đều biến mất.
Giờ phút này túi trữ vật … rất là sạch sẽ, hai bàn tay trắng...
Mấy năm tích tụ, một nửa tài sản của Hán Thủy Tông, tất cả đều ở trên người lão, nhưng hôm nay đã bị mất hết.
Khi Lão Tổ mặt rỗ gào thét thì, phía sau lão, hai Lão Tổ của hai đại tông khác cũng toàn thân run rẩy, hai mắt lộ ra sát cơ ngập trời, phát cuồng gào thét, túi trữ vật của bọn họ giờ phút này cũng giống như vậy, rất sạch sẽ.
Mấy trăm người ở nơi đây, đồ đạc trong túi trữ vật của bọn họ toàn bộ biến mất, bị người lấy đi một cách quỷ dị, vô thanh vô tức.
- Ác tặc trời đánh, lão phu không giết chết ngươi thì quyết không bỏ qua!
Lão Tổ mặt rỗ không kìm được, phát ra một lời nguyền rủa, phía sau lão có một cỗ gió lốc gào thét mà đến, trong gió là một lão giả tóc đỏ. Lão giả này toàn thân run rẩy, điên cuồng trong mắt đã muốn vượt qua lão giả mặt rỗ, chính là một trong hai Lão Tổ của hai đại tông khác.
Mà lão phát cuồng như vậy là vì trong túi trữ vật của lão, trước khi đấu giá hội diễn ra, đã để vào đó một trăm vạn linh thạch, đó là chỗ dựa để lão đàm phán điều kiện với gia tộc Đông Lạc.
Trừ những linh thạch ra, còn có một bộ thuật pháp của gia tộc Đông Lạc, đây là thứ lão cực độ khát vọng có được, nhưng nay đã bị mất toàn bộ, lão sao có thể không điên cuồng được.
Mà tu sĩ Mặc Thổ đều không phải là hạng ngu dốt, giờ phút này nếu còn không đoán ra được là Mạnh Hạo ra tay, thì bọn họ đã uổng công tu hành đến tận bây giờ rồi, hiển nhiên tất cả vấn đề đều do những linh thạch kia.
Mấy trăm người bừng bừng lửa giận, trong một khắc này trở nên điên cuồng, cả đám đỏ mắt, đều tự triển khai toàn bộ tốc độ, lao thẳng đến phía trước, dùng hết mọi lực lượng, truy kích Mạnh Hạo.
Thậm chí vì báo thù, mắt thấy Mạnh Hạo đã không còn bóng dáng, lo lắng đối phương có thể hoàn toàn đào tẩu, mấy trăm người này không hẹn mà cùng tự triển khai thủ đoạn hô gọi bằng hữu.
Vì muốn tìm người ở phía trước ngăn cản Mạnh Hạo, khi truy kích đi ngang qua các thế lực hoặc tông môn, thì hoặc là mời người xuất thủ tương trợ, hoặc là mượn ngọc giản linh thạch.
Bọn họ cũng không hiểu rằng, gài bẫy bọn họ trên thực tế không phải Mạnh Hạo, mà là con chim chim anh vũ kia. Nhưng vô luận là chim chim anh vũ hay là Mạnh Hạo, thì hiển nhiên loại chuyện gài bẫy người khác này đều đã làm rất thành thục.
Mạnh Hạo cũng có chiến tích xuất sắc nổi trội trong việc gài bẫy người khác, nhìn lại con đường tu hành của hắn, thì có thể nói một đường tu hành, một đường lừa gạt.
Đến nay ở Thanh La Tông còn một đám tiểu tổ, chỉ cần Mạnh Hạo nguyện ý, thì có thể trong nháy mắt, làm cho toàn bộ bọn họ thành tàn hồn thê lương.
Giờ phút này Mạnh Hạo đang ở giữa không trung, gào thét đi tới trước, trên đỉnh đầu của hắn, miếng mỡ đông đang lười biếng gục xuống, bộ dạng rất kiêu ngạo.
