Ngã Dục Phong Thiên

Chương 509: Cường hãn! (2)




Bởi vì lão nhìn thấy, ở cách đó không xa, giờ phút này rõ ràng lại xuất hiện hơn mười cái thân ảnh, tốc độ cực nhanh, gào thét mà đến. Khoảnh khắc khi tới gần, mặt đất chấn động, như có cự nhân đang giẫm đạp mặt đất, gào thét đi qua, có tiếng kêu thảm thiết biến mất, vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ của Hán Thủy Tông kia, dĩ nhiên toàn thân bị giẫm đạp thành thịt nát, đã sớm khí tuyệt bỏ mình.
Một màn này, khiến những tu sĩ vì đuổi giết mà đến, tâm thần toàn bộ đều lộp bộp một tiếng, mặc kệ tu vi gì, đều ở một khắc này tái nhợt mặt. Lại nhìn hướng phong vụ càng thêm mơ hồ kia, thì vẻ mặt của bọn họ đã không còn chút trào phúng nào nữa rồi, thay vào đó chính là khủng bố.
Giờ phút này đã có người dâng lên ý niệm lùi bước trong đầu, nhưng ngay khi những tu sĩ này muốn lui ra phía sau thì chợt phát hiện, ở phía sau bọn họ, chẳng biết lúc nào, sớm xuất hiện một mảnh phong vụ, tràn ngập bốn phía, giống như thiên la địa võng, đưa bọn họ hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
Một màn này xuất hiện, lập tức làm cho mấy trăm người lúc trước còn đang hung hung đuổi giết tới này, đáy lòng cả đám đều dâng lên hàn khí.
Nhất là bọn họ có thể nhìn thấy trong phong vụ cả trước lẫn sau này, chốc chốc lại có vài chục cái thân ảnh khổng lồ sắp xếp cùng một chỗ, chạy nhanh mà qua, mặt đất cũng chấn động rung lên. Có thể tưởng tượng nếu bị bọn chúng va chạm phải, không chết cũng phải trọng thương.
Huống chi, những thân ảnh này lúc trước còn đem một vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ sống sờ sờ giẫm đạp chết tươi! Cái này càng khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi khủng bố.
Những thân ảnh chạy bộ trong phong vụ dần dần rõ ràng, bọn họ lập tức nhận ra, chính là hơn một trăm tu sĩ bản địa nơi đây, bị bọn họ chế nhạo lúc trước.
Những người này vòng quanh bốn phía chạy bộ, thanh âm mơ hồ trong miệng của bọn họ giờ phút này theo nhân số dần dần gia tăng, chậm rãi rõ ràng.
- Tin Ngũ gia, được bất tử, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!
Thanh âm vù vù, kinh thiên động địa, chấn cho mặt đất run run, chấn cho những tu sĩ này sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
- Đây là trận pháp gì chứ!
Lão giả tóc đỏ hết hồn, nhìn phong vụ càng ngày càng mơ hồ kia, lão giả mặt rỗ bên cạnh sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng hơn nữa là khó coi, không nói gì.
Nói chuyện, là một tu sĩ khác, người này thấp bé, duy chỉ có cái đầu cực to, ở trong đám người vốn hẳn nên rất nổi bật, nhưng lại bởi vì luôn ở phía sau người khác, cho nên ngay cả Mạnh Hạo lúc trước cũng đều không có chú ý tới.
Giờ phút này, tu sĩ đầu to này chậm rãi đi ra, theo y tiêu sái đi ra, có không ít người đều là cung kính lui ra phía sau. Trừ bỏ lão giả mặt rỗ của Hán Thủy Tông, lão giả tóc đỏ của Vân Tiêu Tông ra, người này, chính là Lão Tổ của một tông cuối cùng kia trong tam đại tông, Kỳ Vật Tông.
Một thân tu vi Kết Đan hậu kỳ, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến cho y ở trong thành Đông Lạc, ít có người nguyện ý trêu chọc, nhất là người này đối với phương diện trận pháp có tạo nghệ không tồi. Giờ phút này đi ra, thì y liếc mắt nhìn phong vụ, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái thủ trạc (vòng tay).
Lão giả tóc đỏ cùng lão giả mặt rỗ lập tức nhìn về phía túi trữ vật của tu sĩ đầu to, trầm mặc cười gượng, không có hỏi. Hiển nhiên trận cướp đoạt linh thạch phía lúc trước, người trước mắt, là không có tham dự, cho nên túi trữ vật của y vẫn được bảo tồn đầy đủ.
- Hay cho một cái Nhân Tiên trận, đây là trận pháp truyền thuyết trong thời kỳ viễn cổ, sớm đã thất truyền, nơi đây lại có người đem bố trí đi ra!