- Làm như vậy là không đúng.
Miếng mỡ đông phun ra hơn mười kiện pháp bảo.
- Làm như vậy là không có đạo đức.
Nó ợ một cái, lại phun ra lượng lớn linh thạch.
- Làm như vậy thật là tà ác.
Ánh mắt miếng mỡ đông dừng một chút, phun ra từng bình từng bình đan dịch, lại nhả ra trên trăm cái ngọc giản.
- Lão phu bị các ngươi làm hư hỏng rồi.
Miếng mỡ đông thở dài, lại nhổ một bãi, phun ra toàn bộ những vật phẩm linh tinh lộn xộn.
Vật phẩm trong túi trữ vật của mấy trăm người, ở một khắc này toàn bộ đều bị Mạnh Hạo nhất nhất thu vào trong túi Càn Khôn của mình, bởi vì túi trữ vật chứa không nổi, chỉ có túi Càn Khôn mới có thể cất chứa đủ.
Nhìn những vật phẩm này, Mạnh Hạo miệng lưỡi hơi khô khốc, nhất là hơn một trăm vạn linh thạch làm cho ánh mắt Mạnh Hạo đều tỏa sáng. Còn có lượng lớn ngọc giản, bên trong bao hàm vạn tượng, cũng có những pháp bảo kia, mặc dù trong mắt Mạnh Hạo cũng không có vật gì đặc biệt trân quý, nhưng cầm ra đi bán, cũng có thể thu được một lượng lớn linh thạch.
Về phần những vật phẩm lẫn lộn linh tinh, càng nhiều hơn nữa, trong đó có một dạng vật phẩm làm cho Mạnh Hạo phải nhìn nhiều hơn mấy lần. Đó là một quyển tập, giống như vàng mà không phải vàng, bên trên có ba bức họa đồ.
Bức họa đồ thứ nhất là mười chuôi kiếm, mũi kiếm hướng ra phía ngoài, vờn quanh thành một đài hoa sen.
Bức họa đồ thứ hai là một trăm thanh kiếm hợp thành mười đóa hoa sen, mà mười đóa hoa sen lại vờn quanh cùng một chỗ, hình thành một vòng tròn cực lớn.
Mà họa đồ thứ ba là một ngàn thanh kiếm, trăm đóa hoa sen, đã trở thành một đại trận, vờn quanh lẫn nhau, cũng có mười tầng, tầng tầng chuyển động với phương hướng bất đồng, lần đầu nhìn thấy sẽ có cảm giác hoa mắt.
- Kiếm trận?
Mạnh Hạo nhìn mấy lần, sau đó cẩn thận cất vào rồi bay về phía trước, trái tim đập nhanh dồn dập. Lúc này đây, hắn xem như đã phát tài, đoạt được của cải của mấy trăm người.
- Đáng tiếc…
Mạnh Hạo đang nói thầm trong lòng, thì chim chim anh vũ ở một bên thở dài một tiếng, nói ra một điều trùng hợp với tâm tư của Mạnh Hạo.
- Đáng tiếc có quá ít người, nếu nhiều hơn một chút, thì chuyến mua bán này mới xem như kiếm lớn.
- Ngươi đừng mơ tưởng có thể khiến lão phu ra tay một lần nữa!
Miếng mỡ đông tức giận rống lên một câu, nhắm mắt lại, bộ dạng như ta không để ý tới ngươi, thân thể phịch một tiếng biến thành chuông nhỏ, lại treo trên mắt cá chân chim anh vũ.
Mạnh Hạo nhìn về phía chim anh vũ, chim anh vũ cũng theo bản năng nhìn Mạnh Hạo, một người một chim, trong một chớp mắt này, bỗng nhiên có cảm giác như tìm được tri âm, bởi vì bọn họ đều thấy được quang mang trong mắt đối phương.
- Về sau ngươi chính là chủ nhân của Ngũ gia!
Chim anh vũ thành thật mở miệng.
- Về sau ta sẽ vì ngươi mà tìm nhiều mỹ thú.
Mạnh Hạo gật đầu nói.
Một người một chim nói xong, đồng thời đem ánh mắt đầy thâm ý sâu sắc, nhìn về phía miếng mỡ đông giờ này đã biến thành chuông nhỏ. Miếng mỡ đông hơi run một chút, nhanh chóng mở mắt ra, vừa rồi trong khoảnh khắc nó bỗng cảm thấy lạnh gáy, nhưng sau khi mở mắt ra, nó chỉ thấy Mạnh Hạo đang nhìn bầu trời, còn chim anh vũ đang nhìn mặt đất.
- Các ngươi đều là người xấu….
Miếng mỡ đông lớn tiếng mở miệng.
- Hôm nay khí trời thật tốt.
Mạnh Hạo nhìn mây trắng, giống như từ trước tới nay chưa từng phát hiện, mây trắng lại mỹ lệ đến như thế, dường như ngắm nhìn đến mức si mê.
- Ồ, đóa hoa nhỏ trên mặt đất này thật xinh đẹp, toàn thân đều là lông mao.
Chim anh vũ cúi đầu nhìn mặt đất, vẻ mặt say mê.
Thời gian nhoáng một cái đã qua ba ngày, trong ba ngày qua Mạnh Hạo cấp tốc tiến về phía trước, ở phía sau hắn, mấy trăm tu sĩ căn cứ theo tu vi bất đồng mà có tốc độ khác nhau, đã tách thành từng tốp, kéo thành một chuỗi dài.
Trong ánh mắt những tu sĩ này đều lộ ra sát cơ mãnh liệt, thù hận đối với Mạnh Hạo không nói đến mức bất cộng đái thiên, nhưng cũng chênh lệch không quá lớn.
Bởi vì tu sĩ Mặc Thổ thường xuyên bị vây trong nguy cơ, cho nên túi trữ vật của bản thân thường thường chính là mang theo đầy đủ tài phú, nhất là trước đó bọn họ còn vừa rời khỏi phòng đấu giá.
Có thể nói túi trữ vật trên người bọn họ vốn đang trong thời điểm căng, mà sau đó lại bị Mạnh Hạo cướp hết, đối với bọn họ mà nói, thù này thật quá lớn.
Nhất là vị Lão Tổ tóc đỏ của tam đại tông kia lại càng như phát cuồng, giờ phút này lão là người đi đầu trong đám người, sau đó mới là lão giả mặt rỗ. Trong mắt bọn họ lộ ra sự oán độc cùng sát cơ ngập trời, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Mạnh Hạo, hận không thể xé rách, cắn nuốt Mạnh Hạo.
- Tiểu tạp chủng, dù cho đến chân trời góc biển, lão phu cũng phải tiêu diệt ngươi!
Lão giả tóc đỏ nghiến răng nghiến lợi, thanh âm truyền khắp bát phương, nghĩ đến linh thạch của mình, mà cảm thấy trong lòng đang chảy máu.
- Lão già kia, trước đây là do tự ngươi truy kích mà đến, giờ phút này lại dám mở miệng nói như thế sao.
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe hàn quang, vừa bay nhanh về trước vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua lão giả tóc đỏ đang gào thét ở phía sau.
- Cường đoạt vật phẩm trong phòng đấu giá vốn là tội lớn, lại dùng thủ đoạn ti tiện giành lấy tài sản của chúng ta, càng ti tiện đến cực điểm. Tán tu như ngươi là nỗi sỉ nhục của tu sĩ Mặc Thổ, mỗi người đều có thể giết ngươi!
Lão giả tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, tốc độ càng nhanh hơn, phía sau lão, lão giả mặt rỗ cũng mang ánh mắt âm trầm, cả đám tu sĩ phía sau, từng người đều nhìn về phía Mạnh Hạo với ánh mắt mang sát cơ mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.