Tu sĩ đầu to nhìn chằm chặp vòng ngọc trong tay, khi thấy trên vòng tay ngọc này xuất hiện đục ngầu, trong đó cũng có hơn một trăm cái điểm trắng đang chạy, thì vừa cẩn thận nhìn hồi lâu, liền hít vào một hơi thật sâu, lộ ra khiếp sợ, tâm thần nổi lên sóng to.
- Nhân Tiên trận, lấy tu sĩ viễn cổ tu luyện thân thể lực làm mắt trận, lấy người làm gốc, nhân số càng nhiều trận pháp uy lực càng lớn... Trận này có được diệt tiên phong, thân ảnh hư ảo này, bọn chúng là nhân tiên!!
Tu sĩ đầu to cảm thấy da đầu run lên, mạnh mẽ quay đầu, cẩn thận nhìn một chút phong vụ phía sau, song nhãn đột nhiên chớp lên tinh mang.
- Nhưng mà trận này chỉ có hơn một trăm người, vả lại những người này dù sao cũng không phải là tu sĩ viễn cổ, tu vi của bọn họ lại còn pha tạp yếu ớt, như vậy trận này... Có lẽ có thể PHÁ...!
- Liền xem các ngươi lựa chọn như thế nào, là trước khi phá giết hết những người này, hay là đợi sau khi phá trận rồi mới tính tiếp những cái khác.
Hai mắt tu sĩ đầu to chợt lóe u mang, ngẩng đầu nhìn về phía lão giả mặt rỗ cùng lão giả tóc đỏ.
Ba người sau khi nhìn nhau, đều thấy được quyết đoán trong mắt đối phương.
- Ta không muốn nhiều lắm, chỉ cần con chim anh vũ kia.
Tu sĩ đầu to mỉm cười, trong mắt hiện lên một chút tham lam nhỏ không thể thấy.
- Đồ của người này, ngoại trừ đồ của ta, những cái khác ta muốn một nửa!
Mặt rỗ âm trầm mở miệng.
- Một nửa khác lão phu muốn, ta còn muốn mạng người này!
Trong mắt lão giả tóc đỏ chợt lóe sát cơ.
Trong mắt ba người chớp động hung mang, tu sĩ đầu to ha ha cười, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, từ trong túi trữ vật lập tức lấy ra một nắm gạo bình thường.
Hạt gạo no tròn màu sắc trắng noãn, khiến người vừa nhìn thấy sẽ nhịn không được dâng lên cảm giác muốn ăn.
- Vật này....
Lão giả tóc đỏ cùng tu sĩ mặt rỗ hơi hơi co rụt hai mắt lại.
- Vật này là lấy được từ trong miệng hoàng thú, lưu truyền từ thượng cổ tới nay. Sau khi được lão phu nghiên cứu rồi một lần nữa luyện hóa, có thể phá thiên địa chi trận.
Tu sĩ đầu to lạnh nhạt nói, tay phải vung lên, lượng lớn hạt gạo trong tay y lập tức bay múa, biến thành một mảnh rơi về phía phong vụ màu đen phía trước.
Những hạt gạo trắng này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng biến thành màu đen, chỉ với thời gian mấy lần hô hấp, thì toàn bộ đã lập tức trở thành màu đen. Khoảnh khắc khi những hạt gạo kia trở thành màu đen, tu sĩ đầu to hít sâu một cái, trong mắt lập tức lộ ra quang mang kỳ dị, toàn thân run run, cả người nháy mắt như héo rũ vậy, cấp tốc co rút lại.
- Hai vị đạo hữu, lão phu cần lượng lớn tu vi lực!
Ánh mắt tu sĩ đầu to trực tiếp lộ ra tơ máu, tay phải chậm rãi nhấc lên, tu vi lão giả tóc đỏ cùng lão giả mặt rỗ mạnh mẽ tràn ra, không chút do dự vận chuyển tu vi, khoảnh khắc khi chạm vào tu sĩ đầu to, lập tức đã bị tu sĩ đầu to nháy mắt hấp thu.
Cùng lúc đó, mấy trăm tu sĩ xung quanh ba người bọn họ, giờ phút này cũng cũng nghe được lời nói của tu sĩ đầu to, đang chần chờ thì ánh mắt lão giả mặt rỗ đảo qua, những đệ tử còn lại của Hán Thủy Tông, cũng đều nhìn lại.
Rất nhanh, giờ phút này các tu sĩ đều đạt thành nhận thức chung, tu vi của mấy trăm người tràn ra, thân thể của tu sĩ đầu to kia giống như đã trở thành một cái hắc động, một cái chớp mắt liền hấp thu tu vi của đám đông, hai mắt trực tiếp biến thành một mảnh đỏ ngầu, tay phải hướng lên thiên không chỉ một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